14 :thái Ất Phân Quang


Chương 14 :Thái Ất phân quang

Đêm ấy Lương Tiêu không tài nào chợp được mắt, vừa sợ Hiểu Sương tố giác, muốn
lén lút bỏ trốn, vừa sợ đi như thế thì bị người đời phỉ nhổ. Nó trằn trọc trở
mình, cuối cùng trời cũng sáng, nó sẽ sàng đi đến trước dãy phòng nhà họ Hoa,
nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì, chắc hẳn mọi người vẫn
đang ngủ.

Nó đợi một lúc thì thấy mấy nha hoàn đi đến, trong bọn có cả Cúc Hương, Lương
Tiêu vội chào:

- Chị ạ!

Cúc Hương cười:

- Cậu đấy ư, náu ở đây làm gì thế?

Lương Tiêu đỏ mặt hỏi:

- Con bé... khục... Hiểu Sương tỉnh chưa?

Cúc Hương tủm tỉm:

- Cậu quan tâm đến tiểu thư nhà chúng tôi thế cơ à?

Đám tớ gái huých nhau cười rúc rích. Lương Tiêu tuy không hiểu ngầm ý của họ,
nhưng cũng biết người ta đang giễu cợt mình, nó sắp khoặm mặt thì cánh cửa
xịch mở, Hoa Thanh Uyên bước ra. Lương Tiêu lập tức nghiêm chỉnh lại, cúi đầu
đợi y đánh mắng.

Trông thấy thằng nhóc, họ Hoa ngẩn ra một chút rồi cười ngay:

- Lương Tiêu, cậu đến thăm Sương nhi hả? Đến đúng lúc lắm, con bé vừa thức! Y
xoa đầu Lương Tiêu, hồ hởi bảo, yên tâm đi, em nó đỡ nhiều rồi.

Lương Tiêu nghĩ bụng, "Té ra mới ngủ dậy, chưa kịp cáo giác!" lại không quen
người khác sờ soạng vuốt tới vuốt lui, nó rụt cổ tránh Hoa Thanh Uyên, rồi
không màng nghi lễ, đi vòng qua y để vào phòng. Đúng là phòng con gái, hương
thơm sực nức khiến gân cốt người ta mềm nhũn cả. Lương Tiêu vén rèm, thò đầu
vào nhìn. Hiểu Sương đang ngồi trên chiếc giường gỗ đàn, Hoa Mộ Dung chải tóc
cho cô bé, chải xong thì vén gọn hai mai ra sau tai.

Lương Tiêu đâm ngại, toan rụt chân về tháo lui. Hiểu Sương đã kịp trông thấy,
nhoẻn cười gọi:

- Tiêu ca ca!

Lương Tiêu lúng túng nghĩ, "Lẽ ra phải khóc và làm ầm ĩ lên mới đúng, xưng hô
thân thiết thế với mục đích gì nhỉ?"

Vì đã bị nhìn thấy, nó đành ngượng ngập tiến vào phòng. Hoa Mộ Dung trừng mắt
mắng mỏ:

- Khuê phòng con gái mà ngươi cũng xông bừa vào được, chẳng hiểu lễ nghi gì
hết cả, nói rồi cô nắm cánh tay Lương Tiêu lôi đến gần mình, lấy lược cào mớ
tóc rối của nó, vừa chải vừa nhiếc. Con nhà đẹp đẽ mà tối ngày để cho luộm
thuộm dơ dáy thế này, thật chẳng ra làm sao!

Lương Tiêu bị cô gái kẹp chặt lấy, đầu gần như cụng sát đầu Hiểu Sương, cảm
thấy được cả hơi thở của cô bé. Nhìn nhau một lúc lâu, Lương Tiêu bỗng hạ
quyết tâm, thì thào:

- Ngươi cứ mách đi, ta không sợ đâu!

Hoa Hiểu Sương thắc mắc:

- Mách gì kia?

Lương Tiêu đâm quạu:

- Thì việc hôm qua đó, ngươi quên tiệt rồi ư? Hừ, ta cũng đã nghĩ kỹ, quá lắm
thì bị cô ngươi cha ngươi với cả lão ốm o kia nện cho một trận là cùng, ta
chẳng sợ!

Hoa Mộ Dung nghe lọt, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi chẳng sợ cái gì?

Lương Tiêu hít một hơi, chưa kịp nói, Hoa Hiểu Sương đã ấp bàn tay mềm lên
miệng nó. Lương Tiêu giật thột, trợn mắt nhìn cô bé. Hiểu Sương cười:

- Không trách anh đâu.

Lương Tiêu bị kẹp chặt không cục cựa được, lại bị bịt miệng không nỡ nói, chỉ
ú ớ. Hoa Hiểu Sương ghé sát tai nó bảo:

- Em không nói, anh cũng không được nói. Đây là chuyện của trẻ con tụi mình,
đừng để người lớn họ biết!

Làn hơi nóng hổi của cô bé khiến Lương Tiêu tê ran cả tai, thình lình nó bật
cười khùng khục. Hoa Hiểu Sương buông tay, hai đứa mở to mắt nhìn nhau rồi
cùng cười ha hả.

Hoa Mộ Dung thấy kỳ quái quá, không nhịn được hỏi:

- Mấy đứa cười gì?

Hiểu Sương nháy mắt:

- Chuyện riêng của bọn con, không cho cô biết đâu, đoạn cô bé nắm tay Lương
Tiêu, tủm tỉm gật đầu với nó. Lương Tiêu gật lại, thầm nhủ, "Chí phải, đây là
chuyện trẻ nít, dính dáng khỉ gì đến người lớn. Muốn đánh muốn mắng là quyền
con bé, đâu liên quan đến cô nó bố nó." Hai đứa tự nhiên thành đồng minh,
Lương Tiêu bỗng thấy thân thiết với Hiểu Sương hơn nhiều.

Hoa Mộ Dung thắc mắc buông Lương Tiêu ra, ngắm cả hai chốc lát rồi càu nhàu:

- Bọn con? Hai đứa oắt đang nghịch gì đây, xong trừng mắt nhìn Lương Tiêu.
Ngươi giở trò ma hả?

Như ý nàng thì cho rằng chính Lương Tiêu đang bày chuyện ranh mãnh. Lương Tiêu
ngoắt đầu đi bĩu môi không đáp, nhưng mắt vẫn liếc Hoa Hiểu Sương. Hai đứa như
có thoả thuận ngầm, cùng cười hì hì. Hoa Mộ Dung không hiểu gì hết, dậm chân
bình bịch.

Lương Tiêu cười một lúc, chợt bảo:

- Hiểu Sương, ta đi đây!

Cô bé xịu mặt níu lấy nó:

- Sao thế?

- Hôm qua đã nói rồi thôi, tắm táp ăn xong bữa cơm là đi.

Hoa Thanh Uyên đứng bên ngoài nghe thấy, vén rèm bước vào, thở dài hỏi:

- Cậu vẫn muốn đi à?

Lương Tiêu gật đầu, nhưng không hiểu sao, trái tim không cương quyết như hôm
qua nữa. Nó liếc trộm Hiểu Sương, cảm giác trống trếnh như mất mát một thứ gì.
Hoa Thanh Uyên vỗ vỗ vai nó, bảo:

- Mỗi người một chí, cậu đã muốn đi, ta cũng không ép uổng. Song cậu còn nhỏ,
biết đi đâu bây giờ?

Lương Tiêu buồn bã lắc đầu đáp:

- Tôi cũng không biết.

Thấy thằng bé luôn khăng khăng đòi đi, ai cũng tưởng nó có đích đến rồi, nay
nghe thú nhận như vậy, tất cả đều ngỡ ngàng. Hoa Mộ Dung hiểu ra Lương Tiêu là
trẻ mồ côi, nàng tuy thẳng thắn bỗ bã nhưng bản tính hiền hậu, tức thì sinh
mối cảm thương, mắt đỏ hoe lên. Hoa Thanh Uyên im lặng một lúc lâu, thở dài:

- Lương Tiêu, Tần đại ca đi Thường Châu rồi. Trước lúc lên đường có dặn,
trong vòng ba năm, nếu cậu suy nghĩ lại thì cứ đến đây tìm anh ấy, đề nghị hôm
qua vẫn có hiệu lực.

Lương Tiêu nghĩ thầm, "Lời từ chối bái sư của ta cũng vẫn có hiệu lực." xong
nhìn Hiểu Sương nói cộc lốc:

- Ta đi đây!

Hai đứa tuy mới chơi với nhau, nhưng vừa rồi đã gần gũi thêm rất nhiều. Hiểu
Sương cay mắt, lệ chực trào ra khoé mi.

Hoa Thanh Uyên bùi ngùi:

- Thế này vậy, chúng tôi cũng phải về Quát Thương Sơn, tiện đường sẽ tiễn cậu
một đoạn.

Hoa Hiểu Sương tươi mặt, chuyển buồn thành vui:

- Con cũng muốn tiễn Tiêu ca ca!

Hoa Thanh Uyên vuốt má cô bé, cười bảo:

- Tất nhiên, mọi người cùng về mà! Sắp được gặp mẹ, con vui không?

Hiểu Sương thích lắm, tươi cười nhìn Lương Tiêu. Thằng bé nghĩ bụng, "Ta... ta
hung dữ với con nhỏ thế, sao nó cứ tử tế với ta?" Nghĩ ngợi chán chê, lòng dạ
bối rối, cuối cùng nó chỉ kết luận được là có gì đó không hợp lẽ thường mà
thôi.

Xong bữa sáng, Hoa Thanh Uyên bảo lão bộc chuẩn bị xa mã, để hai người hầu
đánh xe, còn mình thì cưỡi ngựa, thong thả ra khỏi thành. Ở ngoại vi Lâm An,
núi đồi ngút ngàn, ngoằn ngoèo uốn lượn như con rắn dài, trên đường cái quan
cỏ thơm tươi tắn khoe sắc, sạch tinh như mới gột. Xa xa bên lề đường nổi lên
lừng lững một cái đình cho lữ khách trú chân. Hoa Thanh Uyên đến trước đình
thì xuống ngựa, vén rèm xe gọi Lương Tiêu:

- Cổ nhân dựng đình làm nơi ly biệt. Tiểu huynh đệ, chúng ta tiễn cậu tới đây
thôi!

Hiểu Sương bế con khỉ lông vàng nhìn Lương Tiêu, rưng rưng muốn khóc.

Lương Tiêu liếc Hoa Thanh Uyên, lại ngó Hiểu Sương, nhủ bụng, "Ngoài cha mẹ,
xưa nay chưa ai đối xử tốt với ta." Bất giác nghe lòng trào lên chua xót, nó
đâm bịn rịn, nhưng hồi sáng đã tuyên bố đâu ra đấy rồi, không xuống xe cũng
chẳng còn cách nào. Hoa Mộ Dung dắt cháu gái xuống theo. Cô định dặn dò Lương
Tiêu mấy câu, chợt sau xe nổi lên tiếng vó ngựa gấp gáp. Gần như lập tức, bốn
kỵ mã xuất hiện. Phi tới nơi, bọn này dừng quanh cỗ xe, một tên trong bọn cười
ha hả:

- Mỹ nhân, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!

Lương Tiêu và Hoa Mộ Dung kinh ngạc nhìn xem. Kẻ vừa lên tiếng chính là gã
công tử sang trọng họ đã gặp hôm qua trên Tây Hồ, sau lưng gã là ba người bộ
dạng cổ quái chỉ gặp một lần là không bao giờ quên nổi. Đạo sĩ áo đỏ thúc ngựa
tiến lên nịnh nọt:

- Thiên tuế, người quên nói một vế rồi!

Công tử cười:

- Ý ngươi là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên?

Đạo sĩ bật ngón tay cái, cười hí hí:

- Thiên tuế anh minh!

Công tử tủm tỉm:

- Tức là ta và cô nương đây thực có duyên phận nhỉ!

Nghe mình bị đem ra làm trò cười, Hoa Mộ Dung sinh bực, nói vẻ khinh bỉ:

- Chó chết, thối không ngửi được! Quỷ mới có duyên với ngươi.

Bốn người cùng gò cương xuống ngựa, công tử bảo:

- Bé con đanh đá quá! Nghe đồn phụ nữ phương nam nhu mì, mấy hôm nay ta cũng
thử vài cô, toàn hạng khùng khịu ù lì rõ ngán ngẩm. Nàng là mỹ nhân Giang Nam
mà thẳng thắn chẳng kém đàn bà con gái ở phương Bắc chúng ta. Hiếm thấy, hiếm
thấy!

Người Hồ tóc vàng chen vào:

- Chúa công nói vậy phải chăng là muốn nạp nàng vào trướng?

Công tử cười đáp:

- E rằng cô nương đây không bằng lòng.

Người Hồ nịnh:

- Chỉ cần chúa công thích thì giang sơn gấm vóc Đại Tống lấy còn dễ như nhấc
món đồ trong túi, sá gì người con gái này?

Chủ tớ họ nói cười suồng sã, coi Hoa Mộ Dung như thứ cá chậu chim lồng. Thiếu
nữ bất bình đến run hết cả người, đang định tìm lời thoá mạ, chợt Lương Tiêu
cười hì hì bảo:

- Con súc sinh lông vàng chỉ giỏi bợ chủ!

Người Hồ đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn xem, lúc ấy Lương Tiêu đã nhân cơ Hiểu
Sương không đề phòng mà giành lấy con khỉ, vừa vuốt bụng nó vừa hỏi:

- Mày nhìn tao làm gì? Nhìn thế nào thì cũng vẫn là đồ súc sinh thôi!

Mặt người Hồ nổi khí xanh, đôi mày dựng ngược.

Con khỉ cứ đạp quẫy giãy giụa trong tay Lương Tiêu. Hiểu Sương cuống quýt gọi:

- Tiêu ca ca! Đừng bắt nạt nó, đừng bắt nạt nó!

Lương Tiêu cười bảo:

- Muốn ta không bắt nạt nó cũng được. Nhưng ta hỏi em, ở đây có mấy con súc
sinh cả thảy? Nếu em nói đúng, ta trả nó cho em.

Hiểu Sương ngớ người, xoè hai ngón tay đáp:

- Hai con!

Lương Tiêu bảo:

- Sai rồi, sai rồi!

Nó vạch ngón tay đi một vòng, trước tiên trỏ Bạch Si nhi:

- Một, sau đó chỉ công tử và ba tên tuỳ tùng. Hai, ba, bốn, năm, tính thêm cả
con vật lông vàng ta đang bế đây, tổng cộng là sáu con!

Hiểu Sương lấy làm lạ, trỏ bốn người kia hỏi:

- Họ cũng là súc sinh ạ?

Lương Tiêu nghiêm chỉnh gật đầu:

- Chính xác. Cả bốn đều là súc sinh.

Hiểu Sương ngơ ngác, Hoa Mộ Dung cười ngặt nghẽo, Hoa Thanh Uyên tuy tế nhị
nhưng không kìm được cũng phải tủm tỉm. Bốn tên kia cùng xạm mặt, người Hồ tóc
vàng mất bình tĩnh đầu tiên, hắn nhảy phốc tới, đánh vòng cánh tay trái lên,
các ngón tay cong cong móc câu chộp thẳng vào mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu rụt
cổ lắc mình tránh, Hoa Thanh Uyên kịp thời chắn lên trước nó, giơ hữu chưởng
hất cánh tay người Hồ. Người Hồ cảm thấy một luồng nhu kình vừa mạnh vừa dính
đẩy dạt tay mình ra, trước ngực sơ hở một khoảng lớn, Hoa Thanh Uyên lập tức
sử chiêu Kim sinh quý thủy, vung tả chưởng chém thẳng vào.

Người Hồ hoảng hồn điểm chân trái xuống đất, chân phải lăng không, uốn mình đi
như con rắn. Hoa Thanh Uyên chém hụt, còn hơi ngỡ ngàng, người Hồ đã đá chân
phải tới mặt y. Trước lối võ công quái dị, Hoa Thanh Uyên ngấm ngầm kinh hãi,
bật ngửa ra sau, liên tiếp xuất sử Ất mộc trấn thổ, Nê uẩn Thái Bạch, Mậu kim
đoạn mộc, Tân sinh ly hỏa, Nam minh đoạn thiết, năm chiêu này là tuyệt học
bình sinh trong Ngũ Hành tiếp dẫn quyền của y. Ngũ hành tương khắc tương sinh,
nhất khí quán chi, tiếng rằng năm chiêu, kỳ thực nhìn cách thức xuất thủ chỉ
như một chiêu. Người Hồ biết rằng lợi hại, không dám ngạnh đấu, bèn vặn mình
tránh khỏi đường quyền đối phương, dịch bộ vị về bên trái y, song cánh tay lại
vòng sang đấm một cú vào sườn phải Hoa Thanh Uyên, nơi ngón giữa hắn thò thụt
một cái dùi to sặc sỡ, lấp lóe sáng theo tay quyền.

Võ công hai người, một chính quy một tà dị, chỉ thoáng chốc đã trao đổi qua
mười hiệp. Hoa Thanh Uyên càng đấu càng kinh lạ, người Hồ cũng mỗi đấu mỗi
ngạc nhiên, lần này hắn xuống nam chưa gặp ai là đối thủ xứng tầm, nào ngờ
trước lộ quyền pháp của Hoa Thanh Uyên, không chỉ khó chiếm được thượng phong
mà còn có nguy cơ bị khắc chế. Hai người dùi dắng mãi không phân thắng bại,
nhà sư Tây Tạng bèn xì xồ nói gì đó với chủ nhân. Gia đình họ Hoa thảy đều
không hiểu lời hắn, Lương Tiêu thì giật mình, họ nói tiếng Mông Cổ, thứ tiếng
nó đã quen dùng từ bé với mẹ.

Công tử sang trọng nghe xong, khuôn mặt thoắt tươi tỉnh thoắt sa sầm, cười hỏi
Lương Tiêu:

- Thằng lỏi, tên áo tím đi chung với mày là ai vậy?

Nghe nhắc đến Tần Bá Phù, Lương Tiêu nhếch mép bảo:

- Cái lão dặt dẹo đó hở? Lão ta chết ngủm củ tỏi từ đời nào, xương cũng bị
chó gặm mất tiêu rồi!

Mọi người nghe nói giật nảy mình, Hoa Mộ Dung giận dữ quát:

- Lương Tiêu, sao ngươi lại rủa anh ấy?

Lương Tiêu cười nhạt:

- Ta cứ rủa đấy, ai bảo hắn ngày nào cũng đánh đòn ta?

Nể tình Lương Tiêu vừa nói kháy bọn kia giúp mình xả giận, Hoa Mộ Dung không
tiện nặng lời thêm, chỉ ôn tồn bảo:

- Thương cho roi cho vọt. Tần đại ca đánh ngươi là muốn tốt cho ngươi thôi.

Lương Tiêu hỏi:

- Ô hay nhỉ, thế ta đánh ngươi một ngày mười tám bận, ngươi có vui không?

Hoa Mộ Dung mắng:

- Nói nhăng nói cuội! Ngươi mới vui ấy!

Lương Tiêu giễu cợt:

- Hắn đánh ta thì tốt cho ta, còn ta đánh ngươi thì xấu? Có nhẽ đâu thế?

Hoa Mộ Dung nói vẻ suy nghĩ:

- Bởi vì, ngươi là kẻ xấu, còn ta là người tốt.

Lương Tiêu trừng mắt nhìn Mộ Dung, xong nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.

Công tử sang trọng tỏ ra hứng thú với cuộc đối đáp ấy, cứ phe phẩy quạt cười
suốt. Gã là người suy nghĩ thâm trầm, tất nhiên không tin Tần Bá Phù đã chết,
cười một lúc rồi hỏi:

- Thằng nhỏ, vậy là mày với hắn không đi chung một đường à?

- Đương nhiên là không. Lương Tiêu đáp.

Công tử dỗ:

- Thế mày nói cho ta biết, hắn đã đi lối nào?

- Ta chả đã nói đấy ư? Hắn bị chó gặm rồi.

Công tử sầm mặt. Nhà sư quát bảo:

- Thằng ôn, thiên tuế chúng ta nghiêm túc hỏi mày, mày cũng phải trả lời
nghiêm túc.

Lương Tiêu cười hinh hích:

- Ta nghiêm túc đấy chứ, chỉ e là kẻ nghe ta nói không được nghiêm túc mà
thôi.

Lương Tiêu một mực ăn nói nhố nhăng, nhà sư cáu lắm, trừng mắt toan ra tay,
Hoa Mộ Dung thình lình chen vào:

- Các ngươi tìm Tần đại ca có việc gì?

Công tử ồ lên:

- Ra là hắn họ Tần?

Đạo sĩ áo đỏ biến sắc mặt, ghé tai công tử xì xà xì xồ một hồi, đại ý rằng:
trên giang hồ rất ít cao thủ họ Tần, họ Tần mà thắng được nhà sư Tây Tạng đó
hẳn chỉ có một người, tên là Tần Bá Phù, người này võ công cực cao, bản đồ đê
điều lọt vào tay y, muốn lấy về thực không đơn giản.

Lương Tiêu nhận ra phát âm, nghĩ bụng, "Họ đều nói tiếng Mông Cổ, chắc là
người Mông Cổ cả?" Nó không biết bọn kia có chuyện cơ mật nên nói tiếng Mông
Cổ để nó và người nhà họ Hoa không hiểu được. Nó chỉ biết nghe thứ tiếng ấy,
bất giác nhớ đến mẹ, cảm thấy thân thiết vô cùng, tự nhiên cũng sinh thiện cảm
với mấy người kia.

Công tử nghe xong mỉm cười với Hoa Mộ Dung rồi dùng tiếng Hán bảo nàng:

- Cô này, cái anh Tần đại ca ấy ăn cắp một thứ rất quan trọng của ta, nếu
không trả lại nguyên vẹn thì không hay đâu.

Lương Tiêu tự nhủ, "Thằng cha trơ trẽn, rõ ràng là chúng ăn cắp lại đổ vấy cho
lão già." Nó nhìn cả bốn, lòng khinh bỉ.

Hoa Mộ Dung lạnh lùng bảo:

- Tần đại ca xưa nay hành xử quang minh lỗi lạc, có lý gì ăn cắp đồ của các
ngươi, chưa chừng chính các ngươi vừa ăn cướp vừa la làng kìa.

Nàng chỉ đoán mò như vậy, dè đâu nói trúng tim đen đối phương. Công tử lại
tưởng Hoa Mộ Dung đã nắm rõ chân tướng sự việc, mắt bỗng rực hung quang, khàn
giọng bảo:

- Cô nương đừng nói đùa, vay nợ trả nợ là cái lẽ bất di bất dịch ở đời. Tần
huynh lấy đồ của tại hạ, tại hạ lo lắng lắm, nay muốn phiền cô nương làm con
tin đi cùng tại hạ mấy hôm, hẳn Tần huynh sẽ mang vật đến đổi lại người. Y
xoáy mắt khắp người Hoa Mộ Dung, ánh nhìn sàm sỡ.

Cô gái nghiến chặt hàm răng ngà:

- Được, có giỏi thì lại đây thử xem.

Công tử cười hì hì:

- Vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh.

Y đưa mắt ra hiệu, nhà sư Tây Tạng rảo bước tới trước, nói to:

- Nữ thí chủ, A Than xin lĩnh giáo! Đoạn cong tay như vuốt chim chộp vào vai
Mộ Dung.

Trảo hắn chưa tới nơi, công tử sang trọng chợt nhắc:

- A Than tôn giả, đừng làm nàng bị thương.

A Than nghe xong thoáng do dự, động tác thành ra ngập ngừng. Hoa Mộ Dung không
khách khí, lập tức thò chưởng vỗ lên lưng bàn tay hắn. A Than dính chưởng, tuy
có thần công Mật tông hộ thể nhưng vẫn đau thấu xương cốt, vội thu ngay tay
lại, ngón cái ngón trỏ chụm vòng, nhẹ nhàng búng ra.

Hoa Thanh Uyên đang bận giao đấu bỗng liếc thấy, giật mình nhắc em gái:

- A Dung cẩn thận, tên đó biết dùng ấn pháp Mật tông!

Hoa Mộ Dung nghe nhưng không hiểu, chỉ thấy kình lực đối phương kéo sang cương
mãnh dị thường, tính nàng xưa nay hiếu cường, không chịu tỏ ra khiếp nhược,
liền đẩy song chưởng tới đón. Kình lực va nhau, Hoa Mộ Dung lướt ngược về sau
cả trượng, người lảo đảo, đôi má đỏ bừng. A Than giật lui ba bước, mỗi bước để
lại trên nền đất vàng một dấu chân, trụ vững rồi, nghe trong ngực rêm rêm, hắn
ngấm ngầm kinh sợ, "Con bé này mạnh thật!" Đợi cho hơi thở đều đặn lại, hắn
thét vang, "Sa!" đồng thời khép chặt song chưởng như lưỡi kiếm, thi triển Kim
cương bảo kiếm ấn.

Lương Tiêu hết sức thích thú trước thứ võ công cổ quái, buột miệng reo lên.
Hoa Mộ Dung cáu kỉnh trợn mắt nhìn nó, lẩm nhẩm chửi, "Thằng ôn khốn kiếp đi
cổ vũ địch nhân." Nàng vốn đã coi Lương Tiêu như người trong nhà nên càng thêm
tức giận, lập tức vặn mình, sử xuất công phu Phong tụ vân chưởng, phất áo tung
chưởng như gió thổi mây bay, tư thế tha thướt, vì đẹp mắt quá nên không giống
võ công mà gần với vũ đạo hơn.

Lương Tiêu trông thấy lo cuống, hấp tấp báo:

- Hiểu Sương! Cô em bị người ta đánh liểng xiểng như con khỉ, chân co chân
duỗi, thua đứt đuôi đi rồi.

Hoa Hiểu Sương cả kinh nhíu mày, tự dưng đâm ra lo lắng. Hoa Mộ Dung càng bực,
vừa đánh trả vừa ngoái lại mắng:

- Thằng ranh nhé, ngươi mới là con khỉ khốn kiếp.

Công tử ngắm nàng mặt hoa da phấn, võ công siêu thoát, lúc tức giận trông càng
thêm vẻ yêu kiều, bỗng đem lòng mê đắm. Lại thấy A Than tôn giả liên tiếp hạ
độc thủ, y cau mày, sợ con bò tót kia lầm lì húc bừa làm giai nhân bị thương,
bèn trầm giọng gọi:

- Hỏa chân nhân!

Đạo sĩ mặc áo đỏ hiểu ý, lắc mình chạy đến gần hai người, dang đôi cánh tay
như bạch hạc lượng xí chụp xuống Hoa Mộ Dung. Cô gái đấu với một nhà sư đã
chật vật lắm rồi, tự nhiên thấy Hỏa chân nhân xô đến, vụt kêu lên kinh hãi,
lướt ra sau hơn trượng. Đạo sĩ và hòa thượng quyết bắt sống nàng, một tả một
hữu cùng xáp lại hợp công.

Hoa Thanh Uyên đã chiết giải hơn trăm hiệp với người Hồ tóc vàng. Võ công y
vốn cao, nhưng người Hồ toàn né chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu của y, cố ý du đấu,
khó mà khắc chế trong thời gian ngắn, thoạt nghe em gái kêu thét, y hoảng sợ,
để lộ sơ hở trước ngực. Người Hồ cả mừng, đẩy ngay song quyền vào. Hoa Thanh
Uyên khẽ hừ một tiếng, mắt loé sáng, quyền trái xoay vòng, quyền phải từ từ
kích thẳng ra, đà quyền chậm như đeo đá. Tũm. Hữu quyền người Hồ đấm vào kình
phong tả quyền của Hoa Thanh Uyên hệt như đấm xuống đầm nước sâu, không có chỗ
tá lực, hắn thầm kêu bất diệu, song thu tay về không kịp. Quyền phải của Hoa
Thanh Uyên đã tới nơi. Chiêu Hậu thổ yểm thuỷ này là tuyệt chiêu trong Ngũ
Hành tiếp dẫn quyền pháp, hữu quyền chứa sức nặng ngàn cân, xô đổ được cả đá
tảng. Người Hồ trúng quyền giật lui ba bước, ngực ngâm ngẩm đau, bí thở, mặt
đỏ tía lên.

Hoa Thanh Uyên đẩy lui được đối thủ, song cũng toát mồ hôi, vừa rồi cố gắng
hết sức nguỵ tạo sơ hở dụ địch, chẳng may không giữ vững được đến cuối thì
chắc bị thương bởi tay người Hồ rồi. Y quay nhìn em gái, Hoa Mộ Dung lúc ấy
chỉ có nước tránh né chứ không còn sức nào mà hoàn thủ nữa, y nhướng mày quát:

- Kiếm đâu!

Hai tên thị tòng dạ ran, cùng tuốt bảo kiếm sau lưng ném lại. Hoa Thanh Uyên
đón một thanh, còn một thanh đánh tay gẩy sang, gọi:

- A Dung!

Y vừa gọi vừa băng mình theo kiếm, hai thanh kiếm gần như bay song song, trong
khoảnh khắc đã đến chỗ giao đấu. Hoa Thanh Uyên đâm sột sột mấy nhát liền, đạo
sĩ và hoà thượng quáng quàng nhảy tránh. A Than vặn mình, một vòng kim cô bật
ra dưới tấm tăng bào, Hoả chân nhân cũng rút trên lưng xuống một thanh kiếm cổ
tùng văn.

Hoa Mộ Dung bắt lấy kiếm, thấy vậy cười nhạt. Hai anh em giao kiếm với nhau
rồi lập tức tách ra, một người khảy vào vòng kim cô, một người kích trúng kiếm
tùng văn. A Than tôn giả và Hoả chân nhân cảm thấy hổ khẩu nóng ran, suýt đánh
rơi binh khí. Chưa kịp hiểu rõ nguyên do, đôi trường kiếm lấp loá tinh quang
của đối phương đã xỉa tới ngực, không làm sao được, cả hai cùng vội vàng lắc
tránh. Lúc ấy người Hồ đã kịp điều hoà hô hấp, chạy vù theo sang, trên tay
xuất hiện một thanh loan đao lưỡi liềm. Ba tên hung ác dàn hàng chữ nhất, đứng
đối diện với hai anh em họ Hoa.

Hoa Thanh Uyên cười ha hả, thình lình cong ngón tay bắn vào kiếm, dõng dạc
bảo:

- Nhất nguyên phục thuỷ thái hư sinh.

Hai huynh muội cùng lao tới trước, song kiếm như hợp làm một, đâm mỗi đối thủ
một nhát thần tốc, mỗi nhát kiếm chứa đủ lực đạo của cả hai người. Ba tên kia
dốc toàn lực, mỗi tên tiếp một chiêu.

Hoa Mộ Dung lanh lảnh thét:

- Phá khai hỗn độn phân lưỡng nghi.

Xoẹt. Hai kiếm chạm nhau rồi tách ra luôn, như song long cưỡi mây, hoá thành
một trời kiếm ảnh. Song kiếm thoắt hợp thoắt tách, hợp như một kiếm, tách thì
lay láy tinh quang. Đấu được mấy chiêu, khoảng cách để thi triển chiêu pháp
giữa ba người hẹp lại. Hoa Thanh Uyên nhắc:

- A Dung! Càn khôn trầm phù vô nhật nguyệt. Điên đảo âm dương động Côn luân.

Kiếm thế của họ cùng biến đổi, cương nhu giao hoán, kiếm pháp của Hoa Mộ Dung
trở nên cực dương cương, đại khai đại hạp, kiếm chiêu của Hoa Thanh Uyên thì
âm nhu, tinh xảo khinh linh như gió đùa bông liễu. A Than và đồng bọn chưa kịp
chống đỡ, Hoa Mộ Dung lại đảo kiếm pháp thành âm nhu, Hoa Thanh Uyên đổi về
dương cương. Ba tên kia không biết đó là lối biến hoá thông thường âm quá hoá
dương, dương quá hoá âm trong tiên thiên bát quái, nhất thời không hiểu ra
sao, tay chân luống cuống hết cả.

Lương Tiêu đặt hết tâm trí vào trận đấu, vô cùng thắc mắc:

- Thứ kiếm pháp gì đây nhỉ?

Một tên tuỳ tùng đáp:

- Thái Ất phân quang kiếm.

- Thái Ất phân quang? Lương Tiêu lẩm bẩm, mắt vẫn dính chặt vào đấu trường.

Được một lúc, loan đao người Hồ bỗng bị trường kiếm của Hoa Thanh Uyên kéo xéo
đi, lướt qua bả vai A Than tôn giả, hớt lẹm mất một vạt thịt. A Than đau thấu
tim gan, biết rõ đồng bọn không cố ý, nhưng vẫn không nhịn được rống lên:

- Cáp Lý Tư! Rồi làu nhàu một hồi toàn tiếng Thổ Phiên.

Cáp Lý Tư là tên của người Hồ nọ, hắn mang dòng máu lai giữa người Thiên Trúc
và người La Mã cổ, gia tộc đời đời làm nghề buôn, thông hiểu phương ngữ các
vùng, nghe A Than dùng thứ ngôn ngữ ác độc nhất để mạ lị mình thì bừng bừng
nổi giận, muốn dùng tiếng Thổ Phiên để đáp trả, nhưng bật mấy câu đều không
dẻo miệng bằng A Than, đành tiện đâu chửi đấy, lúc tiếng Thổ Phiên, lúc tiếng
Thiên Trúc, lúc lại tiếng La Mã. A Than nghe rối rắm, tuy biết hắn chửi mình,
nhưng không biết là chửi những gì.

Hoa Thanh Uyên thấy hai đối thủ phân tâm, liền hô to:

- Phong vân biến sắc khí tắc không!

Tiếng hô dứt, kiếm như sấm vang chớp giật cũng đổ tới nơi, hai tên không kịp
né tránh, đều trúng một kiếm vào tay và chân, máu hắt ra như tưới. Hoa Mộ Dung
thét vang, giọng lảnh lót như phượng hót:

- Nhược hữu nhược vô bất lưu ngân, cùng lúc trường kiếm múa tít, quyết đuổi
tận giết tuyệt.

Đến lúc ấy, ba tên hung nhân đều đã váng đầu hoa mắt, kiếm pháp của huynh muội
họ Hoa như thần tiên đề bút, đến đi đều không lưu vết tích. Hoa Thanh Uyên
càng đánh càng dẻo tay, hào khí bừng bừng, y xướng lên như long ngâm, hoà với
tiếng phượng véo von của em gái:

- Hoá công tẩy tịnh thiên ban xảo. Vạn tượng hỗn nguyên thị thái chân.

Ngay lập tức, giữa hai thanh kiếm lờ mờ hiện ra một quầng tròn, ở giữa chia âm
dương, trông như hình thái cực, kiếm chạy loăng quăng dày đặc trong đó. Người
Hồ, đạo sĩ và hoà thượng chẳng khác nào những lá thuyền nhỏ trồi sụt giữa ba
đào, tiến ngừng đều theo đợt sóng, muốn sang đông thì bị hất sang tây, muốn
sang tây thì bị hất sang đông, chiêu pháp lộn xộn, không còn khả năng chống đỡ
nữa.

Hoa Thanh Uyên tính tình mềm yếu, thấy ba người giãy giụa chí chết trong vòng
Thái cực kiếm, bỗng động lòng thở dài:

- A Dung, tới điểm là ngừng thôi!

Dứt lời, y thu kiếm lùi lại sau. Hoa Mộ Dung vốn muốn khoét cho mỗi tên mấy
cái lỗ nữa, nhưng lộ kiếm pháp này cần hai người thần ý hợp nhất mới thi triển
được, huynh trưởng không còn sát cơ, nàng cũng vô phương tiếp tục, đành lùi
sang một bên. Ba tên hung nhân thần trí bấn loạn, huơ binh khí lung tung beng,
mãi đến khi công tử sang cả nọ luôn mồm chửi mắng, họ mới bừng tỉnh, thõng tay
xuống thở hồng hộc như trâu.

Hoa Thanh Uyên nhìn công tử, gằn giọng bảo:

- Nhà ngươi dung túng cho thuộc hạ hành hung, thật là đáng ghét.

Y vừa nói vừa rảo bước lại gần, công tử thất kinh thụt lui. Hoa Thanh Uyên
liền vươn tay tóm lấy, nắm được vạt áo của gã lôi lại, vung chưởng tát một
cái. Công tử vừa sợ vừa tức, hầm hầm quát mắng:

- Ngươi dám đánh ta?

Gã chưa dứt lời, Hoa Thanh Uyên lại táng cho một cái bạt tai nữa:

- Sao mà không dám nào?

Ba tên thủ hạ trông thấy rụng rời, khổ nỗi chưa lấy lại được hơi sức, chỉ cùng
rống lên. Họ nói tiếng Mông Cổ, Lương Tiêu nghe ra là "Tứ vương tử", nó nghĩ
bụng, "Vương tử là con trai của Đại hãn Mông Cổ. Kẻ này được gọi là Tứ vương
tử, hẳn là con thứ tư của Đại hãn? Nhưng tại sao con trai Đại hãn không ở
ngoài thảo nguyên mà chạy tới đây thế này?"

Tứ vương tử ăn liền hai cái tát, má đỏ bầm lên, cuối cùng hiểu ra hoàn cảnh
của mình lúc này không phải như khi tác oai tác phúc thường nhật, liền im
miệng ngay, chỉ có đôi mắt rực cháy, căm uất nhìn Hoa Thanh Uyên.

Hoa Thanh Uyên tự dưng hơi chùn trước cái nhìn ấy, bèn thả gã ra nói:

- Hôm nay giơ cao đánh khẽ, tạm thời tha cho ngươi. Sau này còn dung túng thủ
hạ nói bậy làm càn mà bị ta bắt được thì sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu.

Nói rồi y ngoảnh đầu đi, thấy A Than và Cáp Lý Tư mặt mày trắng nhợt, vạt áo
trước nhuộm đỏ, hiển nhiên do mất máu quá nhiều, y móc trong áo ngực ra một
bình thuốc, dốc lấy bốn viên hoàn đan, ném cho bọn họ:

- Thuốc này cầm máu hiệu nghiệm đấy.

Hoa Mộ Dung trách:

- Ca ca chỉ giỏi tốt không phải lối, cẩn thận làm ơn trả oán đó.

Hoa Thanh Uyên nhăn nhó lắc đầu, chưa kịp phân vua gì, bỗng nghe tên Tứ vương
tử xì xà xì xồ sau lưng. Y không hiểu, bèn ngoái đầu lại nhìn. Hoả chân nhân
lập tức nhảy bổ tới vẩy song thủ ra, liền đó xuất hiện mười mấy viên đạn bạc
như hai nắm mưa tưới xuống đầu y. Hoa Thanh Uyên hoảng kinh thất sắc, múa song
chưởng liên tiếp nhằm vỗ bạt nắm ngân đạn đó đi. Nào ngờ ngân đạn chạm chưởng
phong lập tức phát nổ, hoá thành vô vàn đốm lửa xanh vẫy vùng tứ tán, một vài
đốm lọt qua kẽ hở chưởng phong, bắn vào ngực y. Hoa Thanh Uyên giật lui nửa
bước, nhăn nhúm mặt mày, lộ rõ vẻ đau đớn.


Côn Luân - Chương #14