34 :biến Khởi Tiêu Tường (4)


BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG

Hoa Vô Xuy sắc mặt nặng nề như nước, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên bình tĩnh
nói:

- Chư vị nói đúng lắm, là lão thân lỡ lời, đúng là lần tụ hội của Thiên Cơ
bát hạc.

Nói xong thở dài một hơi, rồi nói tiếp:

- Gia phụ mất sớm, bỏ lại chúng ta bơ vơ, gia đệ lại còn nhỏ tuổi, lão thân
vạn bất đắc dĩ, lúc ấy đang tuổi cập kê cũng phải chấp chưởng sự tình của
Thiên Cơ cung. Vốn tưởng sau vài năm sẽ nhường lại cho đệ ấy, ai ngờ đệ ấy
phúc mỏng phận bạc, chưa kịp làm cung chủ, vì đấu với cường địch mà bị trọng
thương không cách nào chữa trị.

Bà nhớ đến vong đệ mắt chợt đỏ lên cơ hồ rơi lệ, chậm rãi nói:

- Ngày đó trong cung quần long vô chủ, lão thân bất đắc dĩ phải nhận lĩnh
chức vụ cung chủ, đến nay đã hơn ba mươi năm. Trời cao còn thương Thiên Cơ
cung huyết mạch chưa tuyệt, con trai ta Thanh Uyên đã trưởng thành, toán học
võ công đều có thành tựu. Vậy nên lão thân định nhường chức vụ cung chủ lại
cho Thanh Uyên. Không biết các vị có gì dị nghị không ?

Nói rồi mục quang thong thả nhìn lướt qua trên đài.

Lương Tiêu bỗng đại ngộ:

- Hóa ra bỏ cũ lập mới, thay đổi vũ trụ, ý tứ chính là thay đổi cung chủ.

Nghĩ đến Hoa Thanh Uyên sẽ là cung chủ, lòng hắn không khỏi cao hứng. Hoa Vô
Xuy thấy trong trường tịch không có âm thanh, liền nói:

- Thanh Uyên.

Hoa Thanh Uyên ứng tiếng tiến lên, cúi đầu quì lạy. Hoa Mộ Dung dâng lên
trường kiếm vỏ đen vào tay Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy xoay chuôi kiếm, trầm giọng
nói:

- Thanh Uyên, chuôi kiếm này chính là tín vật của cung chủ. Chuyển giao quyền
lực, quyền bính nằm ở đây, khi nắm lấy chuôi kiếm, ngươi sẽ là Thiên Cơ Cung
cung chủ đời thứ mười hai, từ này về sau, hiệu lệnh mọi người.

Hoa Thanh Uyên im lặng một lúc, cuối cùng dạ một tiếng, đang định đưa tay đón
chuôi kiếm, bỗng có người cao giọng kêu lên:

- Khoan đã!

Mọi người đều cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người khoảng ba mươi
tuổi, mình mặc gấm tím, vẻ mặt anh hùng, chân không chạm đất từ đám đông tiến
ra, cười nói:

- Tại hạ là Minh Tam Thu, chủ sự tiền trang ở Tô Nam, thiết nghĩ để Uyên
thiếu chủ làm cung chủ thì rất không thỏa đáng."

Hoa Vô Xuy nhíu mày, mặt hơi tái xanh lại, thu hồi cổ kiếm, ý lên một tiếng
rồi nói:

- Minh chủ sự nghĩ có việc gì không thỏa đáng ?

Tinh quang trong mắt sáng rực chiếu thẳng vào Minh Tam Thu. Minh Tam Thu không
chút rung động, khẽ cười rồi nói:

- Trước hết, Uyên thiếu chủ đại nghịch bất hiếu!

Lời đó nói ra, hàng trăm người liền xì xầm bàn tán. Hoa Vô Xuy trừng mắt, cười
lạnh hỏi:

- Điều đó có thể nói nhăng nói bừa được sao ? Minh Tam Thu, nếu ngươi không
thể giải thích minh bạch thì sẽ theo cung quy mà xử trí!"

Minh Tam Thu cười đáp:

- Không dám, vốn trong ba điều bất hiếu thì không có người nối dõi là tội
nặng nhất. Hoa Thanh Uyên giờ chỉ có một con gái, lại bị "Cửu Âm Độc Mạch",
tính mạng như chỉ mành treo chuông, sau khi y chết đi thì ai sẽ kế thừa huyết
thống của Thiên Cơ cung ?

Hoa Hiểu Sương như bị người ta đánh một quyền vào ngực, sắc mặt trở nên thê
thảm, cúi đầu xuống, Lăng Sương Quân mặt trắng bệch như tờ giấy. Lương Tiêu
bất giác trong lòng sinh lửa giận, đối với Minh Tam Thu vô cùng bất mãn.

Hoa Vô Xuy chẳng mảy may đổi sắc, thản nhiên nói:

- Đó là việc trong nhà của con trai ta, hắn có thê tử, ngày sau sinh thêm con
trai con gái, chuyện đó có gì là khó!

Hoa Thanh Uyên cả người run lên, đang định đứng dậy nói nhưng thấy Hoa Vô Xuy
khẽ xua tay, đành thở dài đứng sang một bên.

Minh Tam Thu cười nói:

- Không đúng, nếu đúng như cung chủ nói, vậy tại sao Hoa Hiểu Sương đã gần
mười lăm mà phu thê thiếu chủ vẫn chưa có thêm đứa con nào?

Hoa Mộ Dung không thể nhẫn nhịn được nữa, cao giọng hét lên:

- Minh Tam Thu, ngươi chẳng qua chỉ là một tên chủ sự nhỏ nhoi, dám nói những
lời như thế không sợ vô lễ sao ?

Minh Tam Thu cười đáp:

- Dung thiếu chủ đã hiểu lầm, tại hạ chỉ nghĩ cho tiền đồ của Thiên Cơ Cung
mà thôi, phải biết Thiên Cơ Cung bên trong có điển tịch thiên hạ, ngoài có
tiền trang lương điền, người trong cung không tới hai ngàn thì cũng một ngàn
bảy tám trăm, nếu đột nhiên quần long vô chủ thì tiền tài tính mạng chỉ là
chuyện nhỏ nhưng điển tịch trong cung nếu tổn thất nhỏ gì thì còn mặt mũi nào
đi diện kiến Thiên Cơ Cung liệt tổ liệt tông ?

Hoa Vô Xuy nhìn Hoa Thanh Uyên rồi nói:

- Việc này Uyên nhi tự có cách an bài, không cần Minh chủ sự nhọc công quan
tâm, nếu ngươi không có chuyện gì khác thì xin mời lui xuống.

Minh Tam Thu cười khẽ, vẫn không di động, miệng lại nói:

- Tại hạ còn có điều muốn nói!

Hoa Mộ Dung nhíu mày, cao giọng nói:

- Ngươi, ngươi còn muốn nói cái quái gì nữa đây ?

Minh Tam Thu chỉ cười không nói, Hoa Vô Xuy sắc mặt âm trầm khó hiểu, trong
lòng nghĩ: "Bình thường người này tại Tô Nam lo liệu tiền lương, chí khí rất
nhỏ, không đáng để trong mắt. Tại sao hôm nay đột nhiên lại trở nên ngông
cuồng như vậy ? Phải chăng hắn có chỗ dựa ?" Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ,
nhìn qua Minh Quy, Minh Quy chính là tộc trưởng của họ Minh, Hoa Vô Xuy vốn
muốn bảo ông ta đứng ra ngăn cản, không ngờ Minh Quy tay vẫn vuốt râu, thần
sắc lạnh nhạt, đối diện tình hình trước mắt như không thấy gì. Bà ta bất giác
trong lòng nổi giận, có điều không muốn để mất phong độ, liền lạnh lùng nhìn
Minh Tam Thu, thản nhiên nói:

- Được lắm, Minh chủ sự cứ nói!

Minh Tam Thu vòng tay cười đáp:

- Đã làm phiền cung chủ. Như Tam Thu được biết, người được lựa chọn làm cung
chủ phải có võ công cùng toán học hơn người mới có thể kế vị, không biết có
đúng như vậy hay không ?

Hoa Vô Xuy còn chưa đáp lại, Tả Nguyên đã chen vào nói:

- Không sai! Đúng là có qui củ này, chính là vì năm đó nhiều người kế thừa
nên đã được đặt ra. Kể từ đời ông tổ Linh Thông, trong vòng mười đời, người
nhà Hoa gia dần dần ít đi, năm đời gần đây mỗi đời chỉ có một người nối dõi,
vì vậy qui củ này lâu nay không được nhắc đến.

Hoa Vô Xuy nghe lão nói quả đúng là sự thật, không cách nào phản bác, đành
nói:

- Tả nhị ca nói đúng lắm.

Minh Tam Thu cười nói:

- Tốt lắm, quả thực có qui củ đó, vậy thì Uyên thiếu chủ lại càng không thể
làm cung chủ.

Hoa Vô Xuy sắc diện càng âm trầm, trừng mắt nhìn hắn hỏi:

- Lại vì sao nữa ?

Ngữ khí ẩn chứa sự tức giận.

Minh Tam Thu nhìn Hoa Thanh Uyên, cười nói:

- Chính là vì vô luận toán thuật hay võ công, Hoa thiếu chủ đều không thể coi
là Thiên Cơ Cung đệ nhất.

Hoa Vô Xuy ngắt lời nói:

- Không sai, Thanh Uyên công lực đúng là không bằng lão thân, nhưng tiến bộ
thần tốc, nửa năm một năm nữa trong Thiên Cơ Cung sẽ không có địch thủ.

Minh Tam Thu một tay chống nạnh, đột nhiên cười dài, tiếng cười hùng hồn không
dứt, chấn động khiến tai của mọi người cứ ong ong, Hoa Vô Xuy trong lòng hơi
giật mình, cất cao giọng hỏi:

- Có gì đáng cười ?

Minh Tam Thu nghiêm sắc mặt, nói to:

- Thật là đạo lý không ra đạo lý, phép tắc không ra phép tắc! Cung chủ tính
tới tính lui cũng chỉ tính người họ Hoa, nhưng không hiểu trong hai nghìn
người của Thiên Cơ cung thì họ Hoa chiếm bao nhiêu phần ?

Chúng nhân nghe vậy đều nhìn nhau lộ vẻ sửng sốt.


Côn Luân - Chương #34