Khả Thị Duy Ngã
Lương Tiêu nhịn không được hỏi: "Hiểu Sương, ta vốn đã muốn hỏi muội điều
này...em rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?" Hoa Hiểu Sương lắc đầu đáp: "Muội không
biết, cha mẹ cũng không nói. Thời gian đầu bệnh hết sức trầm trọng, cha và cô
cô đã đem em tới Lao Sơn gặp Ngô gia gia, Ngô gia gia đúng là bậc thần y,
nhưng cũng hết sức lợi hại!" Cô vừa nói vừa cười rồi tiếp: "Khi về lại thì
bệnh đã đỡ hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng thì hay bị chóng mặt, Ngô gia gia
không muốn muội phải sợ hãi nên nói là sẽ chữa lành." Nói tới đây cô hiện lên
vẻ suy nghĩ rồi hỏi: "Tiêu ca ca đã từng thấy biển chưa?" Lương Tiêu lắc đầu,
vẻ không hiểu, Hoa Hiểu Sương mỉm cười: "Biển thật là lớn, nhìn không thấy bờ.
Có câu ở trên ngọn Lao Sơn nhìn mặt trời mọc trên biển mới gọi là đẹp , nhưng
cô cô nói sáng sớm gió lạnh không cho em đến đó." Nói đến chỗ này cô hơi cau
mày có vẻ tiếc nuối, Lương Tiêu thương hại nói: "Không sao đâu, tương lai ta
sẽ đưa muội đến đó xem."
Hoa Hiểu Sương sáng mắt lên cười: "Thật chứ?" Lương Tiêu đáp: "Thật, ta sẽ
không quên lời hứa mà." Vừa nói vừa dùng ngón út móc ngón út của Hiểu Sương
nói: "Ngựa vàng ngựa bạc, đứa nào nói mà không làm là con chó con." Hai đứa
nhỏ nhìn nhau một lúc rồi buông tay ra cùng cười, Hiểu Sương tiếp tục giảng
giải, nghiễm nhiên là một cô giáo nhỏ, Lương Tiêu thì ngoan ngoãn lắng nghe,
nghiễm nhiên từ một đứa nhỏ ngang bướng phá phách đã biến thành một học sinh
hết sức chăm chỉ.
Từ đó trở đi Hiểu Sương mỗi ngày đều đến "Thiên Nguyên Các", Lương Tiêu có gì
không hiểu đều hỏi cô. Nhưng căn bản cũng là may mắn cho nó vì những điều này
không phải thật khó, Hiểu Sương vốn gia học uyên nguyên, lại biết hết phần lớn
các loại cổ triện minh văn nên đều giải được cả. Hai đứa nhỏ ngôn hòa ý thuận
không hề gây gỗ, cứ như thế với nhau trải qua nhiều tháng, Lương Tiêu chung
qui đã minh bạch sự tình, nguyên là trong Thiên Cơ thập toán, bốn đề đầu là cổ
toán thuật, sáu đề sau là kim toán thuật, cả mười đề toán đều là tuyệt đại nan
đề, không đề nào lại không gây khốn đốn cho các vị trí giả cổ kim.
Lương Tiêu vốn thuộc loại người cực thông minh, bất luận kể về vũ công hay học
vấn, đã không học thì thôi nhưng một khi đã nhập môn thì lại học rất nhanh,
đến mức như tự trói buộc lại với vấn đề thành một khối không thể thoát ra.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã hơn nửa năm. Hoa Vô Xuy vốn dĩ cho là
Lương Tiêu chỉ trong vòng mười ngày nửa tháng là biết khó mà lui, nào ngờ một
năm đã trôi qua nhưng tiểu tử này lại vẫn chưa bỏ đi, lòng lấy làm ngạc nhiên
thêm nên âm thầm phái người theo dõi, biết được Hiểu Sương thường đến Thiên
Nguyên Các để giúp nó thì không khỏi nổi cơn đại nộ. Chỉ vì Hoa Hiểu Sương
tuổi nhỏ đa bệnh không thể trừng phạt chỉ cấm cô gái nhỏ này không được phép
tiếp cận Lương Tiêu nửa bước. Hiểu Sương tuy buồn bã vì bị ngăn cấm nhưng biết
tổ mẫu ngôn xuất như sơn nên cô cũng không biết làm gì khác hơn.
Nhưng lúc này Lương Tiêu đã thoát li khỏi cảnh giới hoàn toàn không biết gì,
bước ra khỏi vùng mây mù sâu thẳm và thấy trước mắt nó là một thế giới mới mẻ,
nhưng không có Hiểu Sương làm nó thấy khó khăn bất lực. Nó vốn có khiếu về
toán học, chỉ cảm thấy toán thuật kỳ diệu hơn vũ công nhiều, càng khó khăn thì
lại càng cần phải vượt qua, nên trong một thời gian dài nó quên hết mọi ưu
phiền và giải trí chỉ chuyên tâm vào đó. Vật đổi sao dời, lại bốn năm trôi
qua, Lương Tiêu y theo lời của Hiểu Sương cứ tuần tự tiệm tiến, bắt đầu từ hà
đồ lạc thư mà đọc, đọc tới Quỷ Cốc Toán Kinh của Quỷ Cốc Tử đời Chiến quốc,
Tôn Tử Toán Kinh của Tôn Vũ, Dịch Kinh của Trịnh Huyền, đại hiền của bao nhiêu
triều đại vương bật xưa, Thái Huyền của Dương Hùng, Tiềm Hư của Tư Mã Quang,
Cửu Chương Toán Thuật của đời Hán, Ngũ Tào Toán Kinh, Trương Khâu Kiến Toán
Kinh, Chuế Thuật của phụ tử Tổ Xung Chi, nó tuần tự từ cổ toán thuật tiến nhập
kim toán thuật, trước sau đọc hết Tập Cổ Toán Kinh, Đỗng Uyên Cửu Toán, Số
Thuật Cửu Chương, Trác Viên Hải Kính, lại có cả mấy chục quyển Thiên Cơ Bút Kí
của tổ tiên Thiên Cơ cung lưu lại. Nhưng Thiên Cơ Thập Toán quả nhiên vẫn nan
giải, nó phải tham duyệt qua cách làm lịch, cơ quan toán học, cách thôi diễn
biến hóa của trời đất, vận hành của nhật nguyệt, nguyên lí của kiến trúc cấu
tạo. Chỉ vì muốn giải một điều mà nó phải đọc vô số thứ khác.
Năm thứ năm, khi tiết trời đang vừa chớm đông, mai vẫn chưa tàn lụi thì Lương
Tiêu giải được đề toán thứ nhất "Thiên Địa Sanh Thành Giải" , từ "Thiên Địa Dĩ
Hợp Chi Vị", phản lại là "Thiên Địa Vị Hợp Chi Số", rồi tính ra tới "Thiên Địa
Sanh Thành Chi Số". Tam đại số này vốn đã có đồ hình truyền lại, nhưng làm sao
để phản hồi để trở về dạng nguyên thủy, biến ngược lại thành "Thiên Địa Sanh
Thành Chi Sổ" thì chưa ai biết tới, nói tóm lại cũng là từ trong chánh phản
biến hóa của cửu cung bát quái mà ra.
Sau khi giải xong đề số một thì Lương Tiêu giống như mũi tên bắn ra không thu
lại được, liên tiếp giải luôn hai đề "Thái Huyền Lưỡng Nan", hai nan đề này
xuất xứ từ Thái Huyền Kinh của Dương Hùng Đích, Trương Hành đời Hán theo căn
cơ số thuật của Thái Huyền Kinh chế tạo ra "Hậu Phong Địa Động Nghi", nên phức
tạp tinh thâm và hết sức khó khăn. Tháng sau nữa, Lương Tiêu giải ra luôn đề
toán thứ tư "Song Thủ Thập Chỉ Đề" (Tác giả: Chính là cách chuyển đổi giữa hai
hệ nhị phân và hệ thập phân của số học sau này do đại toán học gia người Đức
Lai Bố Ni Tư [Leibniz] ba trăm năm sau đề xuất); Đề toán thứ năm là "Nhị Thập
Bát Túc Chu Thiên Giải" (Tác giả: Nan đề về việc tính âm lịch). Sau đó là "Trì
Hà Đồ", đây chính là toán đề về hình học, dùng Diễn Đoạn Pháp để tính thể tích
của đất đá dùng để dùng trong việc trị thủy sông Hoàng Hà, sự tính toán vĩ đại
không thể tưởng, Lương Tiêu phải tính toán ròng rả hơn bốn mươi ngày mới xong.
Đề số bảy "Quỷ Cốc Tử Vấn" được giải nhanh chóng bằng Đóa Tích Thuật (Tác giả:
Toán Học thời Tống Nguyên là phương pháp số học tinh diệu giải được số học cao
cấp).
Đề số tám và chín đều thuộc về toán thiên văn, thập phần phức tạp và khó khăn,
lúc này đã phải dùng đến toán học đương thời mà Thiên Nguyên Tứ Nguyên thuật
đang ở ngôi vị tối cao, đề số tám là "Tử Ngọ Tuyến Chi Hoặc" phải tính ra
chính xác chiều dài của tử ngọ tuyến, không những phải tính toán mà còn phải
ra hiện trường để đo đạc thật là hết sức cực khổ; Đề số chín là "Nhật Biến Kì
Toán", dùng Tứ Nguyên thuật để đơn giản hóa tốc độ xoay của mặt trời, nhưng
sau đó khi tính lại phải vượt ra khỏi giới hạn của Tứ Nguyên biến thành Ngũ
Nguyên, tính sao cũng không xong, Lương Tiêu đành phải tự mình tham ngộ,
chuyên chú với đề toán này ròng rả ba tháng mới sáng tỏ, cuối cùng nó cũng đã
giải tới đề số mười, "Nguyên Ngoại Chi Nguyên". Đại ý chính là muốn tìm một
phương pháp giải dùng một chiều bất kỳ.
Lương Tiêu giải suốt ba tháng mà hoàn toàn không được gì, nhưng nó đã gần mức
đến thì làm sao có thể cam tâm chịu thua nên liền vùi đầu ngày đêm vào việc
đọc điển tịch, vừa nghiên cứu vừa tính toán. Thoáng chốc lại thêm nửa năm trôi
qua, Lương Tiêu chỉ còn da bọc xương, chỉ cần dùng tí sức là tim đã đập thình
thịch, hô hấp khó khăn, cuối cùng một ngày nọ nó ngã bệnh. Lúc này trong Thiên
Cơ cung ai ai cũng đều biết về câu chuyện Thiên Cơ Thập Toán này, việc nó tận
tâm tận lực để giải đề thì trừ Mai Ảnh là người đến để chăm sóc cho nhu cầu
sinh hoạt hàng ngày của nó ngoài ra không một ai quan tâm tới cả ngược lại chỉ
chờ cho tiểu tử này biết khó mà rút lui; Lương Tiêu tâm khí cực cao ngạo, cho
rằng sẽ liên tiếp giải được hết cả mười đề Thiên cơ thập toán, lại vừa biết rõ
lòng người, còn một đề chưa giải xong thì nó nhất quyết không hề tiết lộ ra
một tí gì, vì thế nên không một ai biết nó đã liên tiếp giải xong chín đề.
Huynh muội Hoa Thanh Uyên đến thăm viếng cũng cho là nó vì tận tâm tận lực
trong thời gian dài lại không được gì nên uất ức quá sinh bệnh, hai người than
vắn than dài, cứ khuyên dỗ nó hoài: "Ngươi chỉ mới vừa nhập môn thì có không
giải được cũng là điều phải thôi mà." Hai người không tiện nói thẳng ra là Hoa
Vô Xuy đã lập kế để gạt nó, nên phải cố nói thật khéo léo. Lương Tiêu thì
không hiểu ý họ chỉ nói những bài thập toán này đều có thể giải được, lòng lại
canh cánh, ngay cả khi đang nằm trên giường bệnh mà trong tâm nó thì đã ngấm
ngầm tiếp tục tìm cách giải.
Kì thật Thiên Cơ cung tên gọi là Thiên Cơ, lấy toán học làm căn bản của việc
lập cung. Chỉ cần nhìn lầu đài của tàng thư các được xây theo hình thái cực
bát quái và Thiên Nguyên Các độc chiếm vị trí thái cực cũng đủ biết cung chủ
đối với toán học xem trọng như thế nào rồi.
Thiên Cơ thập toán vốn là do các đại toán học tông sư các đời của Thiên Cơ
cung để lại, mặc dù trong các danh đề có cả cổ lẫn kim, nhưng phần nhiều là
những đề mà các vị tông sư này khi sinh tiền không tìm ra giải pháp, khắc lại
trên thạch tượng để chờ cho người đời sau giải đáp. Nhưng khi bài thứ tám được
khắc lên thì cả trăm năm sau vẫn không ai giải được cho mãi đến khi "Thương
Minh Thần Toán" Hoa Nguyên Mậu ra đời. Hoa Nguyên Mậu là bậc thiên sinh kì tài
sau khi giải bài số tám thì lần lượt cho ra hai đề toán, đề thứ chín do chính
ông ra đề và sau đó tự giải lấy. Cho tới lúc ấy, tinh hoa toán học của Hoa
Nguyên Mậu phải nói là tự cổ chí kim chưa từng có ai có thể sánh bằng nhưng
ông vẫn không hài lòng, nghĩ ra "Nguyên Ngoại Chi Nguyên" muốn tìm ra phương
pháp giải bằng một chiều bất kỳ, vốn không phải là toán, mà là một sự tự thách
đố.
Hoa Nguyên Mậu khổ tâm suy nghĩ trước thạch bích hết năm năm, hao tổn tâm
huyết cuối cùng vẫn không tìm ra giải đáp cho đề toán này, sau rồi tinh khí
suy kiệt hộc máu mà chết lúc mới ba mươi tám tuổi, để lại hai người con, một
trai một gái, lúc này trưởng nữ Hoa Vô Xuy mới tới tuổi cập kê. Lương Tiêu lúc
mới đầu thấy trên thạch bích này một khối loang lỗ màu nâu chính là do khi Hoa
Nguyên Mậu khi lâm tử ói máu ra phun lên mà thành. Do các tông sư đời trước sợ
rằng người đời sau đầu cơ thủ xảo nên mới che lấp đi đường lối đã qua, rồi để
lại lời tổ huấn: Giải đáp được toán đề trên thạch bích, chỉ được nói ra nghĩa
lý của kết quả, nhưng không được nói ra phương pháp giải. Sau khi Hoa Nguyên
Mậu chết, Hoa Vô Xuy lại bắt đầu, giải được tới đề thứ tám thì gặp phải Tứ
Nguyên Chi Thuật thì cảm thấy vô cùng khó khăn sâu rộng không nghĩ là tiếp tục
nổi. Giả như có ai biết được Lương Tiêu liên tiếp giải luôn chín đề thì chỉ sợ
là Thiên Cơ cung sẽ xảy ra một cơn trời long đất lở.
Lương Tiêu không biết điều này, lòng nặng nề, suy nghĩ đến kiệt sức, bệnh tình
mỗi ngày một nặng, châm cứu uống thuốc gì cũng không hiệu quả. Chúng nhân thấy
vậy chỉ cho là số nó rồi sẽ phải chịu điều bất hạnh. Hoa Hiểu Sương nghe qua
lời thị nữ kể lại thì tuy không hiểu rõ ngọn ngành nhưng lại đến khóc lóc với
Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy tuy thiên tính lương bạc nhưng cũng bị lương tâm cắn
rứt phần nào, cuối cùng cũng bằng lòng cho Lăng Sương Quân đưa Hiểu Sương sang
thăm nó. Hoa Hiểu Sương vào phòng, thấy Lương Tiêu bệnh nặng đến độ chẳng còn
hình dạng, thì không nhịn được, chụp lấy tay nó mà lệ tuôn như suối, Lăng
Sương Quân lòng đau xót, quay lưng đi không nỡ nhìn.
Lương Tiêu nghe tiếng khóc mở mắt nhìn thì thấy một thiếu nữ đứng trước mặt
mình đang khóc lóc, nhìn một hồi lâu mới nhận ra đó là Hoa Hiểu Sương. Hai bím
tóc cô đã không còn, thân thể đã cao hơn nhưng ốm yếu, mặc chiếc váy bách
điệp, sắc mặt vẫn trắng xanh như xưa, ngũ quan đã thay đổi và phát triễn trở
thành phân minh hơn, không còn bé nhỏ nữa. Lương Tiêu thấy cô như vậy thì gắng
gượng mỉm cười, môi hơi động đậy, Hoa Hiểu Sương trố mắt nhìn, Lương Tiêu lại
động môi, Hoa Hiểu Sương cố gắng nhưng cũng chỉ nghe loáng thoáng: "Hiểu
Sương, đỡ ta tới cạnh thạch bích." Hoa Hiểu Sương sa nước mắt than: "Tiêu ca
ca, anh vẫn phải làm toán sao?"
Lương Tiêu than: "Không có đề toán...đã không làm toán,
không...toán...ta...thật không vui." Hoa Hiểu Sương không nhịn được thất thanh
khóc rống lên, cô khóc hồi lâu rồi mới gạt lệ, kể lại cho Lăng Sương Quân nghe
điều Lương Tiêu nói. Lăng Sương Quân tuy thấy không ổn nhưng lại không muốn
trái ý con gái, phải cho người mang Lương Tiêu tới trước thạch bích. Lương
Tiêu tựa vào ngực Hoa Hiểu Sương, ngơ ngẩn nhìn lên phiến thạch bích, trong
lòng trống rỗng, bỗng nhiên lại sinh ra một tư tưởng: "Nếu ta được chết dưới
đề toán thứ mười này thì cũng không còn gì tiếc nuối nữa." Lúc này bao nhiêu
cừu hận quá khứ đều bỏ sang một bên, nó run rẩy nhặt một nhánh cây khô rồi
vạch lên mặt đất. Hoa Hiểu Sương không nhịn được hỏi: "Tiêu ca ca, đề này thứ
mấy?" Lương Tiêu "A" lên một tiếng: "Đề mười." Hoa Hiểu Sương ngay khi còn bé
đã yếu đuối nhiều bệnh nên Hoa Vô Xuy và mọi người sợ cô quá lao tâm nên không
cho cô biết toán đề này có thể làm khô kiệt tâm huyết con người, chính vì vậy
cô vẫn không biết Lương Tiêu đang rơi vào hoàn cảnh lợi hại này, nghe nói vậy
thì chỉ thuận miệng đáp một tiếng, nghĩ một thoáng rồi cô lại nói: "Tiêu ca
ca, trên đời này có chuyện gì mà thập toàn thập mĩ đâu?"
Lương Tiêu trố mắt lắng nghe Hoa Hiểu Sương nói: "Cứ theo như chuyện thời cổ
xưa, thủy thần Cộng Công bị bại trong tay hỏa thần Chúc Dung, đã giận dữ phá
núi, làm trời đất từ đó trở thành méo lệch đi. Chính vì vậy mà vầng thái dương
lúc nào cũng trồi ra từ hướng đông rồi trượt về hướng tây. Huynh nhìn lại xem,
vầng nguyệt thường chẳng tròn, thái dương lại cũng có lúc bị chuyện thiên cẩu
nuốt mặt trời xảy ra. Đó tại vì do trời đất nghiêng lệch, nhật nguyệt còn có
lúc khuyết, Tiêu ca ca, trên đời này có chuyện gì mà thập toàn thập mĩ đâu?"
Điều cô nói này Lương Tiêu chưa hề được nghe qua bao giờ, bất giác nó run lên.