47 : Vô Đề


Lương Tiêu càu nhàu một tiếng rồi nghiến răng nhắm mắt, không nói tiếng nào.
Minh Quy tức giận giơ chân lên định đá vào Thái Dương huyệt của Lương Tiêu,
nhưng lại sinh ra do dự trầm tư nghĩ: "Vô luận thế nào cũng phải khiến tiểu tử
này nói ra chỗ ảo diệu của Tam Tài Quy Nguyên chưởng, tìm hiểu tường tận thì
tương lại có gặp thằng cha đó cũng có cách khắc chế." Năm xưa lão thất bại
nặng nề dưới "Tam Tài Quy Nguyên chưởng", bao năm nay vẫn canh cánh trong
lòng, vì vậy lo rằng tương lai tất yếu sẽ giao thủ với lộ chưởng pháp đó, nếu
có thể từ Lương Tiêu nắm được điều ảo diệu thì đã tính là thêm được mấy phần
thắng, vì vậy trầm ngâm không quyết. Lại thầm nghĩ: "Trong trạch trận có cỗ
sát khí vô danh rất cổ quái, phải hiểu cho rõ ràng. Nhưng tiểu tử này tính
tình cương liệt, cưỡng bức chỉ sợ không thể thành công. Phải uyển chuyển lừa
gạt nó, trước hết phải thủ tín với nó, rồi từ từ lung lạc để nó nói ra." Lão
chuyển qua mấy ý niệm trong đầu, đột nhiên thở dài, tìm một gốc cây đại thụ
ngồi xuống, cười nói:

- Tiểu quỷ, ngươi thực sự thích con nha đầu bệnh hoạn của Hoa gia đó sao?

Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta thích hay không thì liên quan gì đến lão?

Minh Quy cười nói:

- Ngươi toán học siêu phàm nhập thành, võ công tiền đồ vô lượng, con người
cũng phong lưu tuấn tú. Chỉ cần ngươi tình nguyện thì danh hoa trên thế gian
đều tùy ngươi hái, mỹ nhân trong thiên hạ đều tùy ngươi thân cận. Nếu ngươi
hiểu rõ lạc thú trên mình nữ nhân thì cái con tiểu nha đầu bệnh thoi thóp đó
đáng bao nhiêu?

Lương Tiêu thản nhiên nói:

- Lão khích bác cũng vô dụng, Hiểu Sương là bằng hữu cực tốt của ta, ta có
chết vì cô ấy cũng không hối hận.

Minh Quy nhìn y một lúc, ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên gật đầu nói:

- Tiểu tử, ngươi có chỗ chưa biết, đám nữ nhân họ Hoa đó đều là loài nhện hóa
thân, ngươi đối với bọn chúng tốt trăm lần thì bọn chúng cũng không thèm cảm
kích. Ngươi đã nhìn thấy nhện chưa?

Lương Tiêu nói:

- Tự nhiên là thấy rồi.

Minh Quy thở dài nói:

- Loài nhện vô cùng không biết ơn, sau khi con đực con cái giao hợp thì con
nhện cái ăn thịt con nhện đực, nhện cái sinh nhện con thì nhện con lại ăn thịt
mẹ nó. Năm xưa Nguyên Mậu công đột nhiên tạ thế, chị em Hoa Vô Xuy cô khổ
không có chỗ dựa, toàn nhờ lão phu dùng lực dùng trí, một tay phù trì Hoa Vô
Xuy ngồi lên ngôi vị cung chủ. Ai ngờ mụ ngồi vững ngôi cao rồi liền trăm mưu
ngàn kế loại bỏ bọn chúng ta. Lão phu quá nửa đời giữ tòa Linh Đài đó, chẳng
làm được việc gì. Ngươi nói xem, mụ chẳng phải là nhện ư?

Lương Tiêu lắc đầu nói:

- Hiểu Sương khác với Hoa Vô Xuy.

Minh Quy cười nhạt nói:

- Năm xưa Hoa Vô Xuy còn bày ra bộ dạng khả ái, công phu lừa người ta rơi
nước mắt còn gấp chục lần con nha đầu bệnh hoạn đó. Ngươi nhìn xem, hiện giờ
mụ như thế nào?

Lương Tiêu im lặng không nói, trong lòng lại nói: "Lời này không sai. Hoa Vô
Xuy dùng Thiên Cơ thập toán làm khó ta, quả thật âm hiểm vô cùng."

Minh Quy chìm đắm trong ân oán ngày trước, nhìn về phương hướng Thiên Cơ cung,
thần sắc âm trầm bất định, hồi lâu mới quay đầu lại, nghiêm nghị nói:

- Thằng nhóc, ngươi kỳ tài trùm trời, nếu cùng lão phu bắt tay thì với tài
trí của hai chúng ta, một cái Thiên Cơ cung nhỏ bé tính vào đâu, ngay cả giang
sơn của Đại Tống triều cũng chưa chắc đã không đoạt được. Lão phu tuổi quá sáu
mươi, thời gian không còn nhiều, tương lai cai quản bờ cõi, hưởng thụ vinh hoa
chẳng phải chính là ngươi ư?

Lương Tiêu chợt nghe câu này thất kinh, nhưng y vẫn là thiếu niên khí thịnh,
bị Minh Quy tâng bốc như vậy, bất giác có mấy phần đắc ý.

Minh Quy thấy y động tâm, lại cười nói:

- Tiểu tử, kẻ gọi là nam tử hán đại trượng phu vạn lần không thể chịu dưới
người khác, phải oanh oanh liệt liệt làm đại sự kinh thiên động địa một phen.

Nói xong liền giải khai huyệt đạo cho Lương Tiêu, cười nói:

- Hiện giờ đã thoát hiểm cảnh, nếu ngươi nguyện đi cùng lão phu, lão phu tự
nhiên cao hứng, còn nếu ngươi muốn đi lão phu cũng tuyệt không ngăn cả.

Hành động đó quả thật ra ngoài ý tưởng của Lương Tiêu, y trong lòng suy nghĩ,
nhìn Minh Quy một lúc rồi lớn tiếng nói:

- Không đúng, lão nhất định có quỷ kế gì đó.

Minh Quy cười nói:

- Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một chưởng, cần gì phải có quỷ kế. Nếu
nhất định phải nói đạo lý ra, thì lã lão phu coi ngươi là một nhân tài, Tam
Thu còn thua xa ngươi, ta chỉ là yêu tài mà thôi.

Lương Tiêu nói:

- Lão chẳng phải đã nói Minh Tam Thu chỉ là một con cờ, hừ, ta cũng là một
con cờ của lão thôi.

Minh Quy cười nhạt, ngạo nghễ nói:

- Dụng tâm của lão phu, người bình thường sao có thể hiểu rõ.

Lương Tiêu hơi giật mình, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, lão càng nói như thế, Minh Tam Thu sẽ càng hận lão. Hắn càng hận
lão thì Hoa Vô Xuy càng không muốn làm khó hắn.

Minh Quy hừ một tiếng, không bình luận gì.

Lương Tiêu thầm nghĩ: "Minh lão nhi tuy gian trá nhưng nói đến đấu trí đấu lực
ta chắc gì đã sợ lão." Y tuy thông minh nhưng dù sao cũng ít kinh nghiệm đường
đời, nhất thời đầy tự tin nói:

- Vậy càng tốt, ta cũng không muốn lưu lại Thiên Cơ cung, cùng đường với lão,
coi như bạn đồng hành.

Minh Quy đảo mắt, cười nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi quả nhiên không phải cá trong ao...

Đột nhiên ngừng nói, lắng tai nghe ngóng như có động tĩnh, lập tức nhíu mày
nhấc Lương Tiêu lên, chạy như bay trong Quát Thương sơn, đến lúc trời sáng mới
dừng lại nghỉ ngơi. Minh Quy bỏ đi một lúc, nói là kiếm đồ ăn, thật ra là âm
thầm quan sát, thấy Lương Tiêu tuyệt không có ý bỏ trốn, trong lòng yên tâm
nhưng cũng không dám đi xa, liền dùng viên đá bắn rơi hai con trĩ đem về ăn
cùng Lương Tiêu. Lão sợ lộ hành tung, chuyên đi vào những chỗ hiểm trở, nhưng
công lực thâm hậu nên đưa Lương Tiêu vượt núi băng rừng vẫn nhanh như bay.


Côn Luân - Chương #47