Ngã Thị Duy Ngã,
Hoa Hiểu Sương thấy thần sắc Lương Tiêu như bị mê hoặc thì nói thêm: "Muội từ
nhỏ đã có bệnh, thường vẫn hay so sánh với mọi người, thấy mình khiếm khuyết
điều gì thì cảm thấy không thống khoái chút nào. Mẹ nói với em, con người
...ai cũng có ít nhiều điều đáng tiếc, không thể có được tất cả những điều gì
mình muốn, ngay cả hoàng đế cũng vậy thôi. Một vị lão tiên sinh thời xưa đã
nói rất hay Đại thành nhược khuyết, kì dụng bất tế, đại doanh nhược xung, kì
dụng vô cùng . Tri túc thường nhạc, cầu toàn tất hủy ni! (1) Cô lại nói tiếp
Phiêu phong bất chung triêu, sậu vũ bất chung nhật (2), nếu anh muốn giải đề
gấp rút thì cũng giống như gió mưa của trời đất, không thể nào kéo dài mãi mãi
được, Tiêu ca ca, anh không nên cố chấp như thế, hiện tại anh không giải được
thì mai này anh sẽ từ từ giải ra thôi mà."
Lương Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới đạo lí này, nghe xong mẫu thuyết thoại này
của cô thì chợt đại ngộ, nhất thời ngẩn ra như si ngốc. Lúc này bỗng thấy Hoa
Thanh Uyên vội vã chạy tới, sắc diện nhợt nhạt, thấy Lương Tiêu thì liền quay
sang Lăng Sương Quân quát lên: "Nàng trở thành hồ đồ rồi sao? Sao lại mang nó
ra đây chứ? Nàng định hại nó chết à?" Lăng Sương Quân bị chồng quát mắng thì
cúi đầu nói: "Tại thiếp cả, thiếp sẽ đưa nó về lại." Hiểu Sương toan nói chen
vào thì Lăng Sương Quân đã đặt tay lên miệng cô ngăn lại, rồi ngồi xuống đỡ
Lương Tiêu lên, đứa tiểu đồng đứng cạnh muốn giúp nhưng bị nàng đẩy ra.
Hoa Thanh Uyên sợ hãi, ngăn nàng lại vội vã nói: "Sương Quân, thế không được,
ta nhất thời đã nổi nóng." Lăng Sương Quân hai mắt đỏ lên, cười nhạt: "Bao
nhiêu năm là vợ chồng, thiếp chưa từng thấy thấy chàng nóng nảy một lần..."
Hoa Thanh Uyên biết nàng muốn nói gì nên vội vã: "Cũng tại ta không phải, phải
đánh phải mắng gì đều tùy ở nàng, bằng không thì ta sẽ quì xuống tạ lỗi với
nàng được không?" Lăng Sương Quân cắn môi, bất ngờ cao giọng: "Hoa Thanh Uyên,
chàng tưởng chỉ cần mang ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó là có thể bịt miệng
được mọi người ư?" Hoa Thanh Uyên mặt đỏ rần, ấp úng nói không ra lời, Hoa
Hiểu Sương vốn đã thương tâm vì Lương Tiêu lại thấy cha mẹ lại gây gỗ như thế
thì trong lòng nôn nóng, bất giác cô thấy váng đầu chóng mặt, cơ hồ không thể
đứng vững nữa, bỗng đúng lúc này thì lại nghe Lương Tiêu than dài: "Thôi, đi
về thôi, ta không giải nữa." Hoa Hiểu Sương mừng rỡ, thất thanh kêu lên: "Tiêu
ca ca, anh đã suy nghĩ thông suốt thật chứ?" Lương Tiêu nhắm mắt lại, một lát
sau mở ra nói: "Ta đã nghĩ thông rồi, không giải nữa." Hoa Thanh Uyên nhìn nó
chăm chú rồi ôm nó vào lòng, cười: "Chỉ cần cháu đã thấu hiểu thì ta có bị
đánh đập la mắng gì cũng không sao." Vừa nói vừa nhìn sang Lăng Sương Quân,
thấy nàng đang cau mày, ngực phập phồng thở gấp và vẫn chưa hết giận, thì chỉ
biết ngoan ngoãn bồng Lương Tiêu đi trước quay về.
Một khi tâm bệnh Lương Tiêu đã không còn thì nó thuyên giảm hết sức mau lẹ,
chẳng lâu sau thì nó đã có thể tự mình đi được rồi. Kì thật nó đã may mắn
thoát nạn trong đường tơ kẻ tóc khi không còn phải đương đầu với đề toán
"Nguyên Ngoại Chi Nguyên" này, nếu nó theo đường lối của Thiên Nguyên Tứ
Nguyên để thôi diễn thì căn bản là không thể giải được đề toán độc đáo này, vì
tới hơn bốn trăm năm sau, nước Pháp Lan Tây ở tây phương mới xuất hiện một bậc
toán học kì tài, dùng toán thuật tây phương làm nền tảng, thử qua các phương
pháp khác rồi cuối cùng mới giải được, nhưng cũng chỉ là giải ra trên nguyên
lý chứ không phải đã tính ra bằng số, nếu dùng sức một người thì không thể
được vì phải tốn cả mấy trăm năm cũng không tính xong, phải mượn tới cơ giới
để trợ lực mới làm được điều này. Hoa Nguyên Mậu là kì tài một đời đành phải
chịu chết một cách oan uổng.
Lại thêm ba bốn tháng nữa trôi qua, Lương Tiêu đã bình phục phần lớn, thầm
nghĩ: "Mấy năm qua ta chỉ nghiên cứu toán học còn vũ công thì hoàn toàn để cho
hoang phế, chỉ sợ cho đến hết đời cũng không bằng Tiêu Thiên Tuyệt." Nó không
giải xong Thiên Cơ Thập Toán dĩ nhiên không thể nghĩ đến chuyện học Thái Ất
Phân Quang Kiếm, hà huống đã kích chưởng làm tin nên dù Hoa Vô Xuy có nguyện ý
truyền thụ nó cũng không mặt mũi nào để học, nghĩ như vậy thì lòng nó sinh ra
thê lương: "Ta đã làm hết sức mình nhưng thiên tư ta chỉ tới mức này, mong cha
ta ở chốn hoàng tuyền đừng quở trách. Ôi, ta tự nghĩ mình không phải ngu ngốc,
vô luận đề toán nào viết trên đó, từ đầu cho tới đề mục áp chót, chín toán đề
đó đều khó khăn phi thường, nhưng ta cũng đã nhất nhất giải xong hết. Theo
chuyện này mà nói thì đệ thập đạo toán đề căn bản không có cách giải. Hiểu
Sương đã nói đúng, trên đời này không có việc gì là thập toàn."
Gần đây Hoa Thanh Uyên lúc đầu thường đến thăm nó, nhưng đến rồi đi rất vội
vã, thần sắc lo âu, dường như có nhiều tâm sự. Sau khi Lương Tiêu đã khá hơn
thì ông ta ít đến. Còn Hoa Hiểu Sương sau ngày đó thì không thấy tới lần nào.
Lương Tiêu ngơ ngẩn hai ngày, cảm thấy tịch mịch và phiền muộn nên nảy ra ý
nghĩ muốn đi dạo. Những năm tháng của nó ở đây chỉ biết tới lui có Thiên
Nguyên Các và tấm thạch bích, còn các địa phương khác không hề biết tới.
Khi bước ra khỏi phòng, Lương Tiêu vì tâm thần lơ đễnh nên thần xui quỷ khiến
thế nào không biết lại đến trước thạch bích, nó bật cười đưa tay vỗ vào thạch
bích: "Chung qui ta vẫn không thể quên được. Bất quá Hiểu Sương đã nói đúng,
hiện tại ta không giải được thì ngày sau chả lẽ ta lại không giải được sao?
Giả như ta đã chết đi, thì ngay cả ngày sau cũng chẳng có." Nó nghĩ ra điều
này thì trong lòng khoát nhiên được khai sáng, chợt đưa mắt nhìn thấy từ xa là
Lưỡng Nghi Ảo Trần trận đang vận chuyển không ngừng thì động tâm: "Năm ấy ta
bị vây khốn trong trận, phải chịu mặc người đặt để. Bây giờ ta đã thông hiểu
chu thiên vạn tượng, âm dương dịch lí, có còn sẽ bị vây khốn nữa chăng?" Nghĩ
tới đây thì nó lại muốn thử, bèn xem xét kỹ lưỡng trận pháp cho đến khi đã
thấy rõ hết mới bước vào trận, giống như đi dạo chơi nơi khoáng dã, tới lui
tùy ý, lòng thích thú vui sướng khôn xiết.
Nó nhìn thạch tượng xung quanh, nhớ lại đêm ấy đã sở ngộ được vũ công. Những
năm sau này trừ những lúc hiếm hoi ngồi tĩnh tọa luyện khí ngoài ra nó không
hề rèn luyện, hơn nữa nó học chỉ một đêm, hiểu công phu của chừng trăm thạch
tượng, số còn lại thì không đủ thì giờ tìm hiểu. Nó liền đưa tay duỗi chân,
luyện môn "Đại Hiền Tâm Kinh" ngày trước, nào ngờ chỉ luyện được khoảnh khắc
thì bất ngờ như có điện chớp lửa xẹt, nó nhận thức ra được những điều kì diệu
trước đây chưa hề biết tới, cảm xúc này làm nó sửng sờ hồi lâu, nhìn lại thạch
tượng, thì thấy rằng những gì nó lãnh hội được bây giờ so với trước đây cao
minh hơn gấp mười lần.
Kì thực đạo lý thập phần đơn giản, vũ công của Thiên Cơ cung dùng số thuật làm
nền tảng, mặc dù Hoa Lưu Thủy vũ công lợi hại, nhưng vẫn không thể thoát li
khỏi căn cơ này. Nếu như Hoa Nguyên Mậu đã phát hiện ra bí mật của các thạch
tượng tất nhiên đã trở thành một nhất đại cao thủ, chỉ vì ông say mê với toán
học và đối với vũ công thiếu phần hứng thú, nhưng chính vì vậy mới lưu lại
được cho đời sau nhiều môn toán pháp tinh diệu. Lương Tiêu giả như không hiểu
thấu được pháp ý này của Hoa Lưu Thủy thì làm sao có đủ tài năng để giải ra
được cửu đạo toán đề trong vòng năm năm ngắn ngủi như thế được.
Lương Tiêu càng suy tưởng càng phát giác ra các thạch tượng này ảo diệu vô
cùng, tức thì chìm đắm đam mê, ngày ngày ở trong trận pháp để tham thấu vũ
công của các thạch tượng.
Thấp thoáng đã mấy mùa trăng trôi qua, Lương Tiêu cứ theo tám trăm pho tượng
thánh hiền luyện cho đến khi hết sạch, hốt nhiên phát giác ra nguyên lai thạch
trận có điều ảo diệu khác, chỉ nhìn thạch tượng thì giữa tượng này và tượng
kia luôn luôn có một chút không quán thông, nhưng đợi cho đến khi các thạch
tượng vào đúng phương vị trong trận pháp thì lại biến hóa dung nhập vũ công
vào trong, tiền chiêu hậu thức liền lạc như áo trời không thấy đường kim, phát
huy cực đại uy lực. Nó phát hiện ra được chỗ này thì đối với sự trí xảo của vị
tiền bối lập tượng nó thực sự bội phục hết chỗ nói.
Lưỡng Nghi Ảo Trần trận do Thiên Cơ Tam Luân thôi chuyển, cũng từ đó mà sinh
ra Cửu Bàn Chuyển Pháp, thay nhau biến hóa, Lương Tiêu từ sự vận chuyển này
của trận pháp, biến hóa thành một kiểu thân pháp mới. Nó tập luyện bộ thân
pháp này được khoảng chục hôm thì một ngày nọ khi nó bước tới một bước, hốt
nhiên lại nghĩ: "Một bước này giống như biến hóa của cửu cung, so ra còn xảo
diệu hơn." Nghĩ rồi nó lại bước thêm, có bao giờ nó dám nghĩ đoạn đường bốn
bước này lại do chính nó bước ra, thật là một sự đại chấn kinh. Hốt nhiên nó
đã nghĩ ra một môn công phu mới.
Thuở thơ ấu Lương Tiêu tuy hư đốn ngang bướng nhưng trí nhớ cực tốt, chuyện gì
qua tai nó là không bao giờ quên, một ngày nọ, Lương Văn Tĩnh giảng thuật tinh
nghĩa của "Tam Tài Quy Nguyên Chưởng", Lương Tiêu không muốn nghe nhưng cũng
nhớ được gần hết, bây giờ nó ráng nhớ lại cũng được hai ba thành. Ngày ấy nó
nghe phụ thân giảng giải hoàn toàn không hiểu gì, lúc này chỉ cần nghĩ sơ qua
thì đã thấy tình huống có nhiều tư vị vô cùng, nó liền vạch lên mặt đất cửu
cung đồ, y theo lời dạy Văn Tĩnh thôi diễn cả nửa thời thần thì nghĩ ra được
sự ảo diệu của "Tam Tam Bộ"; Nhiên hậu nó dùng "Tam Tam Bộ" làm nền tảng, theo
đó thôi diễn ra "Tứ Tứ Bộ", "Mai Hoa Bộ", "Thiên Cương Bộ", "Đại Diễn Bộ",
"Phục Hi Bộ", rồi tiến thẳng cho tới "Cửu Cửu Quy Nguyên Bộ", lúc này đã tới
cùng, Lương Tiêu kinh hãi nghĩ thầm: "Thiên hạ không ngờ lại có bộ pháp này,
so với thạch trận thì thân pháp này tựa hồ như lợi hại hơn một ít, đáng tiếc
ta tuy hiểu rõ nghĩa lí nhưng công lực lại thiển bạc không thể thi triễn "Cửu
Cửu Quy Nguyên Bộ" cho đến nơi đến chốn."
Nó giải được tới đây chỉ thấy trong lòng thư giãn vui sướng, hứng khởi chạy ra
khỏi thạch trận, thấy khói nước mênh mông, vài chiếc thiên lí thuyền lượn lờ
trên mặt hồ, đang tung lưới bắt cá, những thuyền nhân vô tư và nhàn nhã đang
cùng nhau xướng họa ca lên những thi từ, tiếng ca bay bỗng thanh thoát như
xuyên thủng tầng mây, phá nát không gian, âm hưởng vang vọng khắp mặt hồ.
Lương Tiêu lắng nghe hồi lâu rồi ngẫng đầu nhìn hai vách đá. Chỉ thấy trên
vách núi hai hàng chữ lớn vẫn y nhiên như cũ: "Hoành tận hư không, thiên tượng
địa lí vô nhất khả thị nhi khả thị giả duy ngã. Thụ tận lai kiếp, hà đồ lạc
thư vô nhất khả cứ nhi khả cứ giả giai không." Lương Tiêu trong lòng ngâm đi
ngâm lại vài lần, hốt nhiên hiểu ra: "Cái gọi là thụ tận lai kiếp , nghĩa là
chết là hết, tương lai là điều không ai hiểu được. Hà đồ Lạc thư nghĩa là bói
toán tiên tri đều là mộng tưởng; Cái gọi là hoành tận hư không tức là nói đến
trên trời dưới đất biến hóa thay đổi rất nhiều, chẳng có sự vật nào có thể dựa
vào một cách chân chính, thủy chung có thể dựa vào chính là chỉ có bản thân
mình. Cái thụ tận lai kiếp, hoành tận hư không , bất quá muốn nói: Tiêu Thiên
Tuyệt tuy nhìn giống như ta không thể đánh thắng, nhưng tương lai vị tất không
có khả năng ta sẽ hơn hắn, nhưng chìa khóa để thắng hắn không phải ở người
khác mà ở chính ta. Thật đáng tiếc năm năm qua của ta, chỉ muốn học kiếm pháp
của người khác, hăng hái dán cái mặt nóng vào cái mông đít lạnh. Hà, chả lẽ ta
không thể dựa vào khả năng của chính mình, luyện tập đến mức có thể đả bại vũ
công của Tiêu Thiên Tuyệt sao? "Nghĩ thông suốt đạo lí này, nó bỗng nhiên thấy
được một cảnh giới mới mẻ, liền phát sinh hào khí và không nhịn được cười lên
ha hả. Nghe tràng cười này mới biết giọng nó đã khàn đi không ít, rờ mép thì
thấy đầy lông tơ đâm vào tay, nguyên lai năm năm trôi qua lúc nào nó không
hay, thằng bé trong lứa tuổi thơ ngày nào nay đã trưởng thành nên một thiếu
niên anh tuấn.
Hết Khả Thị Duy Ngã, Hồi 4
(1) Tạm dịch:
Đại thành giống như thiếu, dùng hoài không hoại, đầy tràn giống như rỗng, dùng
hoài không hết.
Biết đủ thì vui hoài, cầu toàn sẽ hư mất!
(2) Tạm dịch:
gió (lốc) không khi nào thổi suốt cả buổi sáng, mưa (rào) không khi nào trút
suốt cả ngày