22 :thiên Cơ Hữu Nguyệt (6)


Hoa Thanh Uyên toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ nói :

- Tả lão thật quá lời, Thanh Uyên tuyệt không có ý này.

Lương Tiêu thấy ông khó xử, bất giác sinh ngạo khí, ngẩng đầu nói:

- Hoa đại thúc, ông không cần phải khách khí với những lão già này, không cho
ta qua thì ta đi đường khác.

Nói rồi xoay mình bước đi, có điều Đồng Chú tay như móc sắt, không thể thoát
ra được mà đi. Đồng Chú cười nhạt nói:

- Ngươi không chịu nói thật thì đừng mong mà bỏ đi được.

Hoa Thanh Uyên thấy vậy cũng bó tay không biết làm sao. Đúng lúc đó Hoa Hiểu
Sương đột nhiên bước lên một bước, níu lấy ống tay áo Đồng Chú nói:

- Chú công công, ông ...ông thả Tiêu ca ca ra được không ?

Đồng Chú nghiêm nghị hỏi:

- Tiêu ca ca à ?

Quay đầu nhìn Lương Tiêu một cái, hiểu ra nguyên nhân liền lắc đầu nói:

- Như vậy không được ...

Ông ta nói chưa hết câu đã thấy trong đôi mắt to của Hoa Hiểu Sương hai dòng
lệ ứa ra, bất giác giật mình, ông ta tuy chẳng coi thể diện Hoa Thanh Uyên vào
đâu nhưng lại hết sức yêu quí cô bé này, thấy vậy đành buông Lương Tiêu ra rồi
xoa mặt cô bé, liên tục dỗ dành:

- Sương nhi ngoan ... Sương nhi tốt, đừng khóc, đừng khóc, cháu nhìn kìa,
chẳng phải Chú công công đã thả nó rồi sao ?

Hoa Hiểu Sương nhoẻn cười sau làn nước mắt, thấy Lương Tiêu định bỏ đi liền
vội níu nó lại nói:

- Tiêu ca ca, bộ anh không muốn học kiếm pháp sao ?

Lương Tiêu giật mình, đột nhiên dừng lại, thầm nghĩ:

- Đúng vậy, ta tới đây để học bản sự, nếu học được kiếm pháp để đánh bại Tiêu
Thiên Tuyệt thì sá gì một chút khuất nhục chứ ?

Nghĩ vậy hai chân liền không rời đi thêm được nửa bước.

Hoa Hiểu Sương vừa cười vừa kéo Lương Tiêu vượt qua chỗ Đồng Chú, ông ta vô
cùng ngạc nhiên:

- Thật là kỳ lạ, Sương nhi là một đứa trẻ thông minh, tại sao lại để ý đến
thằng bé này chứ ?

Lại thấy Lương Tiêu dương dương tự đắc, cố ý lườm nguýt châm chọc mình thì bất
giác thở phì phì làm râu tóc tung bay. Hoa Thanh Uyên thấy vậy thở ra nhẹ
nhõm, hướng về phía Đồng Chú vòng tay nói:

- Đồng Lão chắc đã nhìn nhầm, nó làm sao là đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt được ?

Đồng Chú trợn mắt cười nhạt nói:

- Ai nhìn nhầm chứ ? Lúc mà lão phu cùng Tiêu lão quái giao thủ thì ngươi vẫn
còn trần truồng ôm đít chạy loạn lên ấy chứ.

Hoa Thanh Uyên bị ông ta nói mặt đỏ đến mang tai, ngập ngừng nói:

- Cái đó ...cái đó ...

Đồng Chú cười lạnh nói:

- Tốt lắm, ngươi đã bảo vệ cho nó, lão phu cũng không quản nữa. Hừ ! Nó tuổi
còn nhỏ, dù sao cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì.

Ông ta phất tay áo, đi thẳng tới chân núi, một tay nắm giữ chiếc cần câu, một
tay chuyển động cán cần câu, chân trái đạp vào mặt vách đá một cái phóng lên
cao hơn một trượng, lại chuyển cán câu bay lên cả trượng nữa. Lên xuống nhấp
nhô một lúc đã tới đỉnh núi, Đồng Chú hai tay chống nạnh, hướng về phía Đông
cất tiếng hú dài.

Lương Tiêu nhìn thấy thế thì hứng thú, thầm nghĩ:

- Lão già này tuy hung ác nhưng cách lão leo núi rất đẹp mắt.

Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên giữa hai ngọn núi một cỗ thuyền rồng từ từ xuất
hiện, xuôi dòng tiến tới, chiếc thuyền này không giống với thuyền rồng bình
thường, thuyền rồng bình thường thì đầu đuôi khác nhau, còn chiếc thuyền rồng
này đầu thuyền đuôi thuyền đều hình đầu rồng, há miệng trợn mắt trông rất uy
mãnh.

Một người khoảng bốn mươi tuổi đứng ở đầu thuyền, dung mạo thanh kì, hai tay
nắm hai cái sừng trên đầu rồng, có điều không thấy y chèo lái gì, chiếc thuyền
đó đang tự hoạt động, mỗi bên có sáu mái chèo nhịp nhàng chuyển động đẩy
thuyền tiến tới. Hoa Thanh Uyên nhìn thấy thuyền rồng đã gần đến bờ, vòng tay
cười nói:

- Diệp Chiêu huynh, phiền huynh đại giá, thật là ngại quá.

Người đó cười nói:

- Uyên thiếu chủ lại đùa rồi.

Hoa Mộ Dung ôm Hiểu Sương lên thuyền, Lương Tiêu cũng lên theo, lúc đặt chân
xuống cố ý vận kình làm thuyền rồng chợt rung lên một cái. Diệp Chiêu bật cười
nói:

- Tiểu huynh đệ, cậu định làm lật thuyền sao ?

Hoa Mộ Dung trừng mắt nhìn Lương Tiêu một cái rồi nói:

- Nó thích sinh chuyện ấy mà.

Cô lại hướng về Diệp Chiêu cười nói:

- Diệp đại ca, chị nhà có khỏe không ?

Diệp Chiêu cười ha hả nói:

- Khỏe lắm, khỏe lắm. Đã được Dung thiếu chủ quan tâm.

Y thấy mọi người đã lên thuyền hết liền xoay mình đi về phía đuôi thuyền,
chuyển động gần mười cái trục . Đột nhiên sáu mái chèo bằng sắt hai bên thuyền
đồng thời khoa lên, đẩy chiếc thuyền rồng cứ thế ngược dòng quay trở về, bất
quá đuôi thuyền giờ đây biến thành đầu thuyền. Lương Tiêu thấy vậy cả kinh,
chồm qua mạn thuyền ngó xuống xung quanh. Hoa Mộ Dung gọi nó:

- Ngươi làm gì vậy ? Cẩn thận kẻo rơi xuống nước.

Lương Tiêu nói:

- Kì quái, phía dưới chẳng có ai chèo thuyền sao ?

Hoa Mộ Dung bật cười nói:

- Đây là thiên lý thuyền do đại gia về toán học là Tổ Xung chế tạo từ thời
xưa, thuyền này chỉ lúc phát động hay chuyển hướng mới phải cần tới nhân lực,
sau đó hoàn toàn dùng sức nước để hoạt động.

Lương Tiêu nói

- Tổ Xung là ai ? Võ công ông ta có giỏi không ? Toán học là cái gì ? Có phải
là một loại võ công lợi hại không ?

Hoa Mộ Dung cười gập cả người lại, lúc trước cô cãi lý với Lương Tiêu bị bị
thua thiệt một trận vẫn ấm ức trong lòng, đến bây giờ mới có được cơ hội này,
đúng lúc đang định buông lời trào phúng thì Hoa Thanh Uyên đã nói:

- Toán học tuy không phải là võ công nhưng thực ra rất ảo diệu. Tổ Xung là
tông sư toán học thời Ngũ Hồ loạn Trung Hoa, ông ta đứng đầu sáng tạo ra kỹ
thuật về hình tròn, tính ra tỉ số hình tròn, lại dựa vào sự vận hành của mặt
trời mặt trăng mà làm ra lịch Đại Minh được dùng cho đến bây giờ. Chiếc thiên
lý thuyền không dùng sức người này chính là do ông ta phát minh ra.

Lương Tiêu bỗng vỗ tay nói:

- Ta biết rồi, ông ta và Gia Cát Khổng Minh cùng một loại, đều là những người
rất thông minh.

Hoa Thanh Uyên cười nói:

- Cậu nói đúng rồi đấy.

Trong lúc nói chuyện, thiên lý thuyền đã đi xuyên qua Oán Lữ song phong, tiến
vào khu núi đồi thanh tĩnh, lòng sông hơi dốc lên nên nước chảy siết. Đột
nhiên nghe tiếng nước rì rầm, sau khi chuyển qua một khúc quanh liền thấy
trước mặt hiện ra sáu thác nước, xanh như quỳnh đẹp như ngọc, lại giống như
sáu bức rèm thủy tinh mắc lên hai bờ vách núi cao, dưới chân thác sóng nước
cuồn cuộn, gầm thét như sấm, nhiều tảng đá cũng không chịu đựng được bật tung
lên. Có điều nước càng càng chảy siết thì sáu mái chèo cũng khua động nhanh
hơn, đẩy thiên lý thuyền ngược dòng tiến tới.

Qua khỏi vùng thác nước, chiếc thiên lý thuyền thuận theo dòng suối quanh co
đi vào một đạo hiệp cốc. Hai bên hiệp cốc là vách núi cao vút lõm vào bên
trong, hình dạng như cái vỏ sò, càng lên cao thì càng hẹp lại; màu sắc vách
núi rất đặc biệt, trong ngần sáng bóng như châu ngọc, đúng lúc này một tia
sáng lúc chiều tà nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đá rồi lại được phản xạ,
nhất thời không gian hiệp cốc màu sắc lung linh khiến người nhìn hoa cả mắt.

Ở trong hẻm núi hình con sò đầy màu sắc này được nửa thời thần, Lương Tiêu
ngồi mãi không chịu được, bèn hỏi:

- Hoa đại thúc, chừng nào mới tới nơi ?

Đúng lúc Hoa Thanh Uyên định trả lời, đột nhiên thiên lý thuyền ra khỏi hẻm
núi, không gian phía trước bỗng mở rộng, nước suối từ trên núi đổ vào vào một
hồ nước, ven bờ hồ là núi xanh bao quanh, mây mù vần vũ, khoảng chục con bạch
hạc đang kêu lên thanh thoát, phiên nhiên bay lượn trong ánh hoàng hôn. Hoa
Thanh Uyên đứng dậy, chỉ ra xa nói:

- Tiêu nhi, cậu nhìn, đó là Tê Nguyệt cốc của Thiên Cơ Cung.

Diệp Chiêu tay nắm chiếc sừng rồng, chợt cất tiếng ca:

"Thủy tiếp tây thiên vụ lý hoa

Vân phi hạc vũ thị tiên gia

Mộ san như tửu san nhân túy

Ha, nhất khúc cuồng ca động vãn hà."

(Tạm dịch:

"Nước tiếp mây trời nơi Tây Thiên

Mây bay hạc múa chốn tiên gia

Núi có rượu sơn nhân cứ say

Ha, một khúc cuồng ca động chiều tà")

Giọng ca mạnh mẽ và trong sáng, vọng lại giữa núi đồi mãi không ngừng.

Lương Tiêu cố dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nơi bờ hồ có ba ngọn thác như từ
trên trời đổ xuống, ba cái vòng tròn lớn hình rồng đang từ từ xoay chuyển
trước thác, kéo theo cả trăm nghìn cánh tay bằng đồng dài nhỏ chuyển động
trong nước lúc ẩn lúc hiện như có vô số rồng rắn cuốn quýt. Lương Tiêu nhìn
thấy ngẩn người ra, thất thanh la lên:

- Đó là cái gì vậy ?

Hoa Thanh Uyên nói:

- Đó là Thiên Xu, Thiên Tuyền và Thiên Cơ . Ba cỗ đại luân này đã chuyển động
như thế suốt ba trăm năm trước Tê Nguyệt cốc.

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Chúng dùng để làm gì ?

Hoa Thanh Uyên mỉm cười nói:

- Chuyện này dài lắm ! Từ từ rồi cậu sẽ hiểu.

Nước hồ chảy chậm, thiên lý thuyền từ từ cập bến, xuyên qua ba cỗ bánh xe tròn
đang từ tốn xoay vòng, chỉ thấy trước mặt có hai vách núi chọc trời, sâm
nghiêm đối diện, trên vách đá có hai hàng chữ thảo như được búa thần khắc vào.
Bên phải là "Hoành tận hư không, thiên tượng địa lý vô nhất khả thị nhi khả
thị giả duy ngã." bên trái là: "Thụ tận lai kiếp, hà đồ lạc thư vô nhất khả cứ
nhi khả cứ giả giai không."

(Dịch:

Rộng tới vô cùng, chuyện trời đất không có chuyện nào mà ta không biết

Hiểu hết chuyện đời, lẽ biến hóa chẳng điều gì không thể không đoán ra)

Hai hàng chữ đó mạnh mẽ cứng rắn tuyệt luân, mỗi chữ tới mấy trượng vuông, nét
chữ cuối cùng viết thẳng vào trong nước hồ, khí thế kinh người.


Côn Luân - Chương #22