Xả Thân Tự Hổ (xả Thân Nuôi Hổ)
Đột nhiên chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu vang, báo hiệu đã đến giờ Dậu. Lương
Tiêu nghe tiếng chuông, thần trí nhẹ nhõm, hít một hơi dài rồi loạng choạng
đứng dậy. Minh Tam Thu thấy vậy cũng muốn đứng dậy, có điều chỉ mới động đậy
đã thấy nội phủ như bị dao cắt, đau đớn không chịu được, chỉ đành trơ mắt nhìn
Lương Tiêu từng chút từng chút một đứng dậy.
Lương Tiêu đứng dậy được trước, trong lòng vui mừng cuồng liệt, không ngờ đứng
chưa vững đã cảm thấy chân mềm nhũn ra, lảo đảo ngả về phía trước. Lúc này mỗi
cử động của hai người đều khiến người xem thấp thỏm, cái lảo đảo đó của Lương
Tiêu khiến Hoa Mộ Dung kinh hãi thất thanh kêu lên, thấy y cố gắng đứng vững
lại được mới thở phào một hơi, tim vẫn còn đập thình thịch: "Xú tiểu tử này,
dọa người ta chết khiếp."
Hoa Vô Xuy thất Lương Tiêu đứng vững, trầm ngâm một chút rồi tiến lên một
bước, chầm chậm nói:
- Chúc mừng túc hạ, từ nay về sau người chính là chủ nhân Thiên Cơ cung!
Mọi người nghe vậy đều thất kinh, nghĩ tới việc từ này về sau phải theo hiệu
lệnh của thiếu niên lười nhác này, nhất thời đều ngẩn người ra. Tần Bá Phù lại
nghĩ: "Lão tử trước đây muốn thu y làm đồ đệ, hiện giờ lại trở thành thượng
cấp của lão tử, chẳng phải là lố bịch ư?" Rồi lại nghĩ: "Năm xưa ta đánh y khổ
sở, không biết tiểu tử này có đem lòng báo thù." Nghĩ đến đó lông mày nhíu
chặt, thầm cảm thấy buồn rầu. Hoa Mộ Dung lại thầm nghĩ: "Ta trước đây thường
tranh cãi với tiểu tử này, không ngờ y lại trở thành cung chủ, không biết có
định tìm ta đòi nợ không." Nhất thời trong lòng bối rối, vô cùng phiền muộn.
Ngược lại Hoa Thanh Uyên mặt đầy mừng rỡ, tiến lên một bước hướng tới Lương
Tiêu vòng tay nói:
- Lương Tiêu, à, không không, Lương đại cung chủ, chúc mừng, chúc mừng.
Hoa Hiểu Sương nghe thấy câu đó mới dám tin Lương Tiêu quả thực đã trở thành
Thiên Cơ cung chủ, tức thì trong lòng mê mẩn, ngơ ngẩn nhìn y, cười đến tận
mang tai.
Lương Tiêu hơi thở dần bình thường, trên mặt cũng có một chút huyết sắc, nghe
vậy liền mỉm cười nói:
- Hoa đại thúc, ông nhầm rồi.
Hoa Thanh Uyên giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
- Chức cung chủ này, ta không thèm làm!
Lời này vừa nói ra, mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên, Minh Quy không kìm
được hét lên:
- Sao có thể như vậy được? Ngươi đã không thèm ngôi vị cung chủ, tại sao lại
ra tay tranh đoạt?
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Nói một cách rõ ràng ngắn gọn, ta chỉ muốn các người biết là kẻ mạnh chưa
chắc đã chiếm quyền, kẻ thắng chưa chắc đã làm vua.
Mọi người thảy đều giật mình, lại nghe Lương Tiêu cao giọng nói:
- Chư vị, nếu quả thực là "Kẻ mạnh chiếm quyền, kẻ thắng làm vua" thì Thiên
Cơ cung chủ tất phải do Tiêu Thiên Tuyệt làm mới đúng!
Trong lòng Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt là thiên hạ vô địch, mọi người đều có
thù hận với Tiêu Thiên Tuyệt, nghe câu đó không khỏi biến sắc. Đồng Chú không
nhịn được rít giọng hét lên:
- Tiêu Thiên Tuyệt đại gian đại ác, sao có thể đem so với chúng ta được? Xú
tiểu tử, ngươi không làm cung chủ thì thôi, không được làm nhục danh dự ba
trăm năm của Thiên Cơ cung chúng ta.
Lương Tiêu nói:
- Nói hay lắm, Tiêu Thiên Tuyệt là đại gian đại ác thì chú cháu họ Minh đó
cũng bụng đầy quỷ kế, sao có thể gọi là người tốt? Nếu đổi lại là ta, thà để
Hoa Thanh Uyên Hoa đại thúc làm cung chủ, mọi người hòa về một mối còn hơn là
để họ Minh đó trèo lên đầu đánh rắm.
Trừ mấy kẻ chủ mưu, còn mọi người đối với lời bình luận đó của Lương Tiêu đều
có bảy tám phần đồng ý, thấy rằng nếu để Lương Tiêu là người ngoài làm cung
chủ thì chi bằng để Hoa Thanh Uyên làm còn hơn. Trong nháy mắt, Diệu Chiêu,
Dương Lộ nhìn nhau một cái rồi cùng đứng dậy, đến trước mặt Hoa Thanh Uyên vái
chào, đồng thanh nói:
- Diệp Dương hai nhà, tùy Thanh Uyên huynh điều khiển.
Tần Bá Phù cũng vái nói:
- Ba trăm tráng sĩ của Thiên Cơ biệt phủ đều xin nghe lệnh.
Hoa Thanh Uyên vội vàng đỡ ba người đứng dậy, lúng túng nói:
- Cái này... cái, cái này...
Trong lúc cấp bách không tìm được lời nào để nói. Đám người trẻ tuổi trong
Thiên Cơ cung đều yêu quý Hoa Thanh Uyên, trước đây thì lệnh cha khó cãi,
nhưng lúc này dư luận biến đổi, con của Đồng Chú là Đồng Phóng là người đầu
tiên bước ra, trầm giọng nói:
- Cha, hiện giờ ngoại xâm cường thịnh, Hán thất yếu nhược, Thiên Cơ cung
chúng ta lấy bảo vệ điển tịch làm trọng, chính là đang ẩn thế không ra, nếu
được Hoa huynh là người điềm đạm không tham hư danh lãnh đạo thì đúng là phúc
khí của chúng ta.
Con cả của Tu Cốc là Tu Thiên Tứ cũng nói:
- Không sai, ân oán của đời trước đã là quá khứ. Nếu lấy nhân phẩm mà luận
thì đương nhiên Hoa huynh đứng đầu.
Con Tả Nguyên chết sớm, nhưng cháu là Tả Hận thấy vậy cũng tiến lên một bước,
hướng về vái một cái nhưng không nói gì. Mọi người trong lòng thầm đồng ý,
nhất thời không phân họ tộc, đồng loạt vái lạy.
Tả, Đồng, Tu ba người không ngờ hậu nhân đều bày ra tình trạng như vậy, nhất
thời quát mắng không được, mà không quát mắng cũng không được, trong lòng vô
cùng bối rối. Con trai của Minh Quy là Minh Tam Điệp đối với việc phụ thân coi
trọng đường huynh, truyền thụ y bát vốn rất bất mãn, thấy vậy cũng tiến lên,
vòng tay nói với Minh Quy:
- Phụ thân, đại thế đã mất, Thanh Uyên huynh độ lượng như biển, hiện giờ quay
đầu vẫn còn kịp.
Hoa Thanh Uyên không tham quyền vị, thấy mọi người đột nhiên đồng loạt ứng cử
mình, vừa ngoài ý muốn, lại vừa lo lắng, vội muốn phân biện thì chợt thấy Hoa
Vô Xuy mắt sáng rực nhìn tới, đành cúi đầu xuống, lời cự tuyệt ra đến cổ họng
lại phải nuốt vào. Hoa Vô Xuy mỉm cười nói:
- Lương Tiêu đã có ý tốt như vậy, lão thân vô cùng cảm kích.
Vừa định thi lễ, Lương Tiêu đã rảo bước tránh qua, lạnh nhạt nói:
- Không dám, ta giúp Hiểu Sương chứ không phải giúp bà.
Hoa Vô Xuy sợ y phá được "Thiên Cơ thập toán" thì không còn đất mà lùi, nhưng
bà ta thông minh vô cùng, vẫn cười nói:
- Thì ra là vậy, vậy bà cháu ta đồng lòng, vẫn muốn cảm tạ.
Lương Tiêu hai mắt nhìn lên trời, chính là đang cười nhạt.
Hoa Vô Xuy thần sắc nhẹ bớt, đột nhiên quay người nhìn Minh Quy cười nói:
- Lão thân tác chủ, nếu Minh huynh tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này kết thúc ở
đây.
Minh Quy thở dài một tiếng, thảm hại nói:
- Lão phu tính toán mọi đường, cuối cùng vẫn không chống lại được ý trời. Bỏ
đi, Tam Điệp, con qua đây.
Minh Tam Điệp không biết có việc gì, trong lòng bối rối, trù trừ tiến đến.
Minh Quy cầm tay hắn, đem "Hoàng Hạc ngọc bội" tượng trưng cho thân phận giao
cho hắn, nói:
- Bây giờ ta đem ngôi vị "Hoàng Hạc" giao cho con, về sau trên dưới họ Minh
đều do con cai quản.
Mọi người thấy Minh Quy muốn nhường vị trí bát hạc đều cảm thấy quái dị, Minh
Tam Điệp trước tiên giật mình, sau đó vô cùng mừng rỡ, đúng lúc định nói mấy
câu khiêm nhượng thì bỗng thấy mạch môn xiết chặt, đã bị Minh Quy chế ngự.
Minh Quy một chiêu chế ngự con trai, không chút chần trừ hét lên:
- Đi.
Tay vung lên, Minh Tam Điệp lăng không đánh tới Hoa Vô Xuy. Hoa Vô Xuy vốn
phòng bị nghiêm mật nhưng không thể ngờ Minh Quy lại lấy con trai ra làm binh
khí, nếu đỡ lại thì Minh Tam Điệp không chết cũng bị thương, bất đắc dĩ đành
phải nhảy lùi lại. Minh Quy đem con trai mình quay nửa vòng trên không, quay
đến đâu mọi người dạt ra tới đó. Hoa Vô Xuy đang định lao lên thì lại nghe
Minh Tam Quy rít lên quát:
- Tiếp lấy.
Rồi đột nhiên ném Minh Tam Điệp về phía bà ta, cái ném đó thế như Thái Sơn áp
đỉnh, Hoa Vô Xuy bất đắc dĩ phải dừng lại đưa tay lên dùng nhu kình giải khai,
nhưng cũng không thể hoàn toàn tiêu giải hết được. Minh Tam Điệp bị chấn đến
mồm miệng hộc máu, ngất xỉu đi.
Minh Quy thân hình rung lên, nhảy tới trước mặt Lăng Sương Quân, thực ra lão
dùng con trai mình mở lỗi, bản ý chính là nhằm vào mẹ con Lăng Sương Quân, hai
chiêu đó đúng là bất ngờ, Lương Tiêu tính hết được việc thiên hạ cũng không
nghĩ tới Minh Quy lại có thể quái đản như vậy. Lăng Sương Quân thấy thế vung
chưởng chém tới, Minh Quy đảo tay chụp vào mạch môn của bà. Bỗng thấy sau lưng
có âm thanh ám khí nhỏ bé phá không bay tới, lập tức phất tay áo ngược lại,
quét bay mấy cái kim châm, chính là Ngô Thường Thanh vội vã phóng ra. Lăng
Sương Quân lợi dụng lúc Minh Quy phân tâm liền kéo tay phải của Hiểu Sương
nhảy lùi lại. Minh Quy phi thân chụp tới, bắt được tay trái của Hoa Hiểu
Sương. Hai người mỗi người một tay, đều dùng lực kéo, Hiểu Sương mặt lộ vẻ đau
đớn, Lăng Sương Quân trong lòng đau nhói, đành phải buông tay.
Minh Quy chụp Hiểu Sương đẩy tới trước mình, đúng lúc Hoa Vô Xuy đuổi tới,
thấy vậy đành dừng chân rít lên:
- Ngươi điên rồi à?
Minh Quy mắt lộ hung quang, âm trầm nói:
- Ai điên? Hừ, ngươi nói chỉ cần ta tỉnh ngộ hối lỗi thì việc này bỏ qua ư?
Phì, ngươi tưởng ta ngu ngốc sao? Hoa Vô Xuy, ngươi còn nằm trong tã ta đã
biết ngươi rồi, bản tính của ngươi ta còn không rõ ư? Ngoài miệng thì ngươi
nói dễ nghe lắm, trong lòng lại nghĩ đến những cách độc ác nhất để hành hạ
người khác. Chém rắn phải chém đầu, ngươi còn có thể bỏ qua cho bọn Tả lão
nhị, Đồng lão tam, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho Minh Quy ta. Ngươi sớm
tưởng mọi việc đã xong, muốn đối phó lão phu ư, hừ, lão phu sao có thể chịu
nhục trong tay ngươi được?