41 :vô Đề


Lương Tiêu nghe được kinh ngạc vô cùng: "Lão thái bà nói cũng có đạo lý, chẳng
lẽ cũng biết lộ công phu này?" Y trong lòng nghi hoặc, nhưng đáng tiếc đang
lúc giao thủ nên không có cách nào hỏi rõ, nghe bà ta nói có lý nên cũng không
có hại gì .

Lại nghe Hoa Vô Xuy nói tiếp:

- Tam Tài Quy Nguyên chưởng lấy tâm pháp làm thượng, bộ pháp là thứ, chưởng
pháp là hạ, ngươi tuy biết bộ pháp, chưởng pháp nhưng không biết tâm pháp. Tâm
pháp có ba phần là "Kính Tâm", "Vô Vọng", "Thái Hư", hai tầng đầu thuộc cảnh
giới "Duy Ngã", tầng thứ ba "Thái Hư" thuộc cảnh giới "Vô Ngã". Cái gọi là
"Duy Ngã" tức là coi vạn vật như không, chỉ có bản thân, chính là như cá lội
dưới nước nhưng không biết đến hồ nước, chim bay lượn nhờ gió nhưng không biết
là có gió.

Lương Tiêu nghe đến đó tâm niệm nhất động, chuyển thân tránh qua một chiêu
"Huyền Hình chưởng" tay trái của Minh Tam Thu rồi lại một bước tránh tiếp một
chiêu "Thiên Long quyền" tay phải, lớn giọng hô lên:

- Hoành tận hư không, thiên tượng địa lí vô nhất khả thị khả thị giả duy ngã
(xa tận chân trời, mọi việc không gì ngoài dựa vào chính ta).

Hoa Vô Xuy vui mừng nói tiếp:

- Đúng! Ta có mấy câu khẩu quyết, có thể giúp ngươi trấn định tinh thần,
dưỡng khí toàn thân.

Rồi không tị hiềm cứ nói ra trước mặt mọi người. Lương Tiêu ấn chứng lại với
những gì đã nghĩ trước đây, đầu óc như được soi sáng, tức thì tỉnh ngộ.

Minh Quy nghe bà ta nói như nước chảy, trong lòng hết sức tức giận, chỉ là lời
lúc trước nói ra, không thể thu lại được. Ông ta thấy Lương tiêu ngưng thần
lắng nghe, bất giác thầm nghĩ: "Thế cũng tốt, nhân khi thằng nhóc phân thần,
giết luôn không kịp trở tay". Chú cháu ông ta tâm địa liên thông, Minh Tam Thu
cũng nghĩ như vậy, sử ra toàn những chiêu hiểm độc, đúng là kình khí tràn ngập
không gian, mạnh như sấm nổ chớp giật.

Lương Tiêu được Hoa Vô Xuy chỉ điểm, "Du thần bên ngoài, ngưng khí bên trong",
tai vẫn nghe khẩu quyết, trong tâm lĩnh ngộ, đối với Minh Tam Thu coi như
không nhìn thấy, bước chân từ tam tam hoá tứ tứ, tứ tứ chuyển sang mai hoa,
rồi tiến thẳng tới "Lục Lục Thiên Cương bộ", đi đến tùy ý, cuối cùng như biến
thành trăng sao trên trời. Minh Tam Thu tuy chiêu thức dũng mãnh nhưng nhất
thời không làm gì được y.

Hoa Vô Xuy thấy Lương Tiêu đĩnh ngộ như vậy hết sức kinh ngạc, miệng vẫn không
dừng lại liên tục truyền thụ cho Lương Tiêu khẩu quyết liệu địch phá địch, tuy
chỉ nói những chỗ trọng yếu nhưng vào tai Lương Tiêu đều rất hợp với sở tâm.
Hoa Vô Xuy chưa nói hết, y đã dùng bộ pháp dụ địch vào bẫy rồi phản kích. "Tam
Tài Quy Nguyên chưởng" gặp mạnh thì càng mạnh, đối thủ càng dùng toàn lực công
kích thì y càng có thể thừa cơ tận dụng. Minh Tam Thu nội thương phát tác, tâm
khí càng nóng nảy, chiêu nào chiêu nấy đều sử dụng toàn lực, như thiêu thân
lao vào lửa, chính hợp với ý Lương Tiêu.

Minh Quy nhìn vào lo lắng vô cùng, mắt nhìn đấu trường, tai vẫn chăm chú nghe
Hoa Vô Xuy nói khẩu quyết, chỉ hi vọng nghe được đầu mối, theo đó phá giải.
Chợt nghe bà ta nói "Hư tất tĩnh, tĩnh tất động, động tất được", nhớ ra ba câu
đó xuất phát từ chương thứ nhất trong " Thiên Đạo" của Trang Tử, lập tức cau
mày suy nghĩ, có điều "Tam Tài Quy Nguyên chưởng" quyền lý huyền diệu, Minh
Quy như đứng từ xa xem lửa cháy, tuy hiểu rõ xuất xứ của khẩu quyết nhưng dù
nghĩ đến nổ đầu cũng không tìm được chút ý nghĩa thực sự nào trong đó.

Lương Tiêu ngược lại hiểu rõ quyền lý, lời vừa vào tai liền sinh diệu ngộ. Hai
người đánh thêm mấy chiêu, Minh Tam Thu một quyền đánh trượt, thu thế không
kịp, Lương Tiêu thấy rõ liền hét lớn một tiếng, song chưởng cùng đánh ra, một
chiêu "Tam Tài Quy Nguyên" đánh vào huyệt Thần Đạo sau lưng Minh Tam Thu. Minh
Tam Thu nghe tiếng gió phải vận toàn thân khí lực nhảy ra hơn một trượng tránh
né. Lương Tiêu một chiêu đánh vào khoảng không, sợ bị phản kích, lập tức lui
về sau, nhưng Minh Tam Thu một chiêu đó đã động vào nội thương, trong ngực khí
huyết phun trào, cơ hồ không đứng vững được nữa. Hoa Vô Xuy thầm cảm thấy đáng
tiếc: "Hài tử này thua vì công lực không đủ, nếu không một chưởng vừa rồi có
thể khống chế càn khôn."

Lại đấu vài chiêu nữa, Lương Tiêu thấy được sơ hở, chợt từ bên phải công đến,
Minh Tam Thu vừa quay người đỡ, Lương Tiêu đã chuyển sang bên trái, Minh Tam
Thu quay sang bên trái thì y đã lại chuyển về bên phải. Trong nháy mắt hai bên
đã xoay chuyển cả chục vòng, Minh Tam Thu liên tiếp đánh ra mười quyền đều
trượt, ngực đau dữ dội, chợt cổ họng ngọt lịm, miệng trào ra một búng máu.

Hoa Vô Xuy trông thấy vậy, không nhịn được biến sắc: "Tiểu tử này đúng là kỳ
tài, lúc nãy ta nói ⬘Đả thương địch một lần rồi liên tiếp đánh vào chỗ bị
thương, có thể khiến từ chỗ bị chảy máu một lần mà biến thành chảy máu không
dứt.⬙ Không ngờ nó vừa học đã dùng được ngay, hơn nữa vận dụng hết sức khéo
léo." Nghĩ đến đó liền sinh ra vô cùng cố kị: "Nếu ta có thể dùng được nó thì
tốt, nếu không sau này trở thành kẻ địch của ta thì thật là mầm mống đại hoạ."

Hoa Hiểu Sương thuỷ chung để tâm, cực kì lo lắng cho tình hình của Lương Tiêu,
mắt thấy Minh Tam Thu lảo đảo sắp ngã , không kìm được hỏi:

- Cha, Tiêu ca ca nhanh thêm một bước là có thể thắng rồi, tại sao lại chậm
chạp như vậy, khiến người ta xem mà lo lắng.

Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:

- Con thấy vậy thôi, giờ mới bắt đầu là lúc khẩn yếu. Lúc này hai bên đều sức
cùng lực kiệt, đừng nói là một bước, dù nhanh thêm nửa bước cũng không làm
nổi. Con thấy họ càng đánh càng chậm, kỳ thực so với lúc nãy đánh nhanh như
chớp thì còn hung hiểm hơn nhiều.

Hoa Hiểu Sương tim đập thình thịch, nín thở nhìn lên đấu trường, bất tri bất
giác nắm vạt áo mẫu thân chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

"Tam Tài Quy Nguyên chưởng" cực kì hao tổn nội lực, Lương Tiêu nội lực vốn đã
ít, đánh đã lâu nên đan điền đã hoàn toàn trống rỗng. Minh Tam Thu thì bị
Lương Tiêu dùng chiến thuật tiêu hao khiến cho tinh thần thể lực đều cạn kiệt,
máu liên tục trào lên cổ họng, khổ không kể xiết. Hai người đều có cái khó
riêng, tỷ đấu ý chí trở thành quan trọng hơn cả tỷ đấu võ công. Lại đấu thêm
mười hiệp, Lương Tiêu phát hiện sơ hở liền đánh về phía trước, Minh Tam Thu
nghe tiếng gió, đang định tránh né, không ngờ đầu óc nặng trịch, hai mắt tối
sầm, khiến hắn không nhấc nổi chân, tim đau nhói, miệng không nhịn được thổ ra
một búng máu, toàn thân run lẩy bẩy, từ từ khuỵu xuống, hai tay chống đất, thở
gằn liên tục.

Lương Tiêu đánh trúng đối phương một chưởng, bị lực phản chấn lùi lại năm
bước, ngồi bệt xuống đất, thở khò khè như trâu, hận không thể lăn ra ngủ một
giấc không đứng dậy nữa.

Trận đấu này đã hơn hai trăm hiệp, đầy thăng trầm biến hóa quỷ dị khiến người
xem mắt hoa đầu váng. Linh Đài lớn như vậy mà lại vô cùng tĩnh lặng, trừ tiếng
thở dốc của Lương Tiêu và Minh Tam Thu không còn nửa âm thanh nào khác.


Côn Luân - Chương #41