2 :hoa Ám Liễu Minh (hoa Đi Liễu Tới)


Hôm sau, thuyền vào Cô Tô, chỉ thấy núi ôm lấy hồ, cầu liền với nước, thuyền
bè lượn quanh như một bức họa. Lương Tiêu nhìn đến say sưa, rời khỏi khoang
thuyền đứng trên đầu thuyền, lại nghe tiếng cười đùa vui vẻ, ngửng đầu nhìn
lên chỉ thấy lầu các hai bên bờ toàn là nữ lang trang điểm rực rỡ. Những cô
gái đó thấy y nhìn đến đều đua nhau vẫy tay mời gọi. Lương Tiêu thấy kỳ quái,
cũng cười đáp lại, những cô gái đó thấy y đáp ứng liền hi hi cười vang, tay
vẫy khăn hồng ngọt ngào gọi y lên đó.

Lương Tiêu không biết lai lịch đối phương, liền hỏi Minh Quy:

- Bọn họ gọi ta làm gì thế?

Minh Quy cười quỷ bí, nói:

- Gọi để dẫn ngươi vào chốn ôn nhu, êm đềm, thưởng thức mùi son phấn son đó!

Lương Tiêu nhhíu mày nói:

- Minh lão nhi, ông có gì nói thẳng ra, đừng múa may chữ nghĩa, nói vòng vo
với ta, ông biết rõ ta không hiểu mà.

Minh Quy cười nói:

- Nơi đây chính là kĩ viện, những cô gái đó đều là gái phong trần.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Tại sao gọi là gái phong trần?

Minh Quy cười nói:

- Việc đó nói thì không rõ ràng được, phải tự mình trải qua mới có thể hiểu
rõ.

Lương Tiêu nghe vậy ngứa ngáy trong lòng, liền nói:

- Thật vậy chứ? Thế thì ta phải thử qua một lần mới được.

Minh Quy liếc y, thầm nghĩ bản thân mình suốt dọc đường đã dùng đủ mọi cách để
lung lạc tiểu tử này để y bớt đi cảnh giác rồi tiết lộ ra bí mật. Mà ngập
trong tửu sắc thì người đời rất dễ hồ đồ, chỉ cần khiến tiểu tử này tay ôm mỹ
nhân, miệng uống rượu ngon thì bất luận hỏi gì e rằng hắn cũng đều nhất nhất
khai ra hết. Nghĩ đến đây liền mỉm cười, giục thuyền cập bờ.

Trong lúc thuyền chạy, trên một chiếc cầu đá đằng xa có một người một ngựa đi
tới. Minh Quy chính là một hành gia biết nhìn hàng, chỉ liếc qua một cái đã
không khỏi thầm khen. Chỉ thấy con ngựa đó toàn thân trắng như tuyết, cốt cách
thần tuấn, đúng như trong sách viết: "Đầu ngẩng như ưng, đuôi rủ sáng láng,
ngực nở hai khối, dáng như rồng, cơ bắp như lan." Tiến đến gần, Minh Quy đã có
thể nhìn thấy con ngựa này không phải toàn màu trắng mà trên lông còn có mấy
điểm đỏ thẫm như trên khuôn mặt mỹ nhân không thể thiếu phấn son.

Người dắt ngựa là một cô gái áo xanh, đầu đội mũ tre rộng vành rủ xuống che
lấp khuôn mặt, chiếc áo màu xanh biếc dùng liễu điều thắt lại, hiện rõ eo thon
nhìn chỉ muốn ôm chặt lấy. Chỉ là con ngựa trắng kia quả thật quá đẹp, Minh
Quy chỉ cố nhìn ngựa, còn nữ tử đó lại không thèm nhìn tới. Nữ tử áo xanh đó
thấy những cô gái hai bên bờ và Lương Tiêu đùa cợt liền cảm thấy hứng thú,
dừng ngựa dựa vào cầu đứng lại quan sát.

Thuyền cập bờ, Minh Quy lại thay đổi chủ ý, tự nghĩ mình đã lớn tuổi, cùng một
thiếu niên như Lương Tiêu sóng vai tới thanh lâu không khỏi cảm thấy hổ then.
Hơn nữa nếu có mình ở một bên, tiểu tử đó sẽ luôn đề phòng, tất không chịu
buông lỏng hành vi, chi bằng cứ ẩn nấp theo dõi lại càng dễ hành động. Nghĩ
xong liền lấy ra một túi vàng lớn, cười nói:

- Lương Tiêu à, lão phu hơi buồn ngủ, ngươi hãy đi một mình, ta sẽ đợi ở trên
thuyền, ngươi cứ thoải mái đi nhé. Nếu không đủ tiền thì quay lại tìm ta.

Lương Tiêu trong lòng vô cùng kinh ngạc: "Lão già này lại để ta một mình lên
bờ, quả là kỳ quái? Nhưng lão cho ta tiền bạc, để ta vui chơi, nếu ta bỏ lão
đi thì không khỏi bị coi là vô ơn." Y cùng Minh Quy chung sống nhiều ngày, dọc
đường Minh Quy lại có ý lấy lòng, Lương Tiêu vốn là người trọng tình nghĩa nên
đã biến thành bạn đồng hành với Minh Quy, muốn y dứt bỏ trong nháy mắt thật
cũng có chút khó khăn.

Lương Tiêu tâm thần không ổn định, sau khi lên bờ cứ cúi đầu mà đi, bỗng nghe
bên tai tiếng nhạc ngựa vang lên, một con bạch mã cao to, đang sát vai cùng
hắn mà đi. Lương Tiêu ngước mắt lên chỉ thấy một ống quần màu xanh phấp phới,
cũng không để ý, đi thêm chục bước nữa thì thấy một tòa lầu cao to bằng gỗ,
trên lầu rất nhiều cô gái đang đứng, trang điểm hút mắt. Lúc này lập tức có
một tên khỏa kế (người đón khách ở lầu xanh) tiến tới đón hắn tiến vào.

Vào triều Tống chỗ nào cũng có tửu lâu kỹ viện, không khác gì nhau. Dưới lầu
là hoa sảnh để uống rượu. trên lầu mới là nơi kỹ nữ tiếp khách. Kỹ nữ chia
thành quan và tư, quan kỹ thì địa vị hơi cao hơn, còn tư kỹ thì hơi mất tự do.
Nhưng bất luận là quan hay tư thì đều là bán nụ cười để mua vui, trong chốn
phồn hoa vẫn không tránh khỏi ẩn chứa sự thê lương.

Luơng Tiêu nói rõ mục đích, tên khỏa kế liền dẫn y lên lầu, bảo mẫu niềm nở ra
đón. Minh Quy tuy nham hiểm mưu mô nhưng lớn lên ở Thiên Cơ cung nên là người
thanh nhã, Lương Tiêu đi cùng lão nên không khỏi quần áo chỉnh tề. Bảo mẫu đó
lọc lõi hiểu đời, liếc một cái đã biết Luơng Tiêu ít tuổi lắm tiền, không am
hiểu thế sự, liền vồn vã cười hỏi:

- Công tử muốn tìm một vị cô nương như thế nào nhỉ?

Luơng Tiêu thấy bảo mẫu lớn tuổi đó lại giả vẻ yểu điệu ân cần sớm đã có mấy
phần không vui, nghe hỏi cũng không có chủ ý gì, liền nói:

- Tuỳ theo ý của thím.

Bảo mẫu lớn tuổi đó nghe y gọi mình là thím cũng hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên
che miệng cười phá lên một tràng, Luơng Tiêu bị bà ta cười, không biết vì sao
cũng đỏ bừng mặt lên. Bảo mẫu đó cười một trận thỏa thích, thấy bộ dạng quẫn
bách của Lương Tiêu chợt động tâm, vội nói:

- Công tử thật là thú vị, mọi người ở đây kiếm sống gian nan, một năm trời
cũng ít được cười sảng khoái như vậy, công tử thật khéo miệng quá, khiến lão
thân thật là thích thú.

Bà ta nịnh nọt đã quen, Luơng Tiêu nghe đến sung sướng, đến mức cũng coi những
lời mình vừa nói là rất hay ho, liền nói:

- Thím thật khách khí rồi!

Bảo mẫu miệng cười ha ha, trong lòng lại nhìn Luơng Tiêu thấp xuống xuống mấy
phần, âm thầm cười nhạt, tính toán xem có thể móc được trên người con gà béo
này bao nhiêu tiền. Lập tức đưa tay vẫy khăn, gọi mấy nữ tử ít tuổi ra ngồi
vây lấy Luơng Tiêu, oanh yến cười nói. Luơng Tiêu lúc trước nhìn những cô gái
này từ xa thấy người nào cũng rực rỡ như hoa như gấm, nhưng nhìn gần thì đều
là trang điểm dầy cộp, miệng cười nói đầy vẻ giả dối, khiến người ta cảm thấy
khó chịu không quen.

Bảo mẫu thấy y thận trọng liền cười nói:

- Công tử chưa quen, mọi người đùng nói chuyện nữa, hát một khúc được chứ?

Luơng Tiêu chính đang phiền não, nghe vậy vội nói

- Hay lắm, hát đi, hát đi nào.

Kỹ nữ nghe vậy liền cười thêm một trận rồi lích kích lấy ra đàn sáo sênh
phách, nghiêm mặt đánh đàn ca hát. Chỉ nghe một nữ tử áo hồng gõ phách hát:

- Đứng tựa lầu cao gió hắt hiu, mong hết xuân sầu, ảm đạm chờ ngày qua. Màu
cỏ ánh chiều tàn nhẫn soi tới, lời nào ai hiểu ý người tựa lan can. Muốn được
điên cuồng uống say một trận, chúc rượu hát ca, hoan lạc ấy cũng thành vô vị.
Mở lòng đối với người không hề hối hận, vì người mà thân mình tiều tụy. (Người
dịch: tài năng thơ ca của tớ có hạn, dịch chỉ được đến thế, bà con chịu khó
đọc tạm vậy -.-)

Bài từ "Điệp luyến hoa" này là do Liễu Vĩnh sáng tác, Liễu Vĩnh tuy là đại gia
về thi từ nhưng một đời phóng lãng, lưu lạc tường hoa ngõ liễu, trở thành
người mà văn nhân chính phái không muốn nhắc đến, có điều thi từ của ông ta
trong cong có thẳng, trong cái nghiêm ngặt lại có cái đơn sơ, nông sâu tùy ý,
cảnh giới sâu xa, đã lưu truyền cực rộng, nên mới có lời nói rằng: "nơi nào có
nước giếng thì nơi đó có thi từ của Liễu Vĩnh". Kỹ nữ áo hồng đó tuy giọng hát
cũng bình thường nhưng vì hát lên là bài của bậc đại gia danh tiếng nên cũng
thâm thúy sâu sắc, đi vào lòng người. Lương Tiêu nghe hai câu: "Mở lòng đối
với người không hề hối hận, vì người mà thân mình tiều tụy" bất giác thầm cảm
thương nhân sinh thế thái, mắt hơi đỏ lên cơ hồ sắp khóc.

(Người dịch: Liễu Vĩnh, còn gọi là Liễu Kỳ Khanh, là một nhà làm từ nổi tiếng

đời Tống . Thưở thiếu thời ông hay lui tới chốn Bình Khang, làm nhiều bài từ
tả cuộc sống của các kỹ nữ thưở đó và mối đồng cảm với họ . Tương truyền khi
ông chết, các kỹ nữ góp tiền chôn cất, tổ chức "hội viếng Liễu")

Kỹ nữ áo hồng hát xong, đột nhiên sán vào Luơng Tiêu cười ngọt ngào nói:

- Xin mời công tử trao thưởng.

Luơng Tiêu giật mình, nhớ lại lời Minh Quy liền đưa tay vào thắt lưng định lấy
túi tiền ra, nào ngờ hồi lâu vẫn không lấy ra được. Bảo mẫu thấy vậy, há miệng
cười nói:

- Công tử, cũng không cần nhiều, chỉ cần một chút bạc lẻ là được, tỷ muội bọn
họ đàn hát khô cả cổ, chỉ cần để mua ít hoa quả giải khát thôi mà.

Luơng Tiêu vẫn giữ tay trong lưng áo, sắc mặt mười phần cổ quái. Bảo mẫu nhìn
mãi không vui, lại cười nói:

- Công tử phải chăng ánh mắt cao vời, nhìn các tỷ muội đây không vừa ý?

Luơng Tiêu vội nói:

- Không phải, cái này, ta ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay.

Bảo mẫu đó tất nhiên sinh nghi, mặt trắng bệch, giữ tay lại nói:

- Công tử nghe hát xong rồi cứ thế bỏ đi sao?

Luơng Tiêu mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, vội vã nói:

- Không phải, cái này, cái này...

Đưa tay định đẩy bảo mẫu đó ra, nhưng nữ nhâ này quen việc phong trần chứ
chẳng phải kẻ hậu bối, liền đưa tay nắm chặt tay áo Lương Tiêu, vẫn cười nói:

- Cho dù ít cũng được, một hai lượng bạc coi như cho tỷ muội bọn họ ăn bánh
vẽ lót lòng, nhìn mơ đỡ khát đi.

Luơng Tiêu trong lòng rối loạn cùng cực, ngượng ngập nói:

- Thím à, ta đi rồi sẽ quay lại, thím không cần phải giữ ta.

Bảo mẫu nhìn ra cửa, nắm chặt không buông, đột nhiên lớn giọng gào lên:

- Trời ơi! Vị công tử này ăn mặc chỉnh mà hành sự chẳng ra phép tắc...

Còn chưa dứt lời đã nghe trên đầu có một thanh âm vô cùng trong trẻo yêu kiều
cười nói:

- Bảo mẫu bà hiểu nhầm rồi, hắn không phải không có phép tắc mà là không có
ngân lượng đó.

Mọi người nghe tiếng nhìn lên, chỉ thấy trên xà nhà chính sơn đỏ có một nữ tử
áo xanh đầu đội mũ tre đang ngồi, áo xanh phủ lên mặt xà nhà, hai chân dài đưa
qua đưa lại đầy vẻ nhàn nhã, một đôi hài thêu màu xanh nhạt rất hợp với chiếc
áo màu xanh, trên hài thêu một đôi chim sẻ bằng tơ vàng, hình dáng đế giày như
đài hoa sen, không giống như giày của Trung Thổ.

Luơng Tiêu đột nhiên nhớ ra, trước lúc vào đây đã đi sát vai cùng với cô gái
này, liền ý lên một tiếng ngạc nhiên nói:

- Cô... phải chăng là cô lấy trộm túi tiền của ta?

Nử tử đó cười hi hi, nói:

- Tiểu sắc quỷ nhà ngươi ăn mặc chỉnh tề mà nói năng chẳng có phép tắc gì cả,
ta là một cô gái nhỏ thì ăn trộm cái gì, đó gọi là lấy mà không báo.

Luơng Tiêu không kìm được tức giận nói:

- Đánh rắm.

Tiếp đó trong lòng kinh hãi, nữ tử đó lấy trộm túi tiền mà mình nghiễm nhiên
không biết gì, thủ pháp thật kỳ diệu, đúng là quỷ thần không hay biết.

Nữ tử đó tuyệt không tức giận, cười nói:

- Hơn nữa, túi tiền của ngươi cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng, hai ba trăm
lưuợng bạc chỉ giúp mấy cô nương này nhìn mơ đỡ khát, ăn bánh vẽ lót lòng
thôi.

Cô ta đem lời của bảo mẫu biến đổi rồi nói lại, khẩu khí học giống y hệt nhưng
giọng nói thì trong trẻo gấp mười, như tiếng chim vàng anh hót, tiếng họa my
líu lo.


Côn Luân - Chương #49