Lương Tiêu phẫn nộ vô cùng, đẩy bảo mẫu ra rồi giậm chân nhảy lên xà nhà. Đột
nhiên nghe cô gái đó cười hi hi rồi trước mắt y lướt qua một cái bóng màu
xanh. Lương Tiêu còn chưa kịp hoàn hồn thì trên trán đã bị đánh rất mạnh, đau
đớn vô cùng, đành rơi xuống mặt đất, sờ lên trán đã thấy mấy vệt máu bầm lớn,
thậm chí còn động chạm đến tuyến lệ khiến khoé mắt cay xè, nước mắt như sắp
trào ra.
Cô gái đó vẫn ngồi trên xà ngang, tay cầm một cành liễu màu xanh ngọc bích,
chắc là mới ngắt từ trên mũ xuống, miệng thì cười khẩy nói:
- Tiểu sắc quỷ, người nhất định là từ nhỏ đã không có mẹ, không ai dạy dỗ,
hôm nay ta sẽ thay mẹ ngươi dạy dỗ cho ngươi, ồ, con trai của ta, có đau lắm
không?
Lương Tiêu vô cớ bị cô ta gây sự, đương nhiên đã phẫn nộ vô cùng, hai câu nói
đó lại đả động đến nỗi đau tận đáy lòng y. Y không kìm chế nổi liền cầm lấy
hai cái ghế ném về phía xà nhà. Cô gái tung hai cước đá bay hai cái ghế rồi
cười nói:
- Được lắm, ngươi lại dám chọc vào ta ư, xem ta đánh cho ngươi thăng thiên
luôn nhé.
Liền chống tay xuống xà nhà, nhẹ nhàng bay xuống. Lương Tiêu tận dụng lúc cô
ta rơi xuống liền xông lên, định nhân lúc cô ta đang lơ lửng trên không, không
có điểm tựa để đánh cho cô ta trở tay không kịp
Cô gái đó cười hi hi, không đợi Lương Tiêu tiến đến gần đã đột nhiên vung ra
một cành liễu dài cuốn vào bậu cửa sổ ngọc thủ giật một cái, thân mình đã nhẹ
nhàng như chim yến bay lệch đi ba xích, tránh được đòn tấn công của Lương Tiêu
rồi cười khanh khách nói:
- Đánh một tên tiểu sắc quỷ như ngươi chỉ bẩn tay cô nương.
Rồi nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, hướng về phía giữa phố.
Lương Tiêu thấy thân thủ cô ta cao minh, trong lòng cũng ớn lạnh, nhưng làm
sao cũng nuốt không trôi cục tức trong cổ họng, liền nhảy theo ra ngoài cửa
sổ. Cô gái đó đang trên không trung bỗng thấy Lương Tiêu đuổi theo thì cười
khúc khích rồi huýt sáo một tiếng, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên rồi một con
ngựa trắng bất ngờ từ góc phố chạy ra, không nghiêng không lệch đỡ lấy cô ta.
Cô gái áo xanh giục ngựa chạy mấy trượng rồi quay đầu cười nói:
- Tiểu sắc quỷ, ngươi dám đuổi theo ta không?
Lương Tiêu đã chậm mất một bước, đành rơi mặt đường, cao giọng nói:
- Đuổi thì đuổi! Sợ ngươi sao?
Cô gái áo xanh cười nói:
- Cẩn thận chạy gãy cái chân chó của ngươi.
Nói xong liền giục ngựa chạy trên đường, người đi đường đều kinh hãi né tránh,
không ngờ cô gái áo xanh đó kỹ thuật cưỡi ngựa rất tinh diệu, gặp vật thì né
tránh, gặp người thì nhảy vọt qua, xuyên qua trên con đường hẹp đó mà không xô
phải bất kỳ ai.
Lương Tiêu chạy được gần hai mươi bước thì nghe thấy con ngựa trắng đó hí vang
một tiếng ở đầu phố rồi biến mất. Đuổi theo đến chỗ ngoặt thì bốn phía đều
không thấy ngựa, y không cam lòng liền túm một hán tử bán bánh bột lọc tra hỏi
thì mới biết nó đã chạy về hướng đông rồi. Y liền đuổi theo về hướng đông,
đuổi được chừng hai dặm bỗng thấy cô gái áo xanh đầy vẻ ung dung đang cưỡi
ngựa đi chậm rãi, đang đi gần tới đầu một cây cầu. Lương Tiêu liền rảo bước
chặn trước mặt. Còn cách ba trượng, cô gái áo xanh đã nhìn thấy y, liền cười
hi hi nói:
- Tiểu sắc quỷ, chưa nản lòng hả?
Lương Tiêu hừ lên một tiếng tức giận, chân càng guồng mạnh. Cô gái áo xanh mỉm
cười, chỉ cầm dây cương lên, con ngựa trắng đã hiểu ý, lập tức khởi thế, bốn
vó giậm mạnh, liền như sao băng nhảy vọt qua mặt sông khoảng năm trượng sang
bờ bên kia, rồi không ngừng lại mà tiếp tục tiến vào một ngõ nhỏ.
Lương Tiêu nhìn đến há hốc miệng, nhưng không nản lòng, cũng rảo bước đuổi
theo, quanh qua rẽ lại một lúc cũng tới được ngõ đó, chỉ thấy con phố dài vô
cùng đông đúc, hai bên đường đều là hàng quán, gấm vóc vàng ngọc nhìn hoa cả
mắt, còn có rất nhiều tôm cá bắt từ hồ về, đang nhảy tanh tách như mời gọi
người mua.
Lương Tiêu nhìn vọng xung quanh, mắt chợt sáng lên, chỉ thấy con ngựa trắng đó
đang đứng trong một bầy ngựa, đang đứng nghỉ ngơi ở đầu phố, bên cạnh nó là
một tửu lâu nhìn ra mặt nước, khí thế hoành tráng.
Lương Tiêu đi đến trước lầu, chợt nghe cô gái áo xanh cười khanh khách nói, cô
ta nói:
- Tiểu sắc quỷ, chân của ngươi cũng nhanh đấy!
Lương Tiêu định thần nhìn qua, chỉ thấy cô ta đang ngồi gần một cửa sổ bên
sông, một tay chống cằm, một tay nghịch những cành liễu trên cái mũ đội đầu.
Lương Tiêu thấy trong lầu có rất nhiều người mà lại bị liên tục gọi là tiểu
sắc quỷ, bất giác mặt đỏ đến mang tai, vội nói:
- Nha đầu trộm cướp kia, việc gì mà suốt ngày ngươi gọi ta là tiểu sắc quỷ
vậy?
Cô gái áo xanh cười nói:
- Ngươi không cần phải giữ mặt, vào lầu xanh tìm kỹ nữ không phải là tiểu sắc
quỷ thì là cái gì?
Cô ta có ý bôi nhọ Lương Tiêu nên nói ra rất to, nam tử trong tửu lâu đều quay
đầu nhìn qua, miệng mỉm mỉm cười, ánh mắt lại đầy thâm ý khiến cho vừa thẹn
vừa giận.
Chợt nghe một giọng sang sảng cười nói:
- Cô nương nói sai rồi, người mà không phong lưu thì uổng làm kẻ thiếu niên.
Vị tiểu ca tuổi còn nhỏ, chính là trong tuổi phong lưu, vào lầu xanh tìm kỹ nữ
thì có gì là không được. Tuy nói phóng túng là thuộc tính cách nhưng cũng phải
sống cho thung dung tự tại chứ.
Lương Tiêu trong lòng cảm kích, đưa mắt nhìn sang thì thấy ở góc lầu có gần
mười tráng hán ngồi ở hai chiếc bàn, người nào cũng quần áo gọn ghẽ, mặt đầy
râu, bên người đủ loại cung cứng tên dài, tỏa ra sát khí. Người vừa nói là một
trung niên hán tử cao to trong đám đó, cho dù đang ngồi cũng cao hơn người
khác một cái đầu, đội mũ tre mặc áo gấm màu lam đã chuyển sang xanh, mắt hổ
râu báo, lông mày kéo dài tới tận tóc mai, khóe mắt khắc sâu mấy nếp nhăn đầy
vẻ phong sương.
Cô gái áo xanh nhìn hán tử, hừ lạnh nói:
- Tự lo việc thối tha của ngươi đi.
Giọng cô ta như tiếng chuông bạc, vì vậy dù mở miệng chửi người mà cũng rất dễ
nghe. Đám hán tử nghe vậy đều có vẻ giận dữ, nhưng hán tử áo lam kia lại không
tức giận, cười nói:
- Được lắm, được lắm, cứ coi như Nhan mỗ nhiều lời, có điều người khác trêu
hoa ghẹo nguyệt thì liên quan gì tới cô nương.
Cô gái áo xanh cười nhạt nói:
- Gặp việc bất bình trên đường thì ai chịu bỏ qua. Hừ, bọn đàn ông thối tha
các ngươi cậy có chút tiền bẩn thỉu liền không coi đàn bà, con gái ra gì.
Hán tử áo lam kìa cười nói:
- Không đúng, từ xưa đến nay trên trời dưới đất đều có luật lệ, nam nữ khác
nhau, nữ nhân lưu lạc đến chỗ trăng hoa đó cũng là ý trời như vậy, không thể
cưỡng lại được.
Cô gái áo xanh cười nhạt nói:
- Nói nghe hay lắm, sao không đem những lời đó về mà nói với mẹ ngươi?
Lời này của cô độc ác vô cùng, hán tử áo lam cho dù dày công hàm dưỡng cũng
không khỏi biến sắc, một hán tử ngồi bên cạnh liền rít lên:
- Láo xược.
Cô gái áo xanh cười nhạt nói:
- Láo xược? Hừ, ta có láo xược thế nào thì cũng còn hơn nhiều đám rắm thối
các ngươi.
Cô ta vẫn chưa dứt lời, đám hán tử đã tức giận đến xanh mặt. Mấy người liền
định đứng dậy, hán tử áo lam kia bỗng xua tay, ha ha cười nói:
- Bỏ đi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đâu phải như đám đàn bà
con gái.
Nói xong liền cầm bình rượu lên tự rót tự uống một chén. Những hán tử còn lại
thấy đầu lĩnh như vậy cũng đành lần luợt ngồi xuống.
Cô gái áo xanh đã chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên thấy đối phương lại khuất phục,
liền đắc ý trong lòng. Lại quay sang phía Lương Tiêu cười nói:
- Tiểu sắc quỷ, nói gì đây? Ngươi có phải là đại trượng phu không? Có muốn
giống đám đàn bà con gái như ta không?
Lương Tiêu nghe hai người đối đáp, trong lòng không ngớt tán đồng những gì hán
tử áo lam kia nói, còn đang trầm ngâm chưa quyết thì bỗng nghe cô gái áo xanh
khiêu khích như vậy, quả thật không thể nhẫn nãi được nữa, lại nhìn cục diện
bên trọng lầu liền nói:
- Có bản lĩnh thì ra ngoài động thủ, nếu không sẽ làm hỏng bàn ghế.
Cô gái áo xanh cười nói:
- Ngươi có bản lĩnh thì sao không tiến vào? Đứng ì trước cửa như vậy, người
khác sẽ nghĩ ngươi đang canh cửa đó!
Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nghĩ lại, lập tức nổi giận: "Được lắm,
đứng canh cổng, chẳng phải là chửi ta là chó canh cổng sao?" Vừa tức vừa vội,
liền xông thẳng vào cửa đến trước mặt gái áo xanh.
Cô gái áo xanh không đợi y ra tay, đã cười hi hi nói:
- Đừng vội, cô nương hiện giờ muốn rượu, không có hứng đánh nhau!
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Đâu phải do ngươi quyết định." Liền đập mạnh tay lên
bàn của cô ta, nói:
- Trước hết trả lại túi tiền của ta, những món nợ khác ra ngoài tính sau.
Cô gái áo xanh cười nói:
- Ngươi bồi tiếp ta uống mấy chén thì ta trả lại túi tiền của ngươi.
Lương Tiêu thấy cô ta không có gì hoảng hốt lại càng tức giận, chỉ muốn động
thủ, nhưng thấy bộ dạng tươi cười yêu kiều của cô ta lại cảm thấy có thắng
cũng chẳng vẻ vang gì. Trong lúc do dự chưa quyết, lại nghe hán tử áo lam cười
nói:
- Tiểu huynh đệ, uống thì uống, có mỹ nhân bồi tiếp mà không uống chẳng đáng
tiếc ư?
Cô gái áo xanh cười nói:
- Đúng đấy, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người.
Cô không lúc nào quên châm chọc đối phương, nhưng hán tử áo lam vẫn giữ được
trầm tĩnh, chỉ cười nhạt rồi cầm chén rượu trong tay uống cạn.
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Tặc nha đầu này cứ cười cười nói nói, nếu ta nóng giận
động thủ thì chẳng phải sẽ bị người ta cười cho là đê hèn sao? Hừ, uống rượu
thì uống, xem ngươi còn giở được trò gì?" Liền ngồi xuống. Cô gái áo xanh cười
nói :
- Biết nghe lời đấy.
Rồi gọi một bình rượu, rót đầy chén cho Lương Tiêu, yêu kiều nói:
- Mời.
Nói xong cầm chén uống cạn. Lương Tiêu thấy cô ta uống đầy vẻ hào khí, cũng
không chịu thua kém, một hơi cạn chén. Cô gái áo xanh đó lại rót đầy một chén
rượu, cười nói:
- Tiểu nhị, trong quán có đàn không?
Tiểu nhị đó cười nói:
- Sao lại không có, bản quán không chỉ có rượu ngon nhắm tốt mà các loại nhạc
khí cũng đều có đủ.
Liền quay vào lấy ra hai cái đàn làm bằng gỗ hồng đưa cho cô gái áo xanh. Cô
gái áo xanh lại đưa cho Lương Tiêu. Lương Tiêu ngơ ngác không hiểu, tiện tay
nhận lấy rồi nói:
- Làm gì vậy? Nhờ ta dùng đàn đánh vào mông ngươi hả?
Cô gái phì một tiếng, rồi lại cười khúc khích nói:
- Tiểu sắc quỷ, ngươi đã cùng cô nương uống rượu thì hãy mau hát một bài cho
cô nương nghe giải sầu. Ừm, vậy thì hát cái gì mà "Mở lòng đối với người không
hề hối hận, vì người mà thân mình tiều tụy"...
Hán tử áo lam nghe đến đó cười hắc một tiếng, cao giọng nói:
- Quả là nha đầu độc ác.
Lương Tiêu tức đến lông mày dựng ngược, đập cây đàn vỡ thành bốn mảnh rồi rít
giọng nói:
- Tặc nha đầu, ngươi tưởng ta thật sự không dám đánh ngươi sao?
Cô gái áo xanh vẫn ngồi im bất động, nhấm nhẳng nói:
- Sao hả? Ngươi có thể gọi những nữ tử đó ra uống rượu hát ca để mua vui cho
ngươi, tại sao ta lại không thể gọi ngươi uống rượu hát ca mua vui chứ? Ngươi
hát hay không? Nếu không hát thì đừng mong ta trả lại túi tiền nhé.
Lương Tiêu tức giận nghiến răng, vừa định phát tác thì bỗng nghe ngoài tửu lâu
có một giọng khàn khàn nói:
- Chủ thượng, đây là "tửu lâu say không về" rồi.
Lương Tiêu cảm thấy quen quen, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn ra
liền vô cùng kinh hãi. Không ngờ ngoài cửa có một người đang đứng, toàn thân
mặc đạo bào màu hồng, đội mũ kim quan, chính là Hỏa chân nhân. Bên cạnh hắn
còn có ba người là Thoát Hoan, Cáp Lý Tư và A Than tôn giả. Lương Tiêu tim đập
thình thịch: "Không ổn rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp. Bọn chúng có bốn người,
ta chỉ có một người, ít không địch lại nhiều." Nghĩ tới đó liền nhìn ngang
nhìn ngửa tìm đường chạy trốn.