43 :xả Thân Tự Hổ (xả Thân Nuôi Hổ) (2)


XẢ THÂN TỰ HỔ (Xả thân nuôi hổ)

Minh Quy tay sử kình, hai mắt trợn lên nhìn mọi người, rít giọng quát lên:

- Tất cả mau tránh ra.

Hoa Hiểu Sương cánh tay đau đớn, nhưng sợ cha mẹ lo lắng nên cố gắng chịu
đựng, trên mặt mồ hôi chảy ròng ròng. Nhóm Tả Nguyên thấy Minh Quy làm như vậy
là quá đáng, Đồng Chú nói:

- Minh lão đại, thường nghe nói: "Hổ dữ không ăn thịt con", huynh lấy con
trai làm binh khí, coi như không nói tới. Nhưng đứa bé gái này sinh ra đã ít
phúc khí, tính mạng lúc nào cũng như trứng mỏng, thật sự không nên hành hạ nó
như vậy.

Tu Cốc cũng nói:

- Minh lão đại, mọi việc có thể thương lượng, thả đứa bé đó ra, mọi người sẽ
bàn thêm.

Tả Nguyên lại không nói gì, mặt xám ngoét, hiển nhiên thất bại ngày hôm nay đã
khiến ông ta tiêu tan hết nhuệ khí.

Minh Quy đảo mắt nhìn ba người, cười nhạt nói:

- Ba người các ngươi đều chịu đau khổ. Thêm cả Thu lão tứ, Diệp lão thất,
Dương lão bát ba tên tử quỷ đó, cùng lão phu năm xưa tất cả bảy người, không
ai không mong làm con rể của Thiên Cơ cung, không ngờ bị người ngoài qua mặt.

Hoa Vô Xuy biến sắc, trầm giọng nói:

- Họ Minh kia, việc quá khứ còn muốn lôi lên sao?

Minh Quy cười nhạt nói:

- Ngươi sợ rồi sao, hừ, lão phu lại muốn nói ra. Tối hôm đó, sáu cái bị thịt
này uống hết rượu, khóc lóc bên bờ hồ như một đám đàn bà.

Ba người Tả Nguyên thấy lão nói đến những việc bí ẩn đó, mặt đều đỏ lên, nhưng
đó đều là sự thật, không thể phản bác được lão ta.

Minh Quy nói tới đó, mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng, hậm hực nói:

- Lão phu ngược lại không thể khóc nổi, những thương tâm đó chỉ giấu trong
lòng. Lúc đó ta tự nhủ đời này không đấu lại kẻ đó, liền quyết ý đem việc
thắng bại giao lại cho đời sau. Hừ, ta tuy không thắng được hắn nhưng con ta
vị tất đã không đấu thắng được con hắn.

Lão nhìn Minh Tam Điệp đang mê man, thở dài nói:

- Đáng tiếc là vợ ta sinh được đứa con này giống như một khúc gỗ mục không
thể đẽo gọt, ta chỉ còn có thể đem toàn bộ tâm tư gửi lên mình Tam Thu. Nó tuy
không phải là người thân của ta, nhưng là do ta tâm huyết một tay tài bồi.

Lão nói tới đó, cười cuồng dại mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn Hoa Vô Xuy nói:

- Ngươi nói xem, nếu không có thằng nhóc phá đám đó thì ngươi có đấu lại ta
không?

Hoa Vô Xuy bây giờ mới biết nguyên nhân xâu xa của biến loạn ngày hôm nay,
trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đã hơn ba chục năm, không ngờ ngươi vẫn canh cánh không quên, bỏ đi, lão
thân đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi thả Sương nhi, vô luận làm hay không làm
cung chủ, ta cũng đều không làm khó ngươi.

Minh Tam Thu cũng chống tay đứng dậy, khó khăn nói:

- Bá phụ, cô bé này quả thật vô can, Hoa Vô Xuy đã nói vậy, người nên thả nó
ra đi.

Minh Quy cười nhạt nói:

- Ta không tin được nữ nhân này, bà ta từ lúc còn nhỏ đã chấp chưởng Thiên Cơ
cung, trăm bề dựa vào bảy người chúng ta. Nhưng vừa nhìn thấy kẻ đó thì đã coi
chúng ta như rẻ rách. Tam Thu à Tam Thu, ngươi tuy tài trí không thấp, nhưng
lòng dạ lại không ác độc, cuối cùng cũng không làm được việc lớn. Hắc, có điều
đến lúc khẩn yếu, ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ của lão phu, tuy không
ngồi lên được ngôi vị cung chủ nhưng đánh bại được Hoa Thanh Uyên thì cũng đã
hoàn thành được tâm nguyện của lão phu, đối với lão phu không còn gì hữu dụng
nữa.

Minh Tam Thu nghe vậy thần trí hoảng hốt: "Nguyên lai ông ta khổ tâm dạy ta ba
mươi năm, bất quá chỉ là đem ta làm một con cờ dùng xong thì vứt đi." Trong
ngực đau đớn, lại phun mạnh ra một ngụm máu rải đầy mặt đất.

Minh Quy thấy vậy hơi nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua, cơ hồ không ai thấy
được. Hoa Vô Xuy thấy lão khắc bạc tàn nhẫn như vậy, bất giác lòng lạnh buốt,
đột nhiên tâm thần chớp động, buột miệng kêu lên:

- Ta biết rồi, Thu Sơn tuyệt đối không phải tự tử mà là chết về tay ngươi,
phải không?

Minh Quy giật mình, cười ha hả nói:

- Hoa Vô Xuy giỏi lắm, ngươi làm sao đoán ra được?

Lời đó vừa nói ra, mọi người liền huyên náo ầm ĩ. Đám người Đồng Chú đều lộ ra
thần sắc ngơ ngẩn. Hoa Vô Xuy trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ngoài mặt lại
không biểu hiện ra chút gì, chỉ lạnh nhạt nói:

- Những năm đó, Thu Sơn đã bộc lộ với ta không phải chỉ một, hai lần. Hừ, y
tuy là kẻ si tình đệ nhất trong thiên hạ nhưng cũng là kẻ nhu nhược đệ nhất
trong thiên hạ. Ta cự tuyệt y bao nhiêu lần mà y chưa từng tự sát một lần,
ngày đó y đến tìm ta, tuy cử động vô lễ, bị ta quát lui, nhưng bằng vào tính
khí nhu nhược của y, chỉ sợ không thể có dũng cảm tự sát...

Nói đến đó, cổ họng Hoa Vô Xuy hơi nghẹn lại. Thu Sơn đối với bà ta một lòng
si mê, bà ta không phải tuyệt nhiên không động tâm, chỉ bất quá tính bà ta
kiên nghị, không muốn lộ ra trước mặt mọi người.

Minh Quy gật đầu cười nói:

- Nói đúng lắm, Thu Sơn tuy nhu nhược không có khả năng, nhưng nếu để khiêu
khích tranh chấp thì lại là một con cờ tuyệt diệu. Ngày đó ta nói với y là đã
nghe ngươi nói ngươi có tình cảm với y. Thằng ngốc đó tương tư đến điên cuồng,
nghe vậy sao có thể không tin, vội vã mừng rỡ đến tìm ngươi. Ha ha, kết quả tự
nhiên không thể vui vẻ rồi. Ta biết y mỗi lần thất bại đều mượn rượu để giải
sầu, liền đi trước một bước, bỏ vào rượu của y một chút Hạc Đính Hồng. Hắc,
sau đó ta lại đem cái chết của y đổ lên mình ngươi. Ba người Tả Nguyên vốn
cùng Thu Sơn đồng bệnh tương liên, nghe thấy vậy sao có thể không tức giận đầy
bụng, thay ta xuất lực.

Nói xong lại ha ha cười lớn, vô cùng đắc ý. Những lời này chưa nói hết, trên
Linh Đài đã náo loạn ầm ĩ như sóng như triều. Đồng Chú thì vừa hổ thẹn vừa tức
giận, đột nhiên ngực đau nhói lên, ọc ra một ngụm máu.

Minh Quy mặc kệ mọi người chửi bới, cười nhạt mấy tiếng rồi tay giữ Hiểu Sương
đi về phía trước, mọi người ném chuột sợ vỡ đồ, không ai dám chặn đường lão.
Lăng Sương Quân tim như bị dao dâm, thất thanh khóc lớn. Ngô Thường Thanh tức
giận nói:

- Minh Quy, Sương nhi thân mang trọng bệnh, lúc nào tính mạng cũng nguy cấp,
nó có mệnh hệ gì thì lão phu... lão phu băm ngươi ra làm vạn mảnh.

Minh Quy cười lớn, ngang nhiên tiến tới. Lúc này, Lương Tiêu đột nhiên cầm bảo
kiếm lên, tiến lên chặn đường. Minh Quy trầm mặt, âm u nói:

- Xú tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

Lương Tiêu cài kiếm vào eo lưng, dài bước tiến đến, y vừa đánh bại Minh Tam
Thu, dư uy còn chưa hết. Minh Quy không kìm được lùi lại nửa bước, giữ chặt
sau lưng Hiểu Sương, rít giọng nói:

- Ngươi còn tiến tới một bước, chúng ta ngọc đá cùng tan.

Hoa Thanh Uyên vội nói:

- Lương Tiêu, không được lỗ mãng.

Lương Tiêu nghe vậy dừng bước, ánh mắt dừng trên mặt Hoa Hiểu Sương. Hoa Hiểu
Sương cũng nhìn y, đôi mắt to ươn ướt lệ. Hai người đối mặt một lúc, Lương
Tiêu nhíu mày, mỉm cười nói:

- Minh lão nhi, ta và ngươi làm một cuộc giao dịch.

Minh Quy lạnh nhạt nói:

- Giao dịch gì?

Lương Tiêu nói:

- Ngươi thả Hiểu Sương. Ta làm con tin của ngươi.

Lời đó vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Minh Quy không tin thiên hạ lại
có việc tiện nghi như vậy, cho rằng Lương Tiêu gian trá, chớp mắt âm trầm nói:

- Thằng nhóc, ngươi muốn hí lộng trước mặt lão phu ư? Hừ, còn sớm mười năm!

Lương Tiêu cười ha hả, đột nhiên vung chưởng đánh vào ngực, máu miệng phun ra
ướt cả áo.

Mọi người liền la lên mấy tiếng kinh hãi, Hiểu Sương thất thanh kêu lên:

- Tiêu ca ca, anh... anh làm gì vậy?

Lương Tiêu nhịn đau mỉm cười, cao giọng nói:

- Minh lão nhi, Hiểu Sương lúc nào tính mạng cũng nguy hiểm, nếu đột nhiên
phát bệnh thì ngươi có khống chế một người chết cũng vô dụng. Ta hiện giờ bị
trọng thưuơng, cho dù có quỷ kế võ công gì thì cũng không dùng ra được, mọi
việc đều do ngươi làm chủ.

Mọi người nghe vậy thảy đều ngẩn người ra. Hoa Hiểu Sương nước mắt lưng tròng
thi nhau tuôn ra, theo hai gò má trắng như tuyết của cô chảy xuống. Hoa Thanh
Uyên trong lòng lo lắng, cao giọng kêu gọi:

- Lương Tiêu, không được sính cường, mau mau lùi lại.

Đột nhiên tiến lên hai bước, vung tay chụp tới muốn kéo Lương Tiêu về, nhưng
Lương Tiêu bộ pháp chuyển động, Hoa Thanh Uyên một trảo chụp hụt, mắt thấy y
tiến đến gần Minh Quy, không khỏi lòng như lửa đốt, nhưng không dám cử động
nữa.

Minh Quy nhìn thấy rõ chưởng đó của Lương Tiêu đánh rất mạnh, tất nhiên đã bị
trọng thương, nhất thời mấy ý niệm chuyển qua trong đầu rồi cười nanh ác nói:

- Tốt lắm.

Liền đưa tay chụp mạch môn của y. Lương Tiêu lại rụt tay lùi lại một bước, cao
giọng nói:

- Chậm đã. Ngươi nếu muốn bắt ta thì phải thả Hiểu Sương, như vậy được chứ?

Minh Quy thầm nghĩ: "Tiểu tử này rất cẩn thận." liền gật đầu cười nói:

- Được, lão phu thề với trời, lấy một đổi một, tuyệt không xảo trá, nếu không
thì trời tru đất diệt, chết dưới đao thương loạn tiễn.

Lương Tiêu mới gật đầu nói:

- Như vậy là tốt nhất.

Nói xong từng bước tiến lại, ba người lúc này đã rất gần nhau, mọi người muốn
can thiệp cũng không kịp, chỉ còn có thể giậm chân đứng nhìn. Hoa Hiểu Sương
lệ đầy mặt, liên tục nói:

- Đừng qua... đừng qua...

Minh Quy đưa tay chụp lấy Lương Tiêu, đột nhiên cười ha hả nói:

- Lão phu phát thệ mà ngươi cũng tin ư?

Nhất thời mọi người ầm ĩ cả lên, Tần Bá Phù rít giọng nói:

- Minh Quy, ngươi không bằng loài chó lợn, lừa dối cả đứa bé mười mấy tuổi ư?

Hắn nói vô ý, nhưng người nghe lại có lòng, Minh Quy nghe sao biết thế, nhưng
Hoa Vô Xuy mặt lại nóng lên, liếc xéo hắn một cái. Những người khác đều cảm
thấy phẫn nộ, thi nhau chửi bới, Minh Quy có hai người trong tay thì trong
lòng ổn định, đột nhiên cười ha hả nói:

- Tiểu tử, ngươi giúp đứa nha đầu bệnh hoạn này, phải chăng là thích nó? Hắc,
không nhìn ra tuổi ngươi còn nhỏ như vậy mà cũng giống Linh Hạc Thu Sơn, là
một loại đa tình.


Côn Luân - Chương #43