38 :thắng Giả Vi Vương (kẻ Thắng Làm Vua)


THẮNG GIẢ VI VƯƠNG (Kẻ thắng làm vua)

Lương Tiêu ha hả cười lớn, cao giọng nói:

- Nói như vậy, chức Thiên Cơ cung chủ đó chẳng phải chỉ chờ ta đến làm thôi
sao?

Mọi người không ai không biến sắc, Minh Quy lông mày nhíu lại, trong mắt phát
ra tinh quang xạ lên người Lương Tiêu.

Tả Nguyên cười nhạt nói:

- Tiểu tử này bất quá chỉ là người ngoài, cho dù toán thuật siêu quần nhưng
sao có thể làm cung chủ được?

Mọi người lao nhao khen đúng, Lương Tiêu cười nói:

- Hay lắm, các ngươi có thể đoạt quyền của Hoa gia, tại sao người ngoài lại
không thể làm chức Thiên Cơ cung chủ đó, chẳng lẽ các ngươi cứ mở mồm là thao
thao bất tuyệt "Kẻ thắng làm vua, kẻ mạnh chiếm quyền" chỉ là đánh rắm thôi ư?

Mọi người nghe vậy thảy đều giật mình: "Không sai, Minh gia thay Hoa gia chẳng
phải là kẻ mạnh chiếm quyền ư? Tại sao người ngoài lại không thể làm kẻ mạnh
chiếm quyền?" Nhất thời nghị luận ầm ĩ. Minh Quy đảo mắt ra hiệu cho Minh Tam
Thu rồi cười hắc hắc nói:

- Cậu bé, cứ cho là toán học của ngươi lợi hại, võ công chắc gì đã đủ ngồi
lên chức vị cung chủ?

Minh Tam Thu hiểu rõ ý chú mình, hét một tiếng phách chưởng tới Lương Tiêu,
quát lớn:

- Không sai, để ta lại xem xem bản sự của ngươi tới mức nào.

Hoa Vô Xuy sớm đã lưu tâm, một chưởng liền chặn lại, Minh Tam Thu công lực yếu
hơn, phải lùi lại một bước. Không ngờ Minh Quy thừa cơ hai người động thủ, đột
nhiên phóng tới vung tay xuất trảo đánh tới Lương Tiêu. Tần Bá Phù thấy vậy,
cười dài một tiếng, thân mình rung lên rồi song chưởng cùng xuất ra, đúng là
phát sau mà đến trước. Chưởng chỉ gặp nhau, kình phong bộc phát, hai người
nhanh như chớp trao đổi một chiêu, Tần Bá Phù chân đạp đất vững như bàn thạch,
Minh Quy người đang trên không, không có chỗ tá lực, lộn người một vòng rồi
rơi xuống đất, lại tiếp tục lịch bịch lùi thêm ba bước, đạp vỡ ba phiến đá
xanh, mặt lúc đỏ lúc trắng, trong nháy mắt đã thay đổi ba lần, khí huyết như
trào lên, bất giác trong lòng vô cùng kinh hãi: "Gã họ Tần này không ngờ lợi
hại như vậy, lão phu đã nhìn nhầm rồi!" Trong Thiên Cơ bát hạc thì Tần Bá Phù
xếp hàng thứ tư, bình thường vô cùng hòa nhã khép mình, có điều luận chân tài
thực học quả thì hắn thực ra không dưới Hoa Vô Xuy. "Cự Linh huyền công" đúng
là võ lâm nhất tuyệt, cất tay nhấc chân đều có uy lực to lớn bạt lấp núi non.

Tần Bá Phù cười dài nói:

- "Phi Hồng Trảo" của Minh huynh quả nhiên sắc bén, Tần mỗ lại muốn lĩnh giáo
thêm một hai chiêu.

Hắn tiến lên một bước, hai tay bằng bặn đánh ra. Minh Quy cảm thấy khí như
dâng trào, không dám ngạnh tiếp, nghiêng mình tránh qua rồi phi trảo móc vào
eo lưng Tần Bá Phù. Tần Bá Phù huy chưởng đánh xuống, chưởng trảo giao nhau,
đầu ngón tay Minh Quy đau nhói, trảo thế đột nhiên thay đổi, chụp tới cổ tay
Tần Bá Phù. Nháy mắt, hai người đều xuất tuyệt học, cuốn vào nhau giao đấu
trong một góc.

Minh Tam Thu thấy Minh Quy không chiếm được thượng phong, Hoa Vô Xuy lại đang
hầm hừ nhìn mình, liền nhíu mày, cười ha hả nói:

- Hãy khoan động thủ.

Minh Quy theo lời lùi ra, Tần Bá Phù không tiện truy kích, cười nhạt rồi dừng
tay. Hoa Vô Xuy liếc xéo Minh Tam Thu, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn muốn nói gì nữa?

Minh Tam Thu cười nói:

- Cung chủ chớ tức giận, gia thúc chỉ thử công phu của vị tiểu huynh đệ này
mà thôi. Theo ta thấy, mọi người đều là người của Thiên Cơ Cung, không thể vì
người ngoài mà tổn thương hoà khí, nếu có bất đồng thì phải bình tâm tĩnh khí
để lý luận một phen.

Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "người ngoài". Hoa Vô Xuy cười nhạt nói:

- Ngươi lật lọng nhanh lắm, động thủ cũng là ngươi, bình tâm tĩnh khí lại
cũng là ngươi.

Bà quay sang Lương Tiêu, lòng hơi mê hoặc: "Không ngờ sáu năm ở đây thiếu niên
này lại nghiên cứu toán học đến mức đó, thật khiến người ta không thể tưởng
tượng." Nghĩ đến đó, bà ta mỉm cười nói:

- Lương Tiêu, ngươi chẳng phải muốn học Thái Ất Phân Quang kiếm hay sao? Lão
thân đáp ứng truyền cho ngươi.

Nói xong hai tay chắp ra phía sau, mỉm cười không nói.

Hoa Thanh Uyên vui mừng quá sức tưởng tượng, vội nói:

- Tiêu nhi, sao còn chưa bái sư?

Hai chú cháu nhà họ Minh mặt đều xám như tro, biết rằng Lương Tiêu một khi bái
sư thì sẽ là đệ tử của Thiên Cơ Cung, theo như lý luận của Minh Tam Thu liền
có cơ hội làm cung chủ. Hai người đều nghĩ: "Hoa Vô Xuy làm như vậy rõ ràng là
muốn làm cá chết lưới tan, thà đem chức cung chủ cho tiểu tử này còn hơn để
Minh gia đắc thủ!"

Toàn trường nhất thời hoàn toàn yên lặng, mọi người đều nhìn Lương Tiêu xem
chủ ý của y. Không ngờ Lương Tiêu lắc lắc đầu, nói:

- Ta không muốn học.

Mọi người trong Hoa gia đều kinh ngạc. Bọn người Minh Tam Thu lại vui mừng bất
ngờ. Hoa Vô Xuy tức giận quá mức, ngược lại biến thành cười, nói:

- Lương Tiêu, ngươi lao tâm khổ tứ, học toán thật mất năm năm, chẳng phải là
vì để học môn võ công đó sao?

Không nhắc đến chuyện đó thì y cũng không lật lại nữa, nhưng nhắc đến sự lao
khổ trong năm năm đó, Lương Tiêu hận không thể liều sống liều chết với Hoa Vô
Xuy, nhưng y tự biết võ công thấp kém, thầm nghĩ: "Món nợ này ngày sau sẽ
tính. Hừ, nói cho cùng thì ai làm cung chủ thì với ta cũng chẳng liên quan
gì." Lập tức lại lắc đầu nói:

- Không học là không học.

Liền không quản tình thế quẫn bách của Hoa Vô Xuy, quay mình định bước đi,
không ngờ vừa quay người lại cùng Hoa Hiểu Sương bốn mắt gặp nhau.

Hoa Hiểu Sương trước đó vì phụ thân chịu nhục mà thương tâm rơi lệ, lúc này
trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vừa nhìn thấy Lương Tiêu thì mọi buồn bực đều
vứt ra khỏi chín tầng mây, trong lòng chỉ còn sự vui mừng, không kìm được tươi
mặt mỉm cười. Cô tuy yếu đuối bệnh nhược, nhưng nét cười vô cùng xinh đẹp, tựa
như mây tan trăng lộ, mềm mại như hoa ngậm sương, vẻ đẹp động lòng không thể
tả hết.

Lương Tiêu nhất thời ngây người, rồi lồng ngực ẩn ước nhói đau: "Chú cháu họ
Minh âm hiểm xảo trá, nếu ta bực bội buông tay bỏ đi, chỉ sợ từ nay về sau
không, Hiểu Sương sẽ không thể cười như vậy được nữa." Nghĩ đến đó, bất giác
sóng lòng dào dạt, quay người lớn tiếng nói:

- Hay lắm, đã là kẻ thắng làm vua, có phải chỉ cần toán học, võ công đều
thắng thì có thể làm cái chức Thiên Cơ cung chủ chết tiệt đó không?

Minh Tam Thu thấy Lương Tiêu cực kỳ tự tin, trong lòng ớn lạnh, nhưng hắn vô
cùng tự phụ, lại bị câu nói đó của Lương Tiêu kích động lòng cầu thắng, liền
không để ý đến Minh Quy ra hiệu, đầy tự tin nói:

- Không sai, nếu có người thắng cả hai môn thì trở thành cung chủ.

Lương Tiêu tháo bảo kiếm đeo sau lưng đặt sang một bên, cười đáp:

- Hay lắm, chúng ta lại tỷ thí võ công.

Mọi người thấy y công nhiên khiêu chiến, không khỏi kinh hãi: "Tiểu tử này
đúng là điên thật rồi, dù hắn luyện võ công từ trong bụng mẹ, cũng không phải
là đối thủ của Minh Tam Thu.

Minh Tam Thu ngầm đánh giá Lương Tiêu một hồi, đột nhiên cười nói:

- Tiểu huynh đệ, quân tử nhất ngôn?

Lương Tiêu mỉm cười nói lớn:

- Khoái mã nan truy.

Tần Bá Phù biết rõ căn cơ của Lương Tiêu, không nhẫn nại được, lớn tiếng kêu
lên:

- Tiểu tử thối! Ngươi hồ đồ rồi sao? Toán thuật thì không nói, luận võ công
ngươi có bao nhiêu cân lượng? Dám đến đây lộ ra cái xấu ư?

Hoa Thanh Uyên cũng nói:

- Lương Tiêu, chuyện này quan trọng, không thể sính cường.

Lương Tiêu chỉ mỉm cười, tuyệt không đáp lời. Hoa Vô Xuy thấy Lương Tiêu tự
tin tràn ngập, thầm tính toán: "Thằng bé này còn nhỏ mà có tài hơn người,
không thể dùng thường tình mà đánh giá, có lẽ đã có chiêu số gì đó để bất ngờ
giành thắng lợi? Cho dù nó không thắng được thì chỉ cần nó tiếp tục đem việc
này làm náo loạn lên, cuối cùng thì ta vẫn có lợi." Lập tức không nói tiếng
nào, chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.

Minh Tam Thu thấy nhiều người chen vào, chỉ sợ Lương Tiêu hối hận đổi ý, vội
tiến lên một bước, vòng tay cười nói:

- Tiểu huynh đệ, xin chỉ giáo!

Lương Tiêu trái lại không thèm hồi lễ, cười đáp:

- Nói đúng lắm, đúng lắm, để ta chỉ điểm cho ngươi hai chiêu là được.

Minh Tam Thu trong lòng tức giận, ngoài mặt lại mỉm cười, song chưởng lúc thu
lúc phát, sử ra chiêu "Thiên Tâm Chiết Diệp", đó là chiêu thức trong "Huyền
Hình Chưởng". "Huyền Hình Chưởng" là tuyệt học đứng đầu trong chín đại tuyệt
học của họ Hoa, lấy "Huyền bí trong huyền bí, chưởng xuất vô hình" làm yếu
quyết, biến hoá vô phương. Minh Tam Thu vừa xuất thủ đã dùng môn võ công
thượng thừa này chính là muốn đánh nhanh thắng nhanh, thắng y một cách sung
sướng lâm ly.

Lương Tiêu thấy hắn đánh tới liền cười lớn một tiếng, thân mình lùi lại, năm
ngón tay trái xòe ra, buông trước ngực rồi điểm nhẹ vào cổ tay và eo lưng Minh
Tam Thu một cái, tay phải xuyên qua giữa hai bàn tay Minh Tam Thu, phất vào
giữa ngực hắn. Cái phất đó như một nét bút tinh diệu, Minh Tam Thu theo chưởng
thế vòng lại, đánh vào mạch môn của Lương Tiêu, dưới chân đá ngang ra, buộc
Lương Tiêu phải lùi lại.

Lương Tiêu sử xong chiêu "Thái Bạch Tuý Tửu" đó, gấp rút thu tay về, đột nhiên
y y a a khóc lớn, hai tay như lau nước mắt, lảo đảo ngã về phía trước, quấn
lấy Minh Tam Thu đang phóng tới, chiêu "Cùng Đồ Đương Khốc" này gần giống "Bắc
Đẩu Thất Bộ" của Minh gia nhưng tinh ảo phức tạp, kỳ quái hơn nhiều. Tâm pháo
lại càng kì lạ, dựa trên truyện đại văn hào Nguyễn Tịch nhà Tấn đóng ngựa dong
xe gặp phải đường cùng ngõ cụt, phải khóc lóc trở về, một chiêu này chính là
dùng ý rồ dại của Nguyễn Tịch. Minh Tam Thu thấy Lương Tiêu lúc cười lúc khóc,
như điên như cuồng, nhưng cất tay nhấc chân đều có uy lực vô cùng to lớn, bất
giác trong lòng lạnh run, vội trấn nhiếp tinh thần, biến liền ba chiêu mới có
thể hóa giải chiêu thức đánh tới.

Mọi người thấy vậy biết rằng Lương Tiêu xuất thủ cao minh, tuyệt không tầm
thường, bất giác không ngớt kỳ quái: "Tiểu tử này nội lực bình thường, chiêu
thức sao lại kì diệu ghê gớm?" Hoa Hiểu Sương vốn vô cùng lo sợ, bây giờ nhìn
Lương Tiêu không rơi vào hạ phong, liền vui mừng, vội nói:

- Tiêu ca ca thật lợi hại! Ai đã dạy anh ấy thế? Cha, có phải là cha không?

Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:

- Ta sao có thể dạy được như vậy?

Lăng Sương Quân cũng nhíu mày thầm nghĩ: "Vừa rồi nó bị Ngô tiên sinh đánh,
tại sao chưa từng thấy nó đánh ra những chiêu này?" Đưa mắt nhìn qua, đã thấy
đôi mắt ti hí của Ngô Trường Thanh trừng trừng nhìn lên đài, mặt trương lên
như gan lợn.

Đánh hết mấy chiêu, Minh Tam Thu hai tay như gió cuốn lại, bằng bặn đánh ra
một chiêu "Động Thiên Thạch Phi", chiêu này trong vụng có xảo, kình lực ẩn vào
bên trong, khi gặp phản kích thì tức thời phát ra huyền ảo trăm phần, chính là
sát thủ cực kỳ lợi hại, Hoa Thanh Uyên thấy vậy, thất thanh kêu lên:

- Tiêu nhi cẩn thận.

Lương Tiêu nghe tiếng, chưa kịp đổi ý đã đã thấy chưởng Minh Tam Thu đánh đến,
hai ngón tay liền chụm lại quét vào mạch môn của hắn, chiêu "Xuân Thu Trực
Bút" này như Khổng phu tử viết Xuân Thu, mỗi chữ viết xuống đều chỉ rõ thiện
ác. Minh Tam Thu thấy Lương Tiêu rơi vào bẫy, hai tay liền tách ra, nháy mắt
đánh liền năm chưởng, phảng phất như khai mở cổng trời, quần tiên du ngoạn,
chưởng phong nổi lên, không phân biệt trước sau hùng hậu đánh tới Lương Tiêu.
Chỉ bất quá Minh Tam Thu vô cùng tự phụ, thấy Lương Tiêu chiêu thức tinh kì
liền muốn dùng chiêu thức tinh xảo hơn đánh bại y để khiến chúng nhân tâm
phục, vì vậy chiêu thức tuy kỳ ảo nhưng nội lực không quá mạnh.


Côn Luân - Chương #38