32 :biến Khởi Tiêu Tường (2)


BIẾN KHỞI TIÊU TƯỜNG

Bốn người cứ thế ngồi thưởng trà, không ai nói gì, Ngô Thường Thanh cách uống
thật sự cổ quái, mỗi hớp trà nhất định phải nhắm mắt lắc đầu, mê đắm một lúc,
thở phào một hơi, lại hớp thêm ngụm khác. Lương Tiêu cảm thấy buồn chán, liền
hỏi:

- Hoa đại thúc đi đâu rồi ?

Lăng Sương Quân không muốn nói chuyện với hắn lắm, nghe vậy thì nhạt nhẽo trả
lời:

- Giờ ngọ hôm nay là "Khai Thiên Đại Điển" nên ông ấy đang rất bận rộn.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Khai Thiên Đại Điển ?

Lăng Sương Quân khẽ nhíu mày nói:

- Ngươi không biết sao?

Lương Tiêu cảm thấy mờ mịt, những ngày này hắn chỉ lo luyện công, đối với việc
trong cung thì chẳng biết gì cả, hơn nữa mọi người cũng chẳng ai đoái hoài tới
hắn, việc lớn nhỏ nào cũng chẳng nói với hắn. Bỗng nghe Hoa Hiểu Sương nói:

- Tiêu ca ca, như chính cái tên đã nói lên, Khai Thiên Đại Điển là đại lễ để
khai mở trời xanh, tái sinh vạn vật, cũng là đại lễ bỏ cái cũ để lập nên cái
mới.

Lương Tiêu nửa hiểu nửa không, đúng lúc định hỏi thêm thì chợt đằng xa vang
lên tiếng đồng hồ nước của Ba Tư, liên tiếp kêu liền ba tiếng. Một thị nữ bước
vào bẩm:

- Phu nhân, tiểu thư, Ngô tiên sinh, Cung chủ mời các vị qua bên đó.

Lăng Sương Quân khẽ gật đầu, kéo tay Hiểu Sương nói:

- Ngô tiên sinh, đã đến giờ, chúng ta đi thôi.

Ngô Thường Thanh cười hắc hắc đáp:

- Thong thả, thong thả, các người cứ đi trước một bước, lão phu phải uống
xong trà, hắc hắc, trà ngon như thế này, làm sao bỏ phí được?

Lăng Sương Quân biết lão già này tuy y thuật thần thông nhưng lại coi trà như
tính mạng, lúc này vạn lần không thể bỏ "Tiểu đoàn long" xuống được, đành cười
nói:

- Vậy cũng được.

Bà lại nhìn qua Lương Tiêu, thầm nghĩ:

- Tên tiểu tử này chẳng hiểu lễ số, cực kì đáng ghét, đại lễ trịnh trọng như
vậy mà để hắn đến, nói không chừng sẽ phá quấy, như vậy chẳng những có gì hay
mà còn sẽ rất bất lợi.

Nghĩ vậy liền tỏ ra quên mất, không gọi hắn mà tự mình kéo Hoa Hiểu Sương đi
luôn. Bà đi rất nhanh, Hoa Hiểu Sương chỉ kịp quay đầu nhìn lại một cái thì đã
đi khuất đằng sau cánh cửa.

Trong phòng chỉ còn lại Lương Tiêu và Ngô Thường Thanh, không có Hoa Hiểu
Sương, Lương Tiêu trong lòng buồn bã như mất đi cái gì, cúi đầu xuống uống hết
trà trong chén, không gây tiếng động nào. Ngô Thường Thanh uống trà một lúc
nữa, bỗng liếc mắt qua hắn hỏi:

- Tiểu tử, ngươi không muốn đến Khai Thiên Đại Điển sao?

Lương Tiêu lắc đầu đáp:

- Chẳng ai gọi tôi cả, tôi đến làm gì ?

Ngô Thường Thanh cười nhạt nói:

- Tiểu tử nhà ngươi đúng là một cục đá nhơ bẩn, vừa thối vừa cứng.

Lương Tiêu mỉa mai lại:

- Lão béo nhà ngươi, đích thị là con giòi trắng nhơ bẩn, vừa thối vừa béo.

Ngô Trường Thanh đang thưởng thức trà vị, nghe hắn nói thì khẩu vị đảo lộn,
nhổ cả trà ra chén, giận dữ nói:

- Tên tiểu tử hỗn láo, ngươi không biết nói gì khác sao ?

Lương Tiêu đáp:

- Là do ông chửi người trước.

Ngô Thường Thanh nhìn hắn, không động thủ mà chỉ cười lạnh nói:

- Tiểu tử nhà ngươi cũng có khí phách, không giống như lũ phàm phu tục tử,
chỉ biết nghe mắng mà không dám nói lại.

Lương Tiêu đáp:

- Phàm phu tục tử thì có gì không tốt chứ? Đồ ăn uống của ông không phải tất
cả đều là từ những phàm phu tục tử mà ra sao?

Ngô Thường Thanh ngơ ngác, không biết cách nào để phản bác hắn, đành phải đánh
trống lảng, cười lạnh nói:

- Hừ, Hiểu Sương thường nói với ta về tên tiểu tử vô lại nhà ngươi, mỗi lần
nói tới ngươi đều thập phần cao hứng.

Lương Tiêu trong lòng ấm lên, vui vẻ nói:

- Cái đó là tất nhiên, ta và cô ấy là bằng hữu cực tốt mà.

Ngô Thường Thanh lần đầu tiên mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu nói:

- Như thế thì tốt, sau này ngươi thường đến ngồi đây, chọc cho con bé vui,
đối với bệnh của nó sẽ cực kì có lợi.

Lương Tiêu ngơ ngác, trầm giọng hỏi:

- Ngô tiên sinh, Hiểu Sương rốt cuộc bị bệnh gì?

Ngô Trường Thanh hớp một ngụm trà, nhìn lên mái ngói một lúc lâu rồi lạnh lẽo
nói:

- Căn bệnh này gọi là "Cửu Âm Tuyệt Mạch", thiên sinh âm khí quá nhiều, dương
khí yếu nhược. Âm hàn độc khí tích tụ trong cửu đại âm mạch, lúc nào cũng có
thể lấy đi tính mạng của nó.

Lương Tiêu nghe đến câu cuối cùng, kinh hãi đến mức nhảy dựng lên, thất thanh
hỏi?

- Ông nói sao? Cô ấy tại sao lại sinh ra chứng bệnh kì quái đó à?

Ngô Trường Thanh tuy dễ nóng giận nhưng vốn là một người thẳng thắn, không
thích dối lừa, nghe Lương Tiêu hỏi vậy thì tùy tiện nói:

- Điều này phải nói từ lúc mang thai, năm đó mẹ nó bị trúng một chưởng chí âm
chí hàn của người ta, khi đưa đến chỗ ta thì chỉ còn thoi thóp thở. Lão phu
kiểm tra mạch môn, phát giác bà ấy không những có hàn độc mà còn có dấu hiệu
mang thai vài tháng.

Nói đến đây, ông ta nhíu chặt đôi mày, thở dài nói:

- Nếu biết sẽ như hiện giờ, lão phu đã chỉ cứu người mẹ, không cứu thai nhi,
để khỏi tạo ra tội nghiệt. Lúc đó ta hỏi tên tiểu tử Hoa Thanh Uyên có nên cứu
thai nhi hay không, hắn bụng dạ mềm yếu, ngay lập tức nhờ ta cứu cả hai. Lão
phu là nhân vật nào chứ, đương nhiên sẽ không nói ra là không cứu được, nhưng
cũng tự biết là muốn việc này lưỡng toàn kì mĩ thì cực kì khó khăn miễn cưỡng,
đành đem hết bản lĩnh toàn thân ra, ôi, cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng
hai mẹ con họ, giải quyết được một vấn đề tưởng chừng không thể giải quyết của
y đạo, nhưng không ngờ tàn dư âm độc lại tụ vào trong người thai nhi, hình
thành "Cửu Âm Tuyệt Mạch".

Ông nói đến đây đột nhiên cau mày giận dữ, vỗ đùi chửi lớn:

- Xui xẻo, con mẹ nó thật là xui xẻo.

Lương Tiêu lòng như lửa đốt, nóng nảy hỏi:

- Tiên sinh y thuật cao minh, thế nào cũng có thể chữa khỏi cho cô ấy đúng
không?

Ngô Thường Thanh mặt tối sầm lại, trừng trừng nhìn hắn, chầm chậm hớp một ngụm
trà rồi từ từ nói:

- Âm độc đó có từ lúc hoài thai, ngoan cố không chịu tiêu tan. Hơn mười năm
nay, lão phu dùng đủ mọi cách, sử dụng vô số dược vật nhằm giúp con bé dịch
kinh tẩy tủy, khu trừ hàn độc, nhưng cũng chỉ đủ để duy trì tính mệnh cho nó.
Ôi! Lão phu trị bệnh xưa nay có đầu có đuôi, nó đã sinh ra trên đời này thì
lão phu một ngày chưa chết còn phải cứu nó một ngày, ngoại trừ cách đó thì
chẳng còn cách nào khác.

Lương Tiêu nghe vậy ngẩn người ra, bỗng nhướng mày cao giọng nói:

- Lão béo chết tiệt, ông lừa dối người ta!

Ngô Thường Thanh vỗ đùi giận dữ nói:

- Ta mà lừa tên thối tha nhà ngươi, lừa ngươi thì sẽ không thể uống trà nữa!

Lương Tiêu thấy bộ dạng ông ta như vậy, biết rằng lời vừa rồi là không giả
dối, trong lòng như đổ vỡ, thầm than thở:

- Tại sao trên thế gian này, người tốt đều bạc mệnh, gia gia vốn là người
lương thiện lại phải chết không minh bạch, Hiểu Sương đối tốt xử tốt với
người, trên người lại mắc phải tuyệt chứng, chẳng lẽ ông trời muốn người tốt
chết hết cả sao ?

Hắn càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên xuất một chưởng, chưởng này tích đầy
uất phẫn, cơ hồ dùng hết toàn lực, chỉ nghe một tiếng lách cách rất to vang
lên, vách tường bên của tiểu lâu đã bị đánh thủng, vụn gỗ văng ra, bụi bay tứ
phía, rơi cả vào chén trà bằng gốm tím. Ngô Thường Thanh bất chấp trà nóng
bỏng tay, vội lấy tay che lên miệng chén gốm, giận dữ nói:

- Tiểu tử thối, ngươi điên à? Bị điên à?

Lương Tiêu trố mắt nhìn bàn tay mình, hơi giật mình. Nguyên lai hắn ta ngày
nào cũng tập võ học của thạch trận cùng với võ công Hắc Thủy, thời gian tuy
ngắn ngủi nhưng nội công vẫn đại tiến, có điều hắn vốn đang trong lúc trầm mê
nên không biết điều đó.

Đang ngây người ra, Ngô Thường Thanh bỗng đứng lên, tát hắn một cái vào mặt,
la lớn:

- Thằng điên, ngươi uống nhầm thuốc à?

Lương Tiêu đau đến đầu váng mắt hoa, liền từ từ tỉnh ra, nhưng lại không trả
đòn được, trong lòng nhất thời bực bội vô cùng. Ngô Thường Thanh đã chế xong
một lần nước trà, kể từ nước thứ hai trở đi tư vị giảm sút nhiều, lại nghĩ đến
lúc nãy có bụi rơi vào trà, ông ta quí trà như mạng, nhất thì tức giận vô bì,
trừng trừng nhìn Lương Tiêu râu dựng cả lên.

Hai người bốn mắt đối nhau như hai con gà chọi một lúc, Lương Tiêu cố lắm mới
giữ được bình tĩnh, đột nhiên nhớ lại một chuyện, hỏi:

- Ngô tiên sinh, ông có nghe qua thuần dương thiết hạp (cái hộp sắt thuần
dương) chưa?

Ngô Trường Thanh chưa hết tức giận nói:

- Có nghe qua, thì sao?

Lương Tiêu nói:

- Tôi nghe người ta nói, trong thiết hạp có kim đơn bùa lửa của Lã Đồng Tân,
có thể cứu người chết sống lại, khiến xương trắng tái sinh, không bệnh nào
không chữa được, thoát thai hoán cốt. Tần Bá Phù để lấy được cái hộp sắt này
đã phải đánh một trận quyết liệt với đại hòa thượng. Ngô tiên sinh, không biết
sách thuốc bùa lửa gì gì đó có thể chữa được bệnh của Hiểu Sương hay không?


Côn Luân - Chương #32