-

Lương Tiêu trong lòng kinh ngạc, định thần lại một chút mới nhìn rõ, thì ra
không phải cái chuông không lồ có chân mà là có người đội cái chuông khổng lồ
ấy mà đi. Chỉ có điều chuông to người nhỏ, che lấp một nửa người y nên không
nhìn thấy đầu mặt lưng eo đâu cả.

Cái chuông đó đến rất nhanh. Tiến đến gần thì người vác cái chuông đó lại là
một hoà thượng lớn tuổi, thân hình hùng vĩ, mặt mũi hồng hào, râu tóc trắng
như tuyết, ngũ quan đầy đặn, dáng vẻ hòa bình. Chỉ thấy một tay ông ta đỡ
chuông, tay kia cầm một chiếc gậy gỗ mun, thân mình như sao băng thẳng đến
trước tửu lâu. Lương Tiêu nhìn thân hình vị hoà thượng này thấy rất quen nhưng
nhất thời không thể nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu rồi.

Lão hoà thượng đứng lại, nhìn những người xung quanh cười nói:

- Náo nhiệt! Náo nhiệt!

Giọng nói sang sảng, nói xong giơ chiếc gậy lên đập vào chuông, chỉ nghe thấy
vang lên "Bong" một tiếng chuông vang rền, những người xung quanh thi nhau bịt
tai lại. Lão hoà thượng gõ đến tiếng chuông thứ ba thì mọi người đã bỏ chạy
tán loạn, chẳng còn một ai. Lão hoà thượng cười hì hì nói:

- Thanh tịnh hơn rồi!

Liền xoay tay đặt chiếc chuông xuống đất, gần như chặn hết cửa lớn của tửu
lầu. Ông chủ tửu lầu thấy vậy kêu trời ầm ĩ:

- Đồ ngu, ngươi đem cái của nợ to đùng này vứt trước cửa quán của ta, không
để cho ta làm ăn nữa hay sao?

Nhưng lại thấy khí thế ông ta ghê gớm nên ngoài miệng chửi bới mà không dám
xông lên đánh.

Lão hoà thượng cười hì hì nói:

- Thiện tai! Thiện tai! Hoà thượng nghỉ lấy sức, thuận đường muốn xin thí chủ
bố thí chén rượu uống.

Lương Tiêu nghe câu nói này, trong lòng liền sáng tỏ:

- Ai ya! Là ông ta!

Nhận ra vị hoà thượng này chẳng phải ai xa lạ mà chính là tăng nhân vô cùng
lợi hại năm xưa đã đấu cờ với Tần Bá Phù trong thung lũng. Tối hôm đó trời tối
tăm, Lương Tiêu không nhìn rõ khuôn mặt ông ta, mặc dù biết rằng vị hòa thượng
này tuổi tác không còn trẻ nhưng hoàn toàn không nghĩ tới ông đã già đến như
vậy nên vô cùng kinh ngạc, lại thầm nghĩ: "Tại sao lại chỉ thấy có một mình
lão, còn đứa bé hoà thượng đầu to tròn đâu rồi?" Liền nhìn khắp bốn phía nhưng
không thấy đâu.

Ông chủ tửu lầu vốn dĩ đang khó chịu, nghe những lời nói đó liền nói với vẻ
chẳng tử tế gì:

- Không có không có, một giọt rượu cũng không có!

Vị hòa thượng cũng không bực tức, cười nói:

- Hoà thượng cứ một phần rượu là một phần khí lực, nếu không có rượu thì cái
chuông này e rằng nhấc không nổi!

Ông chủ quầy rượu thấy ông ta vô lại như vậy, tức giận đến mờ mắt quay mòng
mòng, vẫy đám tiểu nhị nói:

- Đi, đi, khiêng chuông ra chỗ khác đi!

Bốn tên tiểu nhị liền tiến lên, đồng thời dốc sức đến nỗi đỏ mặt tía tai nhưng
chỉ chỉ như chuồn chuồn đạp cây. Lại có thêm hai người thực khách đến giúp đỡ,
thử liền bảy tám lượt mà cái chuông đồng cũng chỉ lắc lư chút ít.

Một tên tiểu nhị tinh mắt thì thầm với ông chủ tửu lầu:

- Trông giống cái chuông trong chùa Hàn Sơn tự!

Ông chủ quán lập tức mặt cắt không còn giọt máu. Chiếc chuông lớn của chùa Hàn
Sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, tương truyền chiếc chuông đó là do Thập Đắc thiền
sư thời nhà Đường đúc, nặng đến ngàn cân. Trương Kế thời nhà Đường từng nói:
"Thuyền ai đậu bến Cô Tô, Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San" (1), đủ thấy
tiếng chuông vô cùng vang vọng. Tuy nhiên chùa Hàn Sơn cách thành mấy chục
dặm, vị hoà thượng này lại đem cái vật ngu ngốc nhất trần đời này vác tới đây,
đúng là không khác gì người thần. Ông chủ quán rượu khiếp sợ vạn phần, trong
lòng liên tục kêu khổ.

Thoát Hoan nhìn thấy lão hoà thượng thần uy như vậy trong lòng có ý muốn dụ
dỗ, liền vỗ tay cười lớn nói:

- Ta mời đại sư uống rượu, thế nào?

Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, nói:

- Ngươi quen biết hòa thượng ư?

Thoát Hoan ngớ ra, rồi lại cười:

- Dám hỏi pháp hiệu của đại sư?

Lão hoà thượng cười nói:

- Ngươi đã không quen biết hòa thượng, tại sao lại muốn mời hoà thượng? Người
ta thường nói: "Vô duyên cớ tỏ ra ân cần, không phải là kẻ gian thì cũng là
phường trộm cắp!"

Thoát Hoan nóng bừng mặt, gượng cười nói:

- Cái đó, cái đó, từ xưa anh hùng đồng cảm với anh hùng...

Lão hoà thượng không đợi hắn nói hết, ha ha cười nói:

- Đáng cười, đáng cười, trăm năm nay lang sói nắm quyền, nhãi nhép hoành
hành, anh hùng ở đâu chứ?

Câu nói này khiến Thoát Hoan không phục, cao giọng nói:

- Câu nói này của đại sư là rất không đúng, Thái tổ của nhà Đại Nguyên hùng
tài đại lược, thôn tính biết bao nhiêu nước mà không tính là anh hùng hay sao?

Lão Hoà Thượng cười nói:

- Thiết Mộc Chân ư? Chẳng qua chỉ là loại chùi đít chưa sạch, chó dại gặp
người là cắn bừa thì coi là loại anh hùng gì ?

Thoát Hoan đối với vị tằng tổ phụ này coi như thần thánh, nghe vậy thì vô cùng
phẫn nộ, nhất thời quên mất sự lợi hại của hoà thượng, quát lên:

- Con lừa ngu xuẩn nhà ngươi dám nhục mạ tiên tổ...

Phát hiện lỡ lời liền lập tức im bặt. Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, đắc ý cười
không nói gì. Cáp Lí Tư thấy tình hình bất lợi vội vàng tiến lên một bước,
chắp tay thi lễ với lão hoà thượng, nói:

- Dám hỏi đại sư có phải là Cửu Như thiền sư không?

Lão hòa thượng nhìn chiếc nhẫn đá quý rất to trên ngón tay giữa của hắn, cười
nói:

- Đá Xà nhãn ma? Ngươi là con trai của Hạ Xú Xà? Hắc, chẳng lẽ là da thịt hắn
ngứa ngáy, còn muốn đến Trung Nguyên để ăn đòn ư?

Cáp Lí Tư da mặt co giật, trầm giọng nói:

- Gia phụ đối với lời đại sư năm đó vẫn luôn ghi nhớ không quên, từng nhiều
lần dặn dò vãn bối, nếu như gặp được đại sư thì nhắn rằng nhiều là năm năm, ít
là ba năm, nhất định sẽ tới Trung Nguyên gặp đại sư.

Hắn ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp:

- Ông còn nói, đại sư lòng dạ rộng rãi, không như bọn vãn bối kiến thức nông
cạn.

Hắn biết rõ lão hoà thượng này thần thông quảng đại nên mới nói thêm câu nói
đó để kiềm chế lão, tránh lão kiếm người của mình gây phiền phức.

Cửu Như cười ha hả, cây gậy gỗ mun đột nhiên vung lên, điểm hướng vào ngực Cáp
Lí Tư. Cáp Lí Tư không ngờ ông ta không tự giữ thân phận, thản nhiên ra tay,
vừa định né tránh thì ai ngờ dưới chân rung chuyển, cây gậy gỗ mun đột nhiên
trầm xuống, tới bàn chân hắn thì vừa quét vừa hất. Cáp Lí Tư đứng không vững,
thuận đà ngã lăn ra, cây gậy gỗ mun lại vung lên đập vào gáy hắn. Cáp Lí Tư
cảm thấy lực nặng như núi, toàn thân không còn nghe theo sự điều khiển của
mình nữa, chỉ nghe "Bốp" một tiếng đã bị chiếc gậy gỗ ấn xuống đất, vỡ đầu
chảy máu. Đám người Thoát Hoan thấy vậy đều mặt vàng như đất.

Cửu Như vẫn cười hì hì nói:

- Không phải cha ngươi nói sai mà là ngươi nhớ nhầm rồi. Người ta thường nói:
"bóp những quả cà chua đã nát", hoà thương thích bắt nạt nhất chính là đám vãn
bối vô dụng như ngươi.

Cổ tay khẽ xoay, chiếc gậy hất vào cằm Cáp Lí Tư, Cáp Lí Tư không tự chủ được
bay thẳng về phía Thoát Hoan. Hoả chân nhân và A Than hai người cùng tiến lên
muốn đỡ lấy hắn, ai ngờ tay vừa chạm vào đều cảm thấy nặng như núi, đừng nói
đến hai người bọn họ trên người đang có thương tích, cho dù không bị thương
chút nào thì cũng không đứng vững được. Trong nháy mắt, cả hai người đều ngã
ngửa ra phía sau, chỉ nghe một tiếng kêu thất thanh, ba người cân nặng hơn bốn
trăm cân nặng nề đè lên người Thoát Hoan. Thoát Hoan lập tức kêu lên như lợn
bị chọc tiết. Ba người kia mặt cắt không còn giọt máu, cố gắng vùng dậy rồi đỡ
chủ nhân đứng dậy. Chỉ thấy Thoát Hoan đau đến răng cắn vào môi, , kiểm tra
cẩn thận liền phát hiện ra gãy mất hai chiếc xương sườn. Ba người không dám
chậm chễ, nhấc Thoát Hoan lên phóng đi tìm đại phu.

Chủ quán rượu thấy Cửu Như lợi hại như vậy, trong lòng càng lo sợ, lấy ra một
bình rượu, sợ sệt nói:

- Cho ngươi! Uống hết rồi đi đi.

Cửu Như cười, như cá voi hút nước, một hơi uống uống rượu trong bình, rồi liếm
mép nói:

- Rượu ngon, còn nữa không?

Chủ quán rượu vốn là một kẻ keo kiệt bủn xỉn nổi tiếng, nhìn thấy ông ta uống
hết một bình rượu to như thế đã đau lòng ghê gớm, nghe vậy không kìm nổi giậm
chân gào lên:

- Làm gì có chuyện như vậy, làm gì có chuyện như vậy...

Cửu Như cười nói:

- Hoà thượng đã nói rồi, một phần rượu là một phần sức lực, hiện giờ bất quá
mới chỉ được nửa phần khí lực, sao nhấc nổi cái chuông kia?

Chủ quán rượu tức giận đến hai mắt trợn trắng, chỉ vào Cửu Như, lắp bắp nói
không thành lời. Lương Tiêu không muốn nhìn thêm, đột nhiên lớn giọng nói:

- Lão hoà thượng, ông bản lĩnh cao cường, phải tìm đại cao thủ võ học để thi
thố, ức hiếp một chủ quán rượu như vậy thì còn ra gì nữa?

Chủ tửu quán nghe rất lọt tai, luôn mồm kêu đúng. Lão hoà thượng đưa mắt liếc
nhìn Lương Tiêu rồi đưa bình rượu lên miệng dốc hai cái, nhưng không rơi ra
lấy được nửa giọt, bất giác thở dài rồi đột nhiên dùng chiếc gậy gỗ hất một
cái vào cái vòng đồng trên đỉnh chiếc chuông. Bong một tiếng, chiếc chuông đã
bay lên hơn ba trượng rồi lại từ trên cao rơi xuống, kình phong quét vào khiến
người ta đau cả mặt, những người đứng quanh đều kêu lên sợ hãi, ôm đầu chạy
toán loạn. Cửu Như dài bước tiến lên, đỡ lấy cái chuông ổn định trên vai, cười
ha ha với Lương Tiêu:

- Tiểu tử, từ đây đến tửu lầu nào là gần nhất?

Lương Tiêu bật cười nói:

- Được lắm, lại đi lừa rượu uống ư!

Cửu Như cười nói:

- Sai bét rồi, hoà thượng tuyệt không lừa rượu mà là xin bố thí! Không dùng
cách này thì ai chịu cho hoà thượng trọc đầu rượu uống?

Lương Tiêu nghe thấy buồn cười, thầm nghĩ: "Vị hoà thượng này cũng thật thẳng
thắn". Chủ quán rượu trốn sau lưng Lương Tiêu, miệng hùm gan sứa nói:

- Làm gì có kiểu xin bố thí nào như thế này? Rõ ràng là trộm, là cướp...

Còn chưa nói hết, cô gái áo xanh đã túm lấy lưng áo ông ta đẩy sang một bên,
cười nói:

- Lão hoà thượng, tôi mời ông uống rượu, được không?

Cửu Như dò xét nàng ta một lúc rồi lắc đầu cười nói:

- Cô bé con, ngươi phải chăng cũng giống tên hoàng tử triều Nguyên kia, có
mưu đồ gì? Có chuyện phải nói trước, rượu thì vẫn uống nhưng hoà thượng ta
không đời nào nghe theo lời ngươi.

Cô gái áo xanh mắng:

- Ông vừa già vừa xấu, quỷ mới có mưu đồ với ông! Chỉ là thấy ông thèm đến
đáng thương!

Cửu Như nhướng đôi lông mày trắng, cười lớn nói:

- Tuyệt vời! Tuyệt vời! Có câu nói này của ngươi, hoà thượng không uống không
được rồi!

Cô gái áo xanh đổi giận thành vui, nói:

- Hoà thượng nhà ông, được chút lợi lộc còn ra vẻ ta đây, làm như ta ép ông
uống không bằng.

Cửu Như cười nói :

- Được, được, coi như hoà thượng ta bắt nạt ngươi!

Cô gái áo xanh nghiêm mặt nói:

- Người mà ta muốn mời thì không uống cũng phải uống, còn người ta không muốn
mời ư, có đánh ta, giết ta thì ta cũng không mời hắn!

Nói xong thì liếc Lương Tiêu một cái, khóe miệng có vẻ cười nhạt.

----

GHI CHÚ:

1. Đây là bài Thơ là "Phong Kiều Dạ Bạc", là một bài Đường thi rất nổi tiếng.
Nguồn gốc bài này là do Trương Kế đi thi bị trượt, chán nản quay về, nửa đêm
ko ngủ được, nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn rồi làm thành bài thơ này, cũng vì
vậy mà thành nổi tiếng. Nguyên tác như sau:

Phong Kiều Dạ Bạc (Đêm đậu thuyền ở bến Phong Kiều)

Lạc nguyệt ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên

Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền

Dịch:

Trăng tà bóng quạ kêu sương

Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ

Thuyền ai đậu bến Cô Tô

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San

(Bản dịch của Tản Đà)

Quạ kêu, trăng lặn, sương rơi

Lửa chài, cây bãi, đối người nằm co

Con thuyền đậu bến Cô Tô

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San

(Bản dịch của Trần trọng Kim)

Cám ơn bác shrek_coi đã cung cấp thông tin về bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc


Côn Luân - Chương #53