Minh Quy không biết chỗ ảo diệu của thạch tượng, cho dù nghĩ đến nát óc cũng
không nhìn rõ được sự việc quái dị đó, trpư mắt nhìn Lương Tiêu bỏ chạy, sự
kinh hãi còn lớn hơn nỗi buồn bực trong lòng.
Lương Tiêu hơi thở đã ổn định, cúi đầu xuống bỗng thấy ống quần Hoa Hiểu Sương
đỏ thẫm, trong lòng kinh hãi liền đưa lên xem, chỉ thấy bắp chân cô có một
miệng vết thương vừa dài vừa sâu, máu chảy không ngớt. Hoa Hiểu Sương trước đó
vô cùng kinh hãi nên không cảm thấy đau đớn, bây giờ đưa mắt nhìn thấy, bất
giác đau không chịu được, thấp giọng rên rỉ. Lương Tiêu đưa tay phong tỏa
huyết mạch của cô, xé áo buộc lại. Đột nhiên thân mình y run lên, quay đầu
nhìn, tức thì miệng lưỡi líu lại, những lời định nói không phát ra được.
Hoa Hiểu Sương thấy Lương Tiêu thần tình cổ quái, theo ánh mắt y nhìn qua,
thấy trên đường đầy những vệt máu đỏ đập vào mắt. Nhất thời hai người bốn mắt
nhìn nhau, đều nghe thấy cả tiếng tim đối phương đang đập. Hoa Hiểu Sương biết
Minh Quy xảo trá, quyết không bỏ qua dấu vết này, chậm chễ chút nào thì nguy
cơ càng đến gần chừng đó, liền trầm ngâm một chút rồi ngừng đầu lên nói:
- Tiêu ca ca, huynh đi trước đi, để muội ở đây được rồi. Minh Quy gia gia
muốn dùng muội để uy hiếp cha, nhất định không hại muội đâu.
Tuy cô cố gắng bình tĩnh nhưng trong lòng khổ không kể xiết, vừa nói dứt mắt
đã đầy lệ, nếu không phải vì sợ Lương Tiêu lo lắng thì đã sớm gục đầu vào ngực
y khóc to lên rồi.
Lương Tiêu thoáng qua mấy ý niệm, nháy mắt đã có quyết định, gật đầu nói:
- Cũng được.
Hiểu Sương tuy có lòng xả thân nhưng trong thâm tâm vẫn mong Lương Tiêu có thể
đột nhiên có mưu kế kì diệu, lại đem mình thoát khỏi nguy hiểm, tuyệt không
ngờ Lương Tiêu lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, vừa giật mình bỗng thấy huyệt
Thần Phong tê đi, cơ thể không thể động đậy. Hoa Hiểu Sương cả kinh, định hỏi
lại nhưng một hơi khẩu khí đó nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Lương Tiêu cởi áo ngoài của Hoa Hiểu Sương, nhặt một cành cây khô treo cái áo
lên đó rồi cầm trước mặt. Hoa Hiểu Sương đột nhiên tỉnh ngộ, vội muốn kêu lên
nhưng không phát ra được âm thanh, lại muốn ngăn trở nhưng không cử động được
cả đầu ngón tay. Lương Tiêu thâm tình nhìn cô, cúi người xuống cười nói:
- Ngoan nhé, nằm tại chỗ này, huyệt đạo một lúc là tự giải.
Chợt thấy trên mặt Hoa Hiểu Sương nước mắt ròng ròng, bất giác khóe mắt đỏ
lên, cười lớn nói:
- Hiểu Sương, muội đáp ứng ta một việc được không?
Nước mắt Hoa Hiểu Sương mờ cả hai mắt, cơ hồ không còn nhìn rõ hình ảnh Lương
Tiêu nữa, nhưng trong lòng hiểu rất rõ lần này chia tay có thể trở thành vĩnh
biết, nhất thời thực sự hận không thể chết luôn được thì tốt, trong lúc mơ hồ
bỗng nghe Lương Tiêu thấp giọng nói bên tai:
- Bất luận như thế nào, muội đều phải yêu quí bản thân mình, tương lai lúc
nào rảnh rỗi ta sẽ quay lại Thiên Cơ cung thăm muội.
Hoa Hiểu Sương nghe từng chữ mà trong lòng như bị tê liệt đi từng phần, sự
thống khổ đó bình sinh chưa từng gặp. Lại nghe Lương Tiêu cười cười nói:
- Không tin ư, lại đây.
Nói xong tay chìa ra ngón út thành cái móc, móc với ngón út của Hoa Hiểu
Sương, nói:
- Móc vàng móc bạc, nói mà không giữ lời là chó con.
Hoa Hiểu Sương nghe vậy sớm đã nước mắt như mưa, nhưng trăm nghìn lời đảo qua
đảo lại trong lồng ngực mà không thể nói ra một chữ nào.
Lúc này, từ xa đã truyền đến tiếng động nho nhỏ, Lương Tiêu lòng biết cường
địch đã tới gần, đưa mắt nhìn lên đã thấy phía tây mặt trời đã lặn hết, phía
đông trăng khuyết sáng lên, quả thật thời gian trôi nhanh, đã quá hoàng hôn.
Minh Quy theo vết máu truy tới, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trong
lòng mừng rỡ, vội chạy tới thì thấy bên một pho tượng có vạt áo chuyển động,
chính là áo của Hoa Hiểu Sương. Lão tinh thông toán học, Hoa Vô Xuy nghịch
chuyển trận pháp chỉ nhờ bất ngờ mà vây được lão một lúc, lúc này đã hiểu rõ
phương vị, không thể làm khó lão ta nữa, tức thì trong lòng cười nhạt, nhanh
chóng đuổi theo.
Lương Tiêu chạy loạn trong trận mấy trăm bước, cảm thấy đầu nhẹ bỗng, chân mềm
nhũn, khí lực không còn. Trận chiến trên Linh Đài đã khiến y tốn nhiều nguyên
khí, sau đó lại vung chưởng tự đánh, thương thế chồng chất thêm, y duy trì
được đến bây giờ toàn là dựa vào huyết khí ngoan cường. Lại chạy mấy bước, y
trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, tai nghe Minh Quy cười dài rách cả tai,
biết là không cách nào tránh khỏi kiếp nạn, liền cười nói:
- Được lắm, cho lão đây.
Liền dốc tàn lực đem cành cây khô ném tới Minh Quy.
Minh Quy thấy thế tới của cành cây liền biết mọi việc đã nằm trong tay, liền
tung chưởng đánh bay cành cây rồi rít giọng nói:
- Xú tiểu tử, ngươi tìm cái chết.
Tung mình nhảy tới, túm chặt tâm khẩu Lương Tiêu nhấc lên, năm ngón tay phải
hợp lại thành trảo chụp vào mặt y, ác độc nói:
- Tiểu nha đầu ở đâu?
Lương Tiêu khóe miệng rỏ máu nhưng trong lòng lại hoàn toàn vui vẻ. Minh Quy
thấy y mặt đầy nét cười, trong lòng càng tức giận, mắt lóe lên, liền vận kình
vào ngón tay, vừa định xiết trảo thì bỗng nghe một tràng tiếng bước chân như
có nhiều người đang đi tới. Cơn thịnh nộ của Minh Quy quá lớn, vốn định đem
Lương Tiêu xé nát ra, lúc này nghe tiếng động bất giác biến sắc, xách Lương
Tiêu lên rảo bước chạy ra khỏi trận.
Chạy được khoảng hai thời thần thì ra đến ngoài trận. Minh Quy đã có bài học
lớn, liền phong bế huyệt đạo mấy chỗ của Lương Tiêu rồi mới chạy tới gần vách
núi, gạt cây cỏ để lộ ra một cái thạch động. Lương Tiêu thấy lão ta từ thạch
động đó kéo ra một cái thiên lý thuyền, bất giác tán thưởng:
- Minh lão nhi, lão quả thật là bậc tiên tri, tính cả cách bỏ chạy giữ mạng.
Ngữ khí của y trào phúng, nhưng Minh Quy lại không nổi giận, chỉ thản nhiên
nói:
- Tiểu tử, dạy khôn cho ngươi biết nhé, cái gọi là thỏ có ba hang chính là dù
tính toán có chắc thắng thì cũng phải lưu lại một đường thối lui.
Lương Tiêu cười nói:
- Đã thụ giáo rồi.
Minh Quy lạnh nhạt nhìn y, thầm nghĩ: "Cứ để ngươi cười mấy tiếng, đợi rồi lão
tử sẽ dạy cho ngươi khóc không ra tiếng nữa thì thôi." Lão đưa thuyền xuống
nước, đem Lương Tiêu vào khoang rồi chuyển động sừng rồng, từ từ đi về phía hạ
du.
Qua một lúc, Lương Tiêu ẩn ước thấy phía sau thuyền có nhiều bóng đen xì,
trong lòng biết người trong Thiên Cơ cung đã phát giác hành tung Minh Quy liền
đuổi theo phía sau, bất giác trầm tư: "Không biết huyệt đạo của Hiểu Sương đã
giải chưa? Cô ấy bệnh tật yếu ớt, tuy không bị mê loạn trong trận pháp của
thạch trân nhưng nếu bị vây trong trận rồi nhất thời phát bệnh thì chẳng phải
không có ai chiếu cố ư?" Y nghĩ đến mức lo lắng, lập tức nhắm mắt vận công để
xung phá huyệt đạo. Nhưng y đã mất rất nhiều nguyên khí, thủ pháp của Minh Quy
lại xảo diệu nên thử liền mấy lần đều không giải được. Đột nhiên thấy trước
mắt tối lại, thì ra thiên lý thuyền đã đi qua hồ nhỏ, tiến vào Thải Bối hiệp.
Lương Tiêu thấy đường thủy đã đi một nửa mà hy vọng chạy thoát ngày càng ít,
bất giác buồn phiền, ngoác miệng chửi mắng.
Chửi được mấy câu, Minh Quy đột nhiên bỏ sừng rồng, chuyển mình đi tới, Lương
Tiêu tưởng lão muốn động thủ xử lý mình, ai ngờ Minh Quy lại từ trong khoang
lấy ra một cái cần câu, tay nắm Lương Tiêu nhấc lên, điểm á huyệt của y rồi
kẹp chặt bên sườn. Lương Tiêu chỉ nghe tiếng gió vù vù, thân mình đã lăng
không bay lên. Thải Bốc hiệp hình thế quanh co, ánh trăng không rọi đến, Minh
Quy đưa chống cần câu vào vách trái hiệp cốc, bay lên hơn một trượng rồi đung
đưa một chút rơi sang vách phải, lại chống cần câu vào vách phải một cái bay
lên hai trượng rơi sang vách trái, chính là dùng ra cách leo Oán Lữ phong của
Đồng Chú. Cứ lúc trái lúc phải như vậy một lúc lâu thì đã lên tới đỉnh hiệp
cốc. Trong hiệp cốc tối đen không có ánh sáng, bốn chiến thiên lý thuyền đuổi
theo phía sau không biết Minh Quy đã dùng kế kim thiềm thoát xác, vẫn theo
dòng đuổi theo sau chiếc thuyền không đó, lúc đi qua bên dưới hai người, Lương
Tiêu nghe tiếng thiếu nữ khóc ngắt quãng, đúng là Hoa Hiểu Sương, bất giác thở
phào một hơi, lòng như cất được một tảng đá nặng.
Minh Quy thu cần câu lại, nhìn bóng mấy chiếc thuyền đã chạy qua cười nhạt.
Lương Tiêu trong lòng biết cơ hội sống sót đã hoàn toàn mất hết, bất giác thất
vọng vô cùng. Minh Quy cắp Lương Tiêu chạy một lúc rồi đột nhiên dừng lại, ném
mạnh y xuống đất, giải á huyệt cho Lương Tiêu rồi độc ác nói:
- Xú tiểu tử, còn gì để nói nữa không?
Lương Tiêu tự biết phải chết, chỉ nhắm hai mắt không nói gì. Chợt nghe Minh
Quy cười nói:
- Bất quá nếu ngươi muốn sống thì cũng dễ thô, ta hỏi ngươi, lúc ngươi chạy
trốn cuối cùng thì trong thạch trận đã phát sinh việc gì? Sát khí đó từ đâu
phát ra, nếu ngươi chịu nói thì ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu không đáp. Minh Quy mặt lộ sắc giận,
cười ha hả nói:
- Ngươi không nói cũng được, ta lại hỏi ngươi, võ công của ngươi là học từ
đâu, "Tam Tài Quy Nguyên chưởng" là ai dạy cho ngươi?