37 :thiên Địa Phản Phục (3)


THIÊN ĐỊA PHẢN PHỤC

Minh Tam Thu thấy bộ dạng Thanh Uyên như vậy, trong lòng cảm thấy cực kì thỏa
mãn, cười ha hả nói:

- Dung tiểu thư không cần phải giận dữ như vậy, ta chỉ tùy miệng hỏi như vậy
thôi mà!

Nói xong lớn tiếng cười mãi, bỗng nghe một người lạnh nhạt nói:

- Chỉ là một bài "Nhật Toán Kì Biến" nhỏ nhoi, có gì mà đắc ý chứ?

Minh Tam Thu nghe nói giật mình, chỉ thấy một thiếu niên eo đeo bảo kiếm bước
ra khỏi đám đông, bước dài tiến tới, hắn không nhận ra Lương Tiêu liền nhướng
mày cao giọng quát:

- Ngươi là tử đệ của họ nào? Đang lúc thương lượng đại sự trong cung, có phần
cho ngươi chõ mồm vào hay sao?

Trong ngôn từ nghiễm nhiên đã lấy giọng cung chủ.

Hoa Thanh Uyên sợ hắn nổi giận, vội vàng nói:

- Tiêu nhi! Mau lùi xuống đi.

Lương Tiêu cười lạnh, không để thèm ý đến, thản nhiên đi tới trước bàn, bước
thẳng về phía trước, bày giấy lụa, cầm bút chấm mực đỏ rồi mực đen, xoạt xoạt
xoạt viết ra một đề toán, cao giọng nói:

- Bài này được gọi là "Bài toán trâu và rận", cần tìm số trâu cha, trâu mẹ,
trâu già, trâu trẻ, trâu đen, trâu trắng, trên mình có bao nhiêu rận, cực kì
đơn giản, Minh Tam Thu, ngươi chắc có thể giải được chứ.

Bài toán này cần tìm sáu ẩn số, tương đương với "Lục Nguyên thuật", tinh thâm
ảo diệu, trước giờ chưa từng có. Minh Tam Thu nhận lấy, ngưng thần đọc kĩ hồi
lâu, mặt dần tái đi, hắn cố giữ bình tĩnh, nhạt nhẽo nói:

- Đề toán kiểu gì thế này? Đề ý thì loạn xạ, văn từ thô tục không chịu nổi!
Làm sao giải ra được?

Nói xong tiện tay vứt đề toán qua một bên.

Lương Tiêu nói:

- Điều đó thì chưa chắc.

Nói xong cầm bút chấm mực, tay phải múa bút như điện, tay trái mở giấy như
bay, giải thẳng xuống một đường. Hoa Mộ Dung nhìn dáng điệu tên tiểu tử này
như vậy, trong lòng biết tất có hy vọng, không kìm được lau sạch nước mắt rồi
chạy ra sau lưng hắn xem thực hư thế nào, chỉ thấy cách giải của Lương Tiêu
rất tinh vi, lúc đầu cô còn miễn cưỡng hiểu được một chút, càng về sau càng
hoàn toàn không hiểu được, chỉ biết cách đó cực kì cao minh, nhịn không được
mở miệng la to:

- Mẹ, người mau lại đây xem này!

Hoa Vô Xuy nghe cô gọi gấp liền cất bước đi tới, thoáng nhìn từ xa thần sắc đã
đại biến, vội vàng đến bên cạnh, nín thở quan sát đề toán Lương Tiêu. Minh Tam
Thu vốn định cùng với bà thảo luận về việc nhường vị, bỗng thấy Hoa Vô Xuy
chẳng thèm quay lại, trong lòng thấy kì lạ, cũng tiến lại quan sát, vừa nhìn
một cái không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. Hắn cùng Hoa Vô Xuy đều là
đại gia toán thuật trong thời, cách giải của Lương Tiêu kì diệu, tự nhiên nhìn
một cái là biết ngay, quả thật từ trước đến nay, chưa ai nghĩ tới, chỗ ảo diệu
của nó khiến hai người nhìn đến ngơ ngẩn.

Lương Tiêu một mạch giải xong liền cười nói:

- Minh chủ sự, đề toán này chẳng phải dễ dàng sao?

Minh Tam Thu nhín mày, trầm ngâm nói:

- Như vậy sao? Quả thật không khó, chỉ cần thêm một lúc, là có thể giải ra.

Hoa Vô Xuy trong lòng giận dữ:

- Ngươi hiện tại đã thấy cách giải pháp nên mới dám nói như thế, nếu chỉ cho
đề mục, bằng vào ngươi liệu có làm ra không?

Bà đang nghĩ làm sao để bắt bẻ lại hắn, bống nghe Lương Tiêu cười nói:

- Ta vốn biết ngươi là một tên vô lại như vậy mà!

Rồi lại hạ bút viết một đề khác, tên gọi "Bắc Đẩu toán đề", đề này hỏi về bảy
ẩn số Thiên Khu, Thiên Toàn,Thiên Cơ,Thiên Quyền (lòng gáo), Ngọc hành, Khai
Dương, Dao Quang (chuôi gáo). Minh Tam Thu vừa nhìn thấy đề mục, bất giác
trong lòng kêu khổ: "Sao lại nhiều ẩn thế này chứ? Đề này quyết không thể giải
được!" Nhưng vẫn ngoác mồm ra nói:

- Được lắm, ngươi giải trước xem thử, có thể chúng ta có cùng kết quả?

Lương Tiêu Cười nói:

- Ngươi mưu ma chước quỷ, muốn xem cách giải của ta, sau đó nói là chỉ cần
nghĩ một lúc là có thể giải được phải không?

Minh Tam Thu đỏ mặt, yên lặng không đáp. Lương Tiêu cười nói:

- Giả ngốc ư? Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có giải được không? Nếu không
đáp chính là giải không được.

Lương Tiêu liên tục bức ép, Minh Tam Thu sắc mặt đột nhiên biến đổi, cao giọng
nói:

- Giải không ra thì sao? Chẳng lẽ ngươi giải ra được?

Lương Tiêu đáp:

- Ngươi nói như vậy đúng là tự nhận mình giải không được rồi! Được lắm, ta sẽ
giải nhanh cho ngươi xem, tránh cho ngươi làm cóc ngồi đáy giếng, không biết
trời cao đất rộng!

Minh Tam Thu vốn tranh đoạt chức vị cung chủ, nghe nói như thế, lại nghĩ đến
câu "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga", không kìm được trừng trừng nhìn Lương
Tiêu, trong lòng giận dữ cực độ.

Chỉ thấy Lương Tiêu cầm tờ giấy giải toán vứt đi, mười ngón tay bấm đốt, chỉ
tính thầm trong lòng, thẳng đường mà giải, chưa hết một thời thần, bảy nghiệm
Bắc Đẩu đã tìm ra cả, cách giải tuyệt diệu, từ xưa đến nay, chưa ai sánh được.
Minh Tam Thu cùng Hoa Vô Xuy thấy thế đều mặt trắng bệch như tờ giấy, mọi
người ở đó tuy không hiểu rõ nhưng cũng bị thần tình của hai người này khiến
cho khiếp sợ, cùng chằm chằm nhìn Lương Tiêu, nhất thời quên cả hít thở.

Hoa Vô Xuy trong lòng vừa buồn rầu lại vừa vui mừng, ngẩng đầu lên trời lẩm
bẩm: "Gia gia, phải chăng người biết được Hoa gia hôm nay có khó khăn, đặc
phái thiếu niên này đến tương trợ? Phải chăng người trên trời cao tốn bao công
sức cuối cùng cũng giải được "Nguyên Ngoại Chi Nguyên", sau đó thông tri âm
dương, truyền cho thiếu niên này?" Bà từ chỗ chết tìm được đường sống, lại
nghĩ đến thuyết số mệnh, nhìn trời xanh mênh mông gần như si dại. Minh Tam Thu
vẫn hoàn toàn không hiểu tại sao lúc việc lớn sắp thành lại lòi ra thiếu niên
này, nhất thời trong lòng hỗn loạn, chỉ có một ý niệm quanh quẩn trong đầu:
"Thiếu niên này cuối cùng là thần thánh phương nào?

Trong lúc hoang mang, chợt nghe Lương Tiêu cao giọng nói:

- Những phương pháp giải này đều là do khi ta muốn giải "Nguyên Ngoại Chi
Nguyên" mà nghĩ ra, có thể giải được đến mười hai ẩn số. Hay lắm, lại thêm một
đề "Hỏi mười hai con giáp".

Hắn vừa ra đề vừa giải, viết đến hơn mười trang giấy bỗng lắc đầu than rằng:

- Đề này rộng lớn khó khăn, ta giải tới đây rồi không tìm được bước kế tiếp
nữa, ôi, "Nguyên Ngoại Chi Nguyên", đúng là to lớn không giải được.

Hắn ảm đạm một hồi, ngước mắt nhìn Minh Tam Thu, thấy hắn thần trí đang để đâu
đâu, tiện nói:

- Ngươi giải bài thứ bảy "Quỷ Cốc Tử Vấn" hay lắm phải không? Đóa tích thuật
khác với thiên nguyên thuật, thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận, hừ, ta tiện
ra một đề toán rồi so cách giải với ngươi.

Nói rồi lại ra một đề.

Minh Tam Thu sắc mặt như tro tàn, trong lòng nghĩ: "Toán thuật của hắn đã đạt
đến mức đó sao? Cổ kim không có. Hắn ra đề nào cũng vạn lần khó khăn, so toán
thuật với hắn thật chỉ tự chuốc lấy nhục nhã! Không đấu nữa!" Nghĩ đến đây,
miệng bỗng đắng nghét, thở dài nói:

- Không cần phải đấu nữa. Tiểu huynh đệ toán học thông thần, Minh Tam Thu cam
bái hạ phong.

Lời này vừa nói ra, ai cũng thất kinh.


Côn Luân - Chương #37