Khả thị duy ngã (Chỉ có thể dựa vào chính mình)
Nữ tử áo đen cười nhẹ, tay như hồ điệp xuyên hoa, nhanh nhẹn tránh khỏi chỉ
lực của Lương Tiêu, hai ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng điểm tới "Thiếu
Uyên" huyệt của Lương Tiêu. Nó cấp tốc dùng hữu thủ sử "Phong Tự Quyết" ngăn
hai ngón tay của nàng, tả thủ sử "Câu Tự Quyết", năm ngón như lưỡi bừa, móc
lại nhằm huyệt "Thái Dịch" của nữ tử, nhưng cánh tay nữ tử tựa như không phải
làm bằng xương thịt, chớp nhoáng đã từ giữa song thủ của nó thoát ra. Lương
Tiêu toan lùi lại thì năm ngón tay của nữ tử đã nhẹ nhàng như gió nhắm vào
ngực nó phẩy tới, nhưng nó không chịu kém liên tiếp sử hai chiêu "Phá Tự
Quyết" và "Niệp Tự Quyết" để hóa giải.
Hai người cách xa giá đàn, ba cánh tay xoắn vào nhau. Nữ tử vẫn thản nhiên
ngồi một chỗ, tuy chỉ dùng một tay nhưng phiêu hốt không chừng, thiên biến vạn
hóa làm Lương Tiêu không có thì giờ để thở, nó đã dùng nhị thập tứ quyết của
"Như Ý Huyễn Ma Thủ" gồm có câu quyển, thiêu hoàn, đạn phá, nữu niết, thôi nã,
huy phất, tiệt phách, điểm sáp, niêm chiết, phong án, tê trảo, triền niệp, sau
một lúc liên tục sử ra vẫn vô phương thoát thân. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã
đánh hơn trăm chiêu, Lương Tiêu lại sử Triền Tự Quyết, song thủ nó nhắm vào cổ
tay của nữ tử để vặn. Đôi mày xinh đẹp của hắc y nữ tử khẽ động, co tay lại
đẩy vào khuỷu tay Lương Tiêu, nó chỉ thấy một đạo đại lực tràn tới như nước
lũ, tức thì bị đẩy ra xa hơn một trượng, ngã ngồi trên nền đá xanh, lưng lại
đụng vào lư hương vàng binh một cái. Lương Tiêu đầu váng mắt hoa, ngoát miệng
toan mắng chửi thì chợt nghe Hoa Thanh Uyên hướng về nữ tử áo đen hấp tấp gọi:
"Mẹ!"
Lương Tiêu nghe vậy thì trông nó giống như vừa nuốt vào mấy chục con nhái,
miệng há ra không ngậm lại được, chỉ ngẩn ra nhìn trân trối nữ tử y phục đen.
Nữ tử này đoán được nó đang nghĩ gì mỉm cười nói: "Không sai, lão thân là Hoa
Vô Xuy, cung chủ Thiên Cơ cung." Lương Tiêu lấy làm lạ: "Bà...bà là bà nội của
Hiểu Sương?" Hoa Vô Xuy gật đầu: "Ừ."
Lương Tiêu định thần trở lại: "Bà...bà so ra trẻ hơn nữ nhi của bà? Bà không
thể già sao?" Hoa Mộ Dung nghe lời nó giống như có kim châm, muốn nhân cơ hội
này để trêu chọc cô thì tức giận lắm nhưng đang có mẫu thân ở đó nên không
tiện phát tác. Hoa Vô Xuy hơi rung lên vì bật cười: "Thế gian thực có tuổi
thanh xuân vĩnh viễn sao? Ta bất quá tu luyện huyền công cũng có chút ít thành
tựu, đại khái là so với người thường thì có trẻ hơn một ít nhưng sinh lão bệnh
tử vẫn theo lẽ tự nhiên. Lẽ tự nhiên bao trùm tất cả, không có lối thoát!"
Trong giọng nói tiếng cười có âm hưởng của sự cô độc triền miên bất tận, Lương
Tiêu nhìn kỹ quả thấy ở đuôi mắt bà có nếp nhăn rất nhỏ khó mà nhìn thấy.
Hoa Vô Xuy nhìn Lương Tiêu một lúc bỗng nhiên nói: "Tiêu Thiên Tuyệt có ba đại
đệ tử, hai nam một nữ." Câu nói này hết sức đột ngột, Lương Tiêu nghe được thì
ngạc nhiên vô kể, không biết tại sao bà ta lại đề cập tới việc này, bỗng lại
nghe Hoa Vô Xuy nói: "Đại đệ tử Tiêu Lãnh người Khất Đan, đồng tộc với Tiêu
Thiên Tuyệt, lúc trước ở Khố Nhĩ Lí Đài, với một ngọn Hải Nhược Đao áp phục
quần hùng Tây Vực, chính là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng của Mông Ca Hãn. Nhị
đệ tử Bá Nhan, là người Mông Cổ Bát Lạt Bộ, tinh thông binh pháp, kiêu dũng
tuyệt luân, trợ giúp Hốt Tất Liệt bình định chư vương, là trọng thần của triều
Nguyên, thống suất thiên quân vạn mã; Còn tam đệ tử là Tiêu Ngọc Linh, theo
lời đồn là hậu duệ của hoàng tộc Mông Cổ."
Lương Tiêu không hiểu tại sao bà ta lại đột nhiên giải thích chuyện này, lòng
cảm thấy kì quái. Lại nghe Hoa Vô Xuy mỉm cười nói: "Lúc trước ta đã dùng
Xuyên Hoa Điệp Ảnh Thủ đấu hơn một trăm chiêu với Tiêu Thiên Tuyệt, đối với
Như Ý Ảo Ma Thủ của y tuy không hiểu tâm pháp nhưng chiêu thức thì vẫn nhớ rõ.
Công phu "Như Ý Ảo Ma Thủ" của ngươi tuy hỏa hầu còn thấp nhưng chiêu thức
biến hóa so với Tiêu Thiên Tuyệt là một. Nếu không phải do đích truyền quyết
khó đạt đến mức này. Có người nói Tiêu Thiên Tuyệt vũ công chuyên về quỉ dị,
thực ra đã coi thường y. Nghe nói tam đại đệ tử của y, Tiêu Lãnh thiện về quỉ
dị ngoan độc, Bá Nhan thiện về cương mãnh sắc nhọn, chỉ có Tiêu Ngọc Linh
thiện về linh động phiêu dật, như ta thấy vừa rồi thủ pháp của ngươi chuyên về
phiêu dật linh động, đúng là ngươi đã được Tiêu Ngọc Linh chân truyền!"
Khuôn mặt nhỏ của Lương Tiêu trắng bệt, cắn môi: "Hay lắm, bà biết nhiều điều
nhỉ?" Hoa Vô Xuy cười: "Không sai, ta biết nhiều điều." Lương Tiêu lớn tiếng:
"Bà cũng giống như mấy lão đầu tử không cho ta đi, đúng vậy không?" Hoa Vô Xuy
cười: "Nói vậy cuối cùng là ngươi đã thừa nhận?" Lương Tiêu tuy trăm lần không
muốn thừa nhận Tiêu Thiên Tuyệt là sư công nhưng đã bị mọi người nhìn thấy cả,
vả lại cũng chẳng còn cách nào khác đành chu mỏ nói: "Thừa nhận thì thừa
nhận." Hoa Vô Xuy cười nhẹ: "Kì thật ta không hoàn toàn biết chắc." Lương Tiêu
ngẩn ra, lại nghe Hoa Vô Xuy nói: "Tam đại đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt tên tuổi
vang dội thiên hạ không ai không biết, ta thật đã cùng Tiêu Thiên Tuyệt giao
thủ, nhưng sở trường của ba đại đệ tử của y là ta tự nghĩ ra, nói Tiêu Ngọc
Linh chuyên về linh động phiêu dật chẳng qua là do ta đã thấy công phu của
ngươi nên mới nói như vậy!" Bà ta vừa nói đuôi mắt vừa lộ vẻ cười cười, Lương
Tiêu không nhịn nỗi phải thất thanh la lên: "Bà...bà là kẻ lường gạt."
Hoa Vô Xuy cười: "Đúng vậy, chỉ nên trách ngươi quá ngu ngốc nên bị ta lừa."
Rồi bà tiếp lời: "Ngươi muốn học Thái Ất Phân Quang Kiếm sao ?" Lương Tiêu
buột miệng nói: "Đúng vậy." Hoa Vô Xuy cười: "Ta có thể dạy ngươi" Lương Tiêu
cả mừng: "Hay quá, đa tạ." Hoa Vô Xuy khẽ lắc đầu, thở dài: "Bất quá..." Lương
Tiêu trong lòng trầm xuống, hấp tấp hỏi: "Bất quá thế nào?" Hoa Vô Xuy thản
nhiên nói: "Bất quá ngươi quá ngu dốt, dù có cố gắng cả đời cũng luyện không
thành!" Lương Tiêu như bị sét đánh, kêu lên: Bà...bà nói gì...ai quá ngu dốt,
ta ... ta ..." Nó từ nhỏ đã hay gây chuyện thị phi nên kiểu thóa mạ nào cũng
đã bị chửi qua, nhưng chưa từng có ai nói nó "quá ngu dốt", mà người nói nó
thông minh thì lại nhiều. Câu này của Hoa Vô Xuy, quả thực nó nằm mơ cũng
không nghĩ tới. Hoa Thanh Uyên thấy vậy toan nói nhưng Hoa Vô Xuy đã xua tay,
ông hơi biến sắc nhưng đành ngồi im.
Lương Tiêu trầm mặc hồi lâu rồi bất ngờ nói lớn: "Ta không ngu, chỉ cần bà dạy
ta nhất định sẽ học được, chỉ cần bà hỏi một câu, ta nhất định sẽ trả lời
được." Hoa Vô Xuy cười: "Tốt lắm, vậy để ta hỏi ngươi. Ừm, trước Tê Nguyệt cốc
có một bức tường đá, trên mặt có khắc mười bài toán kể ra cũng không phải cực
khó, ngươi mà giải được thì đúng là thông minh, ngươi muốn học món công phu gì
ta sẽ dạy hết cho ngươi." Hoa Thanh Uyên và Hoa Mộ Dung nghe câu này thì há
miệng cứng lưỡi, mỹ phụ áo lam cũng tròn mắt, chỉ có mình Hiểu Sương không
hiểu rõ ý bà nội nên chỉ nhìn tổ mẫu với thần sắc ngớ ngẩn.
Lương Tiêu gãi đầu suy nghĩ cả hồi lâu mới hỏi: "Bài toán là cái gì?" Chúng
nhân không nhìn được bật cười, Hoa Vô Xuy cũng phải mỉm cười nói với nó: "Điều
đó mà cũng không biết, lại còn nói ngươi không ngu dốt ư ?" Lương Tiêu trong
lòng biết là mình không ngu dốt, nhưng câu đó sai lầm thế nào nó cũng không
thể giải thích rõ ra được. Tâm khí nó vốn cao ngạo, không dễ dàng chịu nhận
thua, liền lên tiếng đáp ứng: "Bài toán thì bài toán, ta nhất định không
thua." Hoa Mộ Dung không nhịn được lên tiếng: "Cái này không phải là hơn thua,
mà là..." bỗng thấy ánh mắt Hoa Vô Xuy nhìn sang, đột nhiên im bặt. Ánh mắt
Hoa Vô Xuy lại xoay chuyển, vừa cười vừa nói: "Ngươi là đứa hài tử có rất
nhiều đảm khí, tốt lắm, chúng ta kích chưởng làm tin, không được nuốt lời."
Vừa nói lại đưa cánh tay thon trắng như ngọc ra. Lương Tiêu hăng hái, cùng bà
ta kích chưởng nói: "Ai mà nuốt lời thì đúng là con chó con." Ẩn ước lại nghe
Hoa Mộ Dung lầm bầm trong miệng, hình như mắng nó: "Tiểu tử không biết sống
chết." Bất giác trừng mắt nhìn lại cô, trong lòng nghĩ: "Ngươi mới là không
biết sống chết." Đang nghĩ tới đây thì bỗng nghe có tiếng bụng sôi ục ục. Hoa
Vô Xuy nghe âm thanh này thì cười nói: "Ta quên mất ngươi đói bụng đã một đêm
rồi." Bà liền gọi một thị nữ đưa Lương Tiêu đi ăn cơm.
Lương Tiêu nghênh ngang ra khỏi cửa, Hoa Mộ Dung liền kêu lên: "Mẹ..." Hoa Vô
Xuy trừng mắt nhìn cô, mục quang quét sang mỹ phụ áo lam, mỹ phụ này đứng lên
kéo Hoa Hiểu Sương nói: "Hiểu Sương, chúng ta về thôi." Hoa Hiểu Sương cười:
"Mẹ, chúng ta cùng đi ăn cơm với Tiêu ca ca đi." Mỹ phụ áo lam thấy Lương Tiêu
thô dã vô lễ thì lòng hết sức không vui, toan từ chối nhưng lại thấy Hoa Hiểu
Sương đang cười tít mắt vô cùng hứng chí thì lòng bất nhẫn không muốn trái ý
cô, chỉ nói: "Hay lắm."
Hoa Mộ Dung chờ cho hai người đi xa mới cau mày nói: "Mẹ, mẹ cố ý làm khó nó
à? Cho dù tiểu tử đó có một trăm năm cũng không thể nghĩ đến chuyện giải cho
ra Thiên Cơ Thập Toán !" Hoa Thanh Uyên cũng nói: "Không sai, mười bài toán
không thua gì thiên lý, đừng nói đến trong Thiên Cơ cung không ai giải được
hết mà phóng mắt tìm cả thiên hạ cũng không có ai giải được." Sắc diện y đầy
vẻ sầu khổ hồi lâu, cực kỳ bối rối.
Hoa Vô Xuy ngồi xếp bằng nhắm mắt, cười nhạt: "Chẳng lẽ các con muốn dạy cho
nó "Thái Ất Phân Quang Kiếm" ư ?" Huynh muội hai người nhìn nhau, Hoa Thanh
Uyên nói: "Tính nó vốn không xấu, vả lại đã cứu mạng hài nhi." Hoa Mộ Dung
cũng nói: "Đúng vậy, tuy nó cứng đầu, nhưng khi có chuyện khẩn yếu quan đầu
xảy ra thì nó lại xử sự rất hợp với nhân tâm..." Nói chưa dứt lời thì Hoa Vô
Xuy bỗng mở mắt ra cười nhạt: "Nếu không phải là duyên cớ đó, chỉ bằng vào
chuyện nó biết công phu của Tiêu Thiên Tuyệt cũng đủ cho ta giết nó rồi, làm
gì phải vòng vo với nó? Con phải biết, ngày trước Tiêu Thiên Tuyệt xông vào
Quát Thương sơn, trấn thủ tại chân Thạch Trứ phong, liên tiếp đả thương lục
đại cao thủ của cung ta, thúc phụ của con là Hoa Vô Tưởng đã chết yểu trong
tay hắn. Hừ, nếu không nhờ có Thái Ất Phân Quang kiếm thì ai có khả năng bức
hắn phải bỏ đi chứ? Ta làm sao có thể đem môn trấn cung tuyệt học để dạy lại
cho truyền nhân của hắn ?" Mắt bà rớm lệ, so với dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn trước
đó thì thật là một người khác biệt hoàn toàn.
Hoa Mộ Dung nói: "Cho dù là vậy, nhưng có câu: giết gà cần gì đến dao mổ trâu,
mẹ hà tất phải phí công lớn lao như thế, tiểu tử đó đối với số thuật nhất
khiếu bất thông, tùy tiện đưa ra một đề mục là đủ, cần gì phải dùng tới Thiên
Cơ Thập Toán làm khó nó ?" Hoa Vô Xuy liếc nhìn cô rồi lạnh lùng nói: "Cái này
gọi là vạn vô nhất thất, nếu không đưa ra đề mục đặc biệt, con vốn không biết
xấu tốt, nói không chừng lại bí mật dạy nó lừa ta thì sao ?" Hoa Mộ Dung bị bà
ta nói ra tâm cơ thì mặt đỏ tới mang tai. Hoa Vô Xuy nói: "Nói đến đây thôi,
bây giờ ta cần phải nhập định ngay. Các con truyền lệnh xuống rằng trong cung
bất kể là ai cũng không được chỉ dẫn cho tiểu tử đó một chút học vấn hoặc vũ
công nào, nếu kháng lệnh thì cứ y theo cung quy mà xử trí." Bà lại nhìn sang
con gái, cười nhạt nói: "Cả hai con cũng không ngoại lệ!" Nói xong nhắm mắt
lại, Hoa thị huynh muội không kìm được nhìn nhau rồi song song rời khỏi Cầm
Tâm thủy tạ.