Mọi người thấy vậy thất thanh la lên . Lương Tiêu ngược lại không hoảng không
vội, xoay mình một cái, tay phải như cầm bút lông, tay trái như đang viết,
chiêu "Khuất Tử Phú Tao" [xem chú thích 1] này mang cốt cách của Khuất Nguyên
ngâm thơ bên bờ sông, vừa thương tâm mà cũng vô cùng đẹp đẽ. Lương Tiêu lúc
dùng tay áo lấy nhu chế cương, lúc lại dùng bút lông tấn công buộc địch tự
cứu, trong lúc mắt mọi người hoa lên thì đã hóa giải được năm chưởng liên hoàn
của Minh Tam Thu, sau đó ngả người về phía sau sử ra chiêu "Tống Ngọc Lâm
Phong" [xem chú thích 2], chân phải hư hư thật thật đột ngột đá vào khuỷu tay
phải Minh Tam Thu. Một cước này sử dụng toàn lực, Minh Tam Thu đau tận xương
tuỷ, vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi, mất hẳn ý nghĩ khinh địch, liền
cười dài một tiếng, thân pháp nhanh hẳn lên, bay lượn lòng vòng trên không như
không còn thấy nhân ảnh đâu nữa, xuất thủ lại càng biến hóa khó nắm bắt, kỳ
công tuyệt kỹ "Đông Lân Tây Trảo" liền biển rộng sông dài ào ạt đánh ra.
Lương Tiêu bình sinh lần đầu cùng giao phong với cao thủ như thế này, thấy thế
công của hắn đột nhiên trở nên lăng lệ, lòng hơi hoảng loạn, nhưng đã vào thế
cưỡi hổ, đành dùng võ công trong "Thánh Văn Cảnh" hoá giải mấy chiêu, bỗng bị
một chiêu "Lạc Hoa Đao" của Minh Tam Thủ bất ngờ quét đứt dải buộc tóc trên
đầu. Hiểu Sương thấy vậy, thất thanh kêu lên, chợt lại thấy Lương Tiêu thân
hình rung lên một cái đã thoát khỏi phạm vi chưởng lực, mới dám thở phào hít
một hơi không khí. Nhưng qua mấy chiêu đó, Minh Tam Thu đã nắm rõ Lương Tiêu
cao thấp đến đâu, liền không ngần ngừ gì nữa, muốn tốc chiến tốc thắng, lập
tức chiêu chiêu hiểm độc đều nhằm vào chỗ yếu hại của Lương Tiêu. Tần Bá Phù
cùng Hoa Thanh Uyên đứng xem mà kinh tâm động phách, cùng vận công lực khắp
người, chỉ cần Lương Tiêu gặp nguy hiểm thì lập tức tiến lên tương trợ.
Lương Tiêu không chống đỡ được, chỉ dựa vào "Ảo Trần Thân Pháp" tránh đông né
tây. Minh Tam Thu vội vàng cầu thắng, tiến lên mấy bước, quát lớn một tiếng
liên hoàn xuất ra "Phượng Vĩ cước", cước ảnh rợp trời, hoa mắt người xem.
Lương Tiêu không tìm được cách nào, liền rùn người xuống trốn vào phía sau Hồn
Thiên Nghi, thấy Minh Tam Thu đuổi tới thì đột nhiên đẩy Hồn Thiên Nghi một
cái, quả cầu lớn bằng đồng liền từ từ quay tròn, Minh Tam Thu bị trượt chân
một cái, cước lực liền bị trượt sang một bên.
Minh Quy thấy vậy nhướng mày, cười nhạt nói:
- Tiểu tử này công phu chân thực cũng bình thường, nhưng công phu dưới chân
thì hạng nhất.
Lời này nói ra có ý trào phúng Lương Tiêu chỉ giỏi chạy trốn. Hoa Vô Xuy cũng
cười nhạt, điềm nhiên nói:
- Tôn Tử có câu: "việc binh không có thế cố định, nước không có hình dạng cố
định, dựa vào biến hoá của địch mà thủ thắng, mới là thần". Lại có câu "Lùi
phải sao cho không thể đuổi kịp, chạy phải sao cho không thể bắt kịp", có thể
thấy binh gia thánh hiền cũng nói khi gặp địch mạnh phải nhanh chóng thoái
lui. Cứ đứng đó chịu chết thì quả thực là ngu ngốc không thể chịu được.
Minh Quy thấy bà ta dẫn lời của thánh hiền khó mà phản bác, đành cười nhạt
nói:
- Được, để xem nó chạy được đến bao giờ?
Hồn Thiên Nghi trên Linh Đài tổng cộng có hai mươi tám tinh cầu bố trí theo vị
trí của hai mươi tám tinh tú trên bầu trời, kỳ thực những tinh cầu này chính
là "Hồn Thiên nhị thập bát tú trận". Lương Tiêu vốn tinh thông thiên tượng,
theo đúng trận lý mà di chuyển, Minh Tam Thu đuổi được hai vòng cơ hồ lạc cả
bước, tâm niệm máy động liền hiểu rõ ý đồ của Lương Tiêu, thầm chửi tiểu tử
gian hoạt, liền theo trận pháp mà truy đuổi.
Lương Tiêu luận về tâm tư đĩnh ngộ hơn Minh Tam Thu không chỉ một bậc, có điều
dùng trận pháp tuy xảo diệu nhưng khinh công thua kém quá xa. Hai người chạy
được một trăm bước, Minh Tam Thu cuối cùng cũng bắt kịp, hét lớn một tiếng,
hai tay phóng chưởng liên hồi. Lương Tiêu muốn tránh cũng không được, liền
trốn vào phía sau một quả cầu đồng, thấy hắn đánh tới lại đẩy quả cầu đó một
cái. Phải biết về hình thể, hình cầu rất ít chịu lực, Hồn Thiên Nghi này không
những tất cả đều hình cầu mà còn trơn nhẵn vô cùng, bị đẩy một cái liền đem
chưởng lực của Minh Tam Thu trút hết lên trời. Hai người giao thủ chưa được
mười hiệp thì toàn bộ những quả cầu đồng đều bị Lương Tiêu chuyển động, vù vù
bay qua lại không ngớt, Minh Tam Thu cứ sơ ý là bị cầu đồng quay tròn đập
trúng đến loạng choạng.
Hai người như gió giật lửa cháy chạy vòng quanh trong trận mấy vòng, Minh Tam
Thu rốt cuộc vẫn không bắt được Lương Tiêu, trong lòng tức tối, đột nhiên hét
lên lanh lảnh, đưa tay đẩy một quả cầu đồng, Hồn Thiên Nghi lập tức tăng tốc
độ, tiếng kêu ong ong. Trong nháy mắt, chỉ thấy Minh Tam Thu thân pháp như
điện, lúc ẩn lúc hiện trong trận, nhìn thì tưởng là truy bắt Lương Tiêu mà
thực ra là xô đẩy những quả cầu đồng, không chỗ nào không tác động vào, chỉ
nghe tiếng vang ong ong điếc tai không ngừng, những quả cầu đồng bị chuyển
động quá nhanh liền biến thành một vệt hình ảnh, không còn nhìn rõ bóng dáng
thực nữa.
Hoa Hiểu Sương lo lắng cho Lương Tiêu, hai mắt mở to mắt tập trung tinh thần
theo dõi, nhìn tới lúc này thì bị những quả cầu đồng làm hoa cả mắt, cảm thấy
chóng mặt, vừa định nhắm mắt hít thở thì bỗng nghe mọi người đồng thanh hô
lên, vội mở mắt nhìn lại, chỉ thấy Minh Tam Thu lại chặn trước mặt Lương Tiêu,
quyền cước liên hoàn đánh ra, cô liền lấy tay che miệng, trong lòng phập phồng
lo sợ.
Lương Tiêu thấy Minh Tam Thu quyền cước đánh tới, lại dùng bài cũ, đưa tay đẩy
quả cầu đồng, không ngờ vừa chạm vào thì đầu ngón tay đã bỏng lên, không những
không thể thay đổi hướng của quả cầu đồng mà còn bị cắn lại một cái. Lương
Tiêu lúc này mới biết, thì ra Minh Tam Thu tiên hạ thủ vi cường, tác động
khiến cho mình không thể chuyển động các quả cầu đồng, làm mình không có cách
nào tránh né. Mọi người nhìn thấy vậy bất giác đối với võ công và tâm kế của
Minh Tam Thu đều sinh lòng kinh hãi thán phục.
Minh Tam Thu mưu kế thành công liền hét lớn một tiếng, vung tay chụp tới.
Lương Tiêu lăn lộn tránh né, liều mạng thoát được, nhưng Minh Tam Thu thủ pháp
cực nhanh, mắt không kịp nhìn, tai cũng không kịp nghe. Đúng lúc sắp đắc thủ,
bên tai đột nhiên truyền lại tiếng kim loại va đập. Minh Tam Thu giật mình
quay đầu nhìn sang, tức thì cả kinh thất sắc, thì ra quả cầu đồng khổng lồ đã
rời ra khỏi trục đỡ, kêu ầm ầm bay tới. Nguyên lai, Hồn Thiên Nghi vốn dùng để
đo đạc thiên tượng, chỉ để làm mẫu nên vận chuyển chậm chạp, lúc kiến tạo hoàn
toàn không tính tới việc dùng để tỉ đấu võ công, vì vậy các cơ quan được chế
tạo mười phần tinh tế, đột nhiên bị vận động nhanh như vậy liền thi nhau gãy
rời.
Minh Tam Thu thấy uy lực như vậy, không còn tâm trí đâu đả thương địch nhân mà
vội vàng tránh né. Có điều lúc này cả hai mươi tám quả cầu đồng đó bay loạn
đầy trời nhưng đều nhắm vào hắn bắn tới, Minh Tam Thu Minh Tam Thu liên tục
tránh né, tránh qua hai quả cầu thì bị quả cầu đồng thứ ba đập một cái trầm
trọng lên ngực, cả người lảo đảo vừa kịp đứng vững lại thì lại bị hai quả cầu
đồng nữa đập vào trước ngựa vào sau lưng. Tuy là những quả cầu đồng này đều
rỗng bên trong nhưng kích thước đều rất to lớn, mỗi quả nặng không dưới trăm
cân, lại thêm lực quay nên sức va đập cũng đến ba bốn trăm cân. Cho dù Minh
Tam Thu nội công cao cường nhưng bị trúng liền ba quả cầu liền thấy máu trào
lên miệng, tai ong ong không ngớt.
Lương Tiêu lúc đó đang lăn trên mặt đất lại biến thành chiếm được tiện nghi,
thấy khí thế của mấy quả cầu đồng như nước lũ, chỉ nghe trên đầu gió rít ầm
ầm, tiếng va đập vang lên điếc tai, khó khăn lắm mới lăn được tới chỗ không có
tiếng gió, ngẩng đầu nhìn lên thấy mọi người đều mặt trắng bệch, mấy quả cầu
đồng hầu hết đều đã rơi xuống lăn lóc đầy mặt đất, nhưng không thấy bóng dáng
Minh Tam Thu đâu. Lương Tiêu giơ chân đá bay một quả cầu đồng, tung mình đứng
dậy cười lớn nói:
- Thắng bại đã phân, Minh Tam Thu làm ác phải chịu báo ứng, không có được kết
cục tốt đẹp.
Vừa nói xong, năm sáu trái cầu đột nhiên tản khai, Minh Tam Thu hiện ra, đầu
tóc dựng ngược, sắc mặt đỏ gay, miệng còn vết máu, tuy biết trong người đau
đớn nhưng thấy bộ dạng đắc ý của Lương Tiêu liền không kìm được lớn tiếng mắng
chửi:
- Con mẹ ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn ta từ lúc xuất hiện thuỷ chung vẫn nhún nhường giữ lễ, lúc này đột nhiên
buông lời thô tục chửi mắng, mọi người không ai không kinh ngạc sững sờ.
Lương Tiêu thấy hắn bộ dạng như cô hồn dã quỷ, kinh hãi nhảy dựng lên, lại
cười lớn nói:
- Người tốt không sống lâu, tai họa lại kéo dài tới nghìn năm, ngươi đúng là
con mèo hai chân, có tới chín tính mạng.
Minh Tam Thu giận dữ gầm lên một tiếng, xoạt xoạt liên tục đánh ra ba chưởng
vào Lương Tiêu, lộ "Dương Quan Tam Điệp Thủ" [xem chú thích 3] này chưởng sau
mạnh hơn chưởng trước. Có điều hắn liên tục bị cầu đồng đánh trúng, thụ thương
không nhẹ, tuy nhờ nội công tinh thâm miễn cưỡng áp chế nhưng lúc xuất chiêu
không thể nhanh nhẹn như trước nữa.
Lương Tiêu thấy hắn đánh tới, nhanh nhẹn tránh qua, đưa mắt nhìn lại bỗng phát
giác chưởng này của Minh Tam Thu có ẩn tàng ý nghĩa của cửu cung, lúc chuyển
người lại biến thành bát quái, biến hóa cực kì cao minh. Biến hóa này nếu đổi
lại là lúc Minh Tam Thu di chuyển nhanh nhẹn tự nhiên, còn Lương Tiêu chỉ sợ
tránh né không kịp thì chắc chắn không kịp nhìn thấy, nhưng Minh Tam Thu trước
mắt y hiện giờ quyền cước rất chậm chạp, Lương Tiêu nhìn thêm mấy chiêu, đột
nhiên tỉnh ngộ: "Nguyên lai là như vậy. Võ học của Thiên Cơ cung không tách
rời khỏi toán học, thằng cha này toán học cũng khá, có thể đem căn cơ toán học
của ba mươi sáu tuyệt học đó dung hội quán thông, tạo ra thành cái môn võ công
Đông Lân Tây Trảo tạp nham đó.
Y hiểu được đạo lý này liền như bật lửa dò đường, đưa mắt quan sát võ công
Minh Tam Thu một lượt. Bỗng thấy Minh Tam Thu chuyển bước, trong lòng thầm
nghĩ rồi thấp giọng lẩm bẩm:
- Tới Minh Di, đạp Quy Muội, tiến Trung Cung, chuyển qua vị Kim ở hướng tây.
Minh Tam Thu tuy bị nội thương nhưng thính lực vẫn tốt, nghe mấy tiếng đó bất
giác giật mình, thì ra một câu đó của Lương Tiêu đã nói ra hết bốn bước biến
hoá tiếp theo của hắn, trong lúc kinh hoàng vội vàng biến chiêu. Lương Tiêu
thấy hắn nhấc tay thì mỉm cười, lại lẩm bẩm:
- Người to lại to, đi ra của Tốn ở hướng đông nam, lại qua cửa Khảm ở góc tây
bắc, rồi về vị Thổ ở trung ương.
Minh Tam Thu vô cùng kinh hãi, tiếp tục biến chiêu, không ngờ cứ giơ chân là
Lương Tiêu lại đem biến hóa phía sau nói hết ra. Mọi người chỉ thấy Lương Tiêu
một tay chống nạnh, miệng lẩm nhẩm đọc, Minh Tam Thu thì huy quyền xuất cước,
chạy đông chạy tây, nhưng thuỷ chung không đánh ra được một chiêu nửa thức,
tức thì nhất tề nhìn nhau, thầm kêu cổ quái. Chỉ có Hoa Vô Xuy nhĩ lực thông
huyền, nghe được những lời đó, bất giác phải nhè nhẹ gật đầu: "Tiểu tử này
không chỉ toán học nhất thiên hạ mà còn tâm tính giảo hoạt, nếu nói to lên thì
Minh Tam Thu có thể chỉ cho đó là hư trương thanh thế, y lẩm bẩm như vậy ngược
lại khiến hắn không sao hiểu rõ được."
Minh Tam Thu biến liền chín chiêu đều bị Lương Tiêu bằng miệng phá giải, bất
giác thúc thủ vô sách. Lương Tiêu chiếm được tiện nghi, bất ngờ sử ra một
chiêu "Y Doãn Canh Thổ" (Y Doãn cày ruộng), dựa theo truyện Y Doãn trước khi
đi tìm vua Thang của nhà Thương thì chỉ là một nô lệ làm đất, vì vậy chiêu đó
một vung một đè, có thế vung bừa cày ruộng. Minh Tam Thu chống đỡ không được,
phải lại lùi nửa bước. Lương Tiêu lại sử chiêu "Thái Công Thuỳ Điếu" (Thái
Công hạ cần câu) tay phải tìm mồi câu, tay trái hạ cần. Minh Tam Thu lúc này
trong lòng rối loạn, thấy Lương Tiêu dưới sườn trái có vẻ sơ hở, trong lòng
nhất thời phấn chấn liền sử chiêu "Phù Sai Lục Tuyệt" (Phù Sai sáu lần cự
tuyệt), phóng chưởng đánh thẳng vào Trung Cung. Không ngờ Thái Công câu cá
thực ra là câu người (người dịch: câu này nói đến việc Khương Thái Công ngồi
câu cá nhưng lưỡi câu thẳng chứ không có móc, mục đích không phải là câu cá mà
là chờ đợi Chu Văn Vương), chiêu đó của Lương Tiêu chính là kế dụ địch, lập
tức quyền phải đẩy ra, dùng tá lực đả lực phá giải tuyệt chưởng của Minh Tam
Thu, còn chưởng trái đánh ra kích trúng ngực hắn. Minh Tam Thu lùi liền hai
bước, ngực đau không chịu nổi. Mọi người thấy hắn trúng chưởng, bất giác kinh
hãi kêu ầm cả lên.
Chú thích: (theo mienlitangcham)
1. "Tao" ở đây là Ly Tao, thơ của Khuất Nguyên thời Chiến quốc)
2. Tống Ngọc là 1 nhà thơ thời Nam Tấn, nổi tiếng đẹp trai (Phan An,Tống
Ngọc), còn lâm phong lấy trong cụm từ ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió)
câu này thường dùng để nói về một mĩ nam tử.
3. Ba dịp Dương Quan. Dương Quan là một cửa ải ở biên giới tỉnh Thiểm Tây.
Vua Đường Huyền Tông đã phổ nhạc bài "Dương Quan Tam Điệp" từ bài "Tống Nguyên
nhị sứ An Tây" của Vương Duy :
Vị thành chiêu vũ ấy khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân!
Khuyến quân khánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
Nghĩa:
Trời mai mưa ướt Vị Thành,
Xanh xanh trước quán, mấy cành liễu non.
Khuyên người hãy cạn chén son,
Dương Quan tới đó không còn ai quen.
Đại thi hào Nguyễn Du trong tác phẩm: "Đoạn trường tân thanh", lúc Kiều tiễn
Thúc Sinh trở về quê cũ huyện Vô Tích, tỉnh Giang Tô với vợ cả là Hoạn Thư, có
câu:
Tiễn đưa một chén quan hà,
Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình.
Sông Tần một dải xanh xanh,
Loi thoi bờ liễu, mấy cành Dương Quan.
Thời xưa, người ta tiễn nhau thường bẻ cành liễu đưa cho người đi.Cũng từ đó
Dương Quan không chỉ là tên một cửa ải mà còn mang nghĩa tiễn biệt.