17 :thiên Cơ Hữu Nguyệt


Chương 17 :Thiên cơ hữu nguyệt

(về tổng thể thì đây là chương 15, nhưng trong phần chính của truyện thì đây
mới là chương 8. Phần đầu Thiên Kiêu Thiết Huyết có 7 chương)

Đây là truyện được dịch tiếp với dịch giả của , nên không ăn khớp với những
hồi trên của Alex, các bạn nên để ý chút, nhưng truyện vẫn lôi cuốn chúng ta
vào từng khúc , từng hồi, gấy cấn và thích thú

Biến cố phát sinh, người nhà họ Hoa thảy đều kinh hãi ngớ người, Hỏa chân nhân
lại tung người nhảy vọt lên, cử kiếm lao đến trước mặt Hoa Thanh Uyên. Hoa Mộ
Dung hoảng hốt tiến lên vung kiếm chống cự, nhưng lúc này A Than và Cáp Lý Tư
phục linh đan của Hoa Thanh Uyên, khí lực khôi phục, cũng lao đến, hai người
cùng kìm chế nàng để cô lập Hoa Thanh Uyên. Hỏa chân nhân vừa xuất thủ, kiếm
thế liên tiếp công tới khiến Hoa Thanh Uyên phải không ngừng thoái hậu. Hai
thị tì thấy vậy vội ra sức tiến lên, lại bị Hỏa chân nhân đâm hai kiếm trúng
vào chân và bụng, song song lùi lại. Hoa Thanh Uyên thấy hai người nguy cấp,
gắng gượng chịu đau chém ra hai kiếm, xuất thủ tuy không vào chương pháp nào
nhưng cũng chặn được Hỏa chân nhân. Hai thị tì biết đây là lúc khẩn yếu quan
đầu, lại cố gắng ra sức, hộ vệ hai bên y.

Hai bên giao thủ vài chiêu, Hoa Thanh Uyên cảm thấy ngực như có hàng chục
thanh tiểu đao cắt vào, toàn thân bất lực, nhưng cũng không dám lùi lại, trong
lòng biết rõ rằng chỉ cần hiện giờ lơi lỏng một chút là vạn sự sẽ tiêu tan.
Chính trong lúc đau khổ, lại nghe Lương Tiêu cười hi hi nói:

- Hoa Thanh Uyên, ông có hàng không ?

Hoa Thanh Uyên mông lung nhìn lại, thấy Lương Tiêu đang nắm Hiểu Sương tiến về
phía công tử mặc hoa phục, Hiểu Sương toàn thân vô lực, chắc đã bị điểm huyệt.
Hoa Thanh Uyên kinh hãi, thất thanh nói:

- Lương Tiêu, cậu ... làm gì vậy ?

Trong lúc phân thần liền bị Hỏa chân đâm trúng một kiếm.

Lương Tiêu cười nói:

- Gọi cái gì ? Đồ con lừa, con ông đã bị ta bắt rồi, ông có chịu đầu hàng
không ?

Lời này vừa nói ra, người nhà họ Hoa đều hãi nộ, ngay cả ba tên hung nhân cũng
phải xuất thủ chậm lại, phân thần nhìn qua. Tứ vương tử đang lúc kinh nghi,
Lương Tiêu lại cười hi hi một tiếng, dùng tiếng Mông Cổ nói:

- Ta cũng là người Mông Cổ.

Tứ vương tử thấy y nói vô cùng trôi chảy, nhíu mày nói:

- Ngươi nói tiếng Mông Cổ tốt lắm. Nếu ngươi là người Mông Cổ, tại sao lại
cùng nhóm với đám người Hán này ?

Lương Tiêu bĩu môi nói:

- Ta không cùng nhóm với bọn chúng. Ta bị tên họ Tần đó bắt được, hắn ngày
ngày đánh đập, khiến ta phải chịu đau khổ.

Tứ vương tử nghi hoặc nói:

- Hảo a, ta hỏi ngươi, ngươi thuộc bộ lạc nào của Mông Cổ ?

Lương Tiêu thuận miệng đáp:

- Ta thuộc bộ tộc Bột Nhĩ Chích Cân.

Lời đó vừa nói ra, chúng nhân đều cảm thấy kỳ lạ. Bột Nhĩ Chích Cân là dòng họ
của hoàng tộc, do chính hoàng kim gia tộc của Thành Cát Tư Hãn độc quyền sử
dụng. Lương Tiêu thấy tứ vương tử thần tình cổ quái, tim liền đập bình bịch.
Tứ vương tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên cười nói:

- Cậu bé, ngươi thực thuộc bộ tộc Bột Nhĩ Chích Cân sao ?

Lương Tiêu gật đầu nói:

- Mẹ ta nói bà là người thuộc bộ tộc Bột Nhĩ Chích Cân, vậy ta cũng là người
Bột Nhĩ Chích Cân.

Lương Tiêu nói dối nhưng không phải không có căn cứ. Người Mông Cổ tính bộ tộc
theo số, nếu tính phổ hệ thì phụ thân của Tiêu Ngọc Linh là Bất Lí vương tử,
đích đích tôn của Thành Cát Tư Hãn. Vào thời Oa Khoát Thai đại hãn (Việt Nam
gọi là Ô Hợp Thai ???), Mông Cổ phát động "trưởng tử xuất chinh", mệnh lệnh
cho tất cả trưởng tử trong các bộ tộc Mông Cổ đều tòng quân đánh về phía tây.
Bất Lí theo Bạt Đô hãn đánh tới Hungary, hoành tảo châu Âu nhưng cuối cùng lại
không tuân phục Bạt Đô, khiến Bạt Đô hoài hận tại tâm. Về sau, Bất Lí theo con
của Oa Khoát Thai phản loạn, bị Bạt Đô và Mông Ca truy đuổi giết chết, thê tử
bị biếm xuống làm nô tì.

Tiêu Ngọc Linh là con gái của vợ lẽ Bất Lí, mẫu thân là người Hồ lấy Bất Lí ở
Tây vực, về sau Bất Lí say rượu, cùng với mẫu thân Ngọc Linh ẩu đả một trận
chí tử. Khi Bất Lí chết, Ngọc Linh tuổi vẫn còn nhỏ đã phải chịu nhiều khinh
miệt, về sau theo sư phụ họ Tiêu nên đổi tên thành Tiêu Ngọc Linh, bà đối với
phụ thân có nhiều thống hận nên thường không muốn đề cập đến vãng sự, trừ
những người cực kỳ thân cận, ngoài ra ít ai biết được lai lịch chân chính của
bà.

Tứ vương tử bán tín bán nghi, xem tình hình tự nghĩ: "Hài tử này niên kỷ rất
nhỏ, không có khả năng nói dối. Dù y không phải là người cùng bộ tộc thì cũng
có liên hệ lớn. Hiện giờ Tống Nguyên giao chiến, Hồ Hán lưỡng lập, Tần Bá Phù
đó rất hận bộ tộc của ta, biết đâu đã bắt cóc hài tử này để vũ nhục. Hừ, bộ
tộc Bột Nhĩ Chích Cân giàu trên thiên hạ, tôn quý vô bì, đâu thể để người Tống
khi nhục." Nghĩ vậy, thần sắc liền tỏ ra hòa hoãn, khẽ lộ ra tiếu ý.

Lương Tiêu chỉ Hoa Thanh Uyên, lại chỉ Hoa Hiểu Sương, nói:

- Con bé này là con gái hắn, cũng là cháu gái nữ nhân kia, chỉ cần dùng thị
để uy hiếp bọn họ, chúng đâu dám không nghe lời ngài.

Tứ vương tử thấy Hoa Hiểu Sương kinh hãi khóc không ngừng, trong lòng không
nghi ngờ gì: "dù thằng bé có hý lộng quỷ thần thì nước mắt của con bé này cũng
tuyệt không phải là giả".

Hoa Mộ Dung tức giận phát khóc, miệng chửi loạn "xú tiểu quỷ, tiểu súc sinh",
tay vung trường kiếm lăm le lao đến, trong tâm dù không cứu được cháu gái thì
cũng phải giết được Lương Tiêu để giải hận. Tứ vương tử thấy cô nổi giận bộ
dạng rất khả ái, thầm nghĩ "Vị bạch y nữ này bản tính cương liệt, nếu ta bức
quá tất thị quyết tử không theo, sẽ hỏng việc lớn. Nếu như dùng tiểu nữ hài
này hiếp bách chắc có thể khiến cô ta phục tùng" liền tiếp lấy Hiểu Sương từ
tay Lương Tiêu, thấy cô toàn thân vô lực, liền nhìn Lương Tiêu cười cười nói:

- Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã có kiến thức, tốt lắm, cứ theo bản vương, bảo đảm
hưởng phúc bất tận.

Lương Tiêu cười nói:

- Có trà sữa dê uống, có ngựa nhỏ cưỡi không ?

Tứ vương tử nghe vậy cười ha hả nói:

- Có hết có hết, còn có thịt dê ăn, ngựa Ba Tư cưỡi.

Lương Tiêu đại hỉ, vỗ tay cười. Tứ vương tử thấy y thiên chân lưu lộ, không
kìm được phá lên cười, quay lại cao giọng nói:

- Tất cả dừng tay cho ta.

Ba tên thủ hạ nghe tiếng liền lùi lại, Tứ vương tử hướng về phía Hoa Mộ Dung
cười hi hi nói:

- Cháu gái nàng đang nằm trong tay ta, nàng vẫn không chịu phục chăng ?

Hoa Mộ Dung tức giận không kìm được, những muốn mắng chửi Lương Tiêu, nhưng
nhìn thấy Hoa Hiểu Sương lại không nói ra lời, cơ hồ rơi lệ. Tứ vương tử thấy
vậy đại đắc ý, lắc đầu tự thưởng, lại hướng về Hoa Thanh Uyên cười nói:

- Võ công ngươi không thấp, nếu chịu theo bản vương hiệu lệnh, ta sẽ nể mặt
mĩ nhân bỏ qua những việc trước đây, bảo Hỏa chân nhân giúp ngươi liệu độc trị
thương.

Hoa Thanh Uyên chống kiếm xuống đất, thở ra một hơi, tức giận không nói gì, tứ
vương tử cười nói:

- Ta là Thoát Hoan, con thứ tư của Đại Nguyên hoàng đế, lần này đi về phía
nam xem động tĩnh, lấy được một bức địa đồ lại bị gã họ Tần cướp mất, ngươi đi
lấy về lại cho ta. Ngoài ra, ngươi gả muội tử làm cơ thiếp cho ta, ta đường
đường là một vương tử, sẽ không làm cô ta hổ nhục.

Hoa Thanh Uyên nghe vậy thất kinh, kế đó trợn mắt nói:

- Hoa mỗ chỉ là thảo dân nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, tận trung báo
quốc.

Thoát Hoan cười ha hả nói:

- Đúng là cứng đầu. Ngươi trung "U minh độc hỏa" của Hỏa chân nhân, nữ nhi
lại đang nằm trong tay ta, nếu ngươi không chịu nghe lời ...

Hoa Thanh Uyên không đợi y nói hết, trầm giọng ngắt lời:

- Chết thì chết, bất tất nhiều lời.

Rồi nhìn Hoa Hiểu Sương một cái, trong mắt suất hiện thần sắc thống khổ, cao
giọng nói:

- Sương nhi, gia gia đối với con không tốt, từ khi con sinh ra đã mắc trọng
bệnh, bây giờ lại rơi vào tay cường tắc, gia gia ... gia gia ...

Nói đến đấy âm thanh tắc nghẹn, trong mắt xuất hiện lệ quang, Hoa Hiểu Sương
khóc không thành tiếng, người bỗng run lên một cái, có vẻ như đã ngất đi. Hoa
Mộ Dung nghiến răng hạ kiếm xuống, hét lên:

- Thoát Hoan, ta đi với ngươi ... mau tha cho cha con họ.

Hoa Thanh Uyên kinh hãi nói:

- A Dung, đừng có nói bậy.

Hoa Mộ Dung cười thảm một tiếng, im lặng không nói. Thoát Hoan hai mắt đảo đi
đảo lại trên người cô, cười lớn nói:

- Người Hán nói đúng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mĩ nhân đây là nữ
trung hào kiệt, khiến bổn vương càng tôn kính, bổn vương nhất định sẽ thương
yêu nàng, quyết không bạc đãi. Ha ha, A Than, thỉnh mĩ nhân qua đây.

A Than dạ một tiếng nhưng chưa dám bước lên, nhìn Hoa Mộ Dung lộ vẻ do dự, Hoa
Mộ Dung nhắm chặt hai mắt, đôi dòng lệ tuôn ra trên má. Thoát Hoan thấy A Than
tỏ vẻ chần chừ, bất giác tức giận nói:

- Sao ? Hàng ngay ngươi lớn tiếng lắm mà, hôm nay chỉ có việc cỏn con đã ...

Nói chưa xong, đột nhiên sống lưng lạnh toát, toàn thân cứng đờ ra, trên cổ
xuất hiện thêm một thanh kiếm kề vào, lại nghe Lương Tiêu đứng phia sau đang
cười hi hi, sau đó tay bị bóp một cái, Hiểu Sương đã bị gã đoạt lại. Lại nghe
Lương Tiêu cười cười nói:

- Hiểu Sương, muội giả vờ giống thật, lừa được tất cả bọn chúng.

Hiểu Sương vừa sụt sịt vừa nói:

- Tiêu ca ca, muội ... muội ... không giả vờ, muội thấy gia gia bị trọng
thương, trong lòng lo lắng, không nhịn được khóc lên.

Lương Tiêu không nhịn được nói:

- Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì đâu.

Kịch biến phát sinh, Thoát Hoan vốn tự cho mình là nhất thế tinh minh, không
ngờ bị hai đứa tiểu quỷ dùng thủ đoạn lừa gạt, cơ hồ tức muốn nổ ngực, không
nhẫn nhịn được thóa mạ:

- Tử tiểu cẩu, xú ma thỉ ...

Y xuất thân là quý tộc Mông Cổ, không học được nhiều tiếng Hán, chửi đi chửi
lại cũng chỉ có vài câu đó. Ba thủ hạ thấy Thoát Hoan bị bắt giữ vô cùng kinh
hãi. Người nhà họ Hoa thấy vậy vô cùng mừng rỡ, Hoa Mộ Dung mắt vẫn còn đọng
nước, cười nói:

- Lương Tiêu, ngươi ... ngươi ...

Vốn muốn nói đã hiểu lầm y, nhưng quá kích động cổ họng khô cứng, lại không
nhịn được muốn rơi lệ, bất quá lần này là do quá vui mừng, so với trước đó
thật bất đồng. Lại nghe Hoa Thanh Uyên cười lớn nói:

- Tốt, tốt ...

Nói xong mấy tiếng đó bỗng nhũn người ngồi phệt xuống, nguyên lai y trong lòng
trút được gánh nặng, thần trí nhất thời thả lỏng không trụ được nữa. Hoa Mộ
Dung vội chạy lại đỡ lấy. Hoa Hiểu Sương lo lắng gọi:

- Gia gia.

Người lại quỵ xuống. Lương Tiêu hoảng hốt giữ lại, chìa tay về phía Hỏa chân
nhân quát:

- Đưa đây.

Hỏa chân nhân ngạc nhiên không hiểu nói:

- Đưa cái gì ?

Lương Tiêu không nói nhiều, túm lấy Thoát Hoan, học theo cách của Hoa Thanh
Uyên, vận hết khí lực, đấm vào mang tai y một cái. Thoát Hoan gãy mất hai cái
răng, mồm đầy máu, vẫn rên rỉ nói:

- Tử tiểu cẩu, xú ngưu thỉ ...

Lương Tiêu cười lạnh nói:

- Đưa đây.

Hỏa chân nhân vẫn đứng yên, Lương Tiêu lại giơ tay lên, Thoát Hoan vô cùng đau
đớn, vừa kinh vừa nộ, gào lên như lợn chọc tiết:

- Hỏa chân nhân, ngươi điếc à ?

Lương Tiêu hoa tay như muốn đánh tiếp, Hỏa chân nhân vội nói:

- Giải dược phải không, có đây, có đây.

Y lấy một cái túi gấm ném ra, nói:

- Viên trắng xoa, viên đen uống.

Lương Tiêu lấy trong túi hai bình ngọc, giơ tay mở nắp đưa vào miệng Thoát
Hoan nói:

- Ta không tin lão mũi trâu đó, ngươi hãy uống thử trước đi.

Hỏa chân nhân sắc mặt đại biến, vội nói:

- Không được, không được. Thuốc này là dĩ độc công độc.

Lương Tiêu cười lạnh nói:

- Vậy thì ngươi đưa "U minh độc hỏa" để ta đánh hắn rồi sẽ dùng thuốc này cứu
lại.

Hỏa chân nhân sợ hãi nói:

- Việc này sao ... sao có thể ...

Lương Tiêu tâm ngoan thủ lạt, tay lại vung kiếm, Thoát Hoan tức thì kêu thảm
một tiếng, ngón tay út đã bị chém đứt mất một đoạn, máu tươi vọt ra. Lương
Tiêu cười hi hi nói:

- Lần sau ta sẽ chặt cả tay hắn.

Hỏa chân nhân sợ hắn lại xuất kiếm, vội vàng nói:

- Được được, ta đưa.

Rồi lấy từ trong người ra một cái túi da, Lương Tiêu tiếp lấy, thấy cái túi đó
bên ngoài bọc da trâu, bên trong lót lông dê, trong có mấy viên đạn hoàn màu
trắng, liền hỏi:

- Dùng như thế nào ?

Hỏa chân nhân hơi do dự, thấy Lương Tiêu đổi tư thế chuẩn bị chém xuống, vội
giải thích cách dùng. Lương Tiêu ôm bụng cười lên không ngớt, nói:

- Thuốc tốt như vậy, dùng thử trên người con lợn ngốc này thật là phí.

Thoát Hoan định chửi mắng lại, có điều đã bị đánh một lần nên đành im miệng,
trong lòng như bị hỏa thiêu.


Côn Luân - Chương #17