Người đăng: khoadang310
Lại 9 tháng 10 ngày trôi qua, tuy là thời gian rất dài để dung hợp 1/9 còn lại
của Đạo Tâm nhưng đối với người ở Tiên Giới thì nhiêu đó thời gian chỉ là trôi
qua một cái chớp mắt mà thôi. Vì vậy chúng ta có thể thấy cảnh tượng hơn 100
triệu người ngồi xếp bằng, không dưới 100 hàng ngang, dọc trước mặt thằng
Long. Giờ này, ai cũng đang nhắm mắt như là ngồi tu luyện nhưng thực tế thì
không phải. Họ đang minh ngộ. Phải biết phía trước là Đan Đế, cho dù quá trình
dung hợp không tỏa ra khí tức gì cao siêu nhưng nó lại tỏa ra một loại khí vô
hình mà mọi Đại Tông Sư lĩnh vữn đều thèm thuồng, đó là Đạo Khí. Đạo khí là
khi đạo được hình thành, tuỳ theo đạo của người đang đắc đạo mà kết hợp với
linh khí xung quanh sẽ tạo ra một vòng xoáy xung quanh người đang đắc đạo. Rồi
từ đó vòng xoáy sẽ hấp thụ linh khí để ngày càng bành trướng và Đạo khí cũng
từ đó mà càng dày đặc. Để có thể khiến cho hơn 100 triệu người để ngồi minh
ngộ thì có thể nói vòng xoáy của anh main phải rộng tới mức mà bão Noru phải
gọi là tuổi loz.
Minh ngộ là một trạng thái chỉ có cảnh giới Thiên Vực trở lên mới có thể tiếp
nhận được. Bởi vì ở cảnh giới này, trong Đan điền sẽ hiện ra một hình tha thu
mà tu kiện giả gọi là ấn ký. Ấn ký sẽ cho người tu luyện hấp thụ những nguyên
tố khác nhau và từ đó tạo nên các lĩnh vực khác nhau. Ấn ký sẽ dựa vào môi
trường xung quanh lúc đột phá mà cho người loại ấn ký mong muốn. Nếu ngươi đột
phá ấn ký trong môi trường nóng, nhiệt độ cao thì ngươi sẽ có hỏa ấn ký và hỏa
lĩnh vực ( như thằng main). Và người chỉ cần cho ấn ký của mình lột xác 3 lần
là lên cấp Thiên Quân. Về cách lột xác thì hễ ngươi thấy ấn ký của mình đang
dần dần nứt ra là lột xác. “Nứt ra” là đang từ từ vỡ ra, y chang quả trứng gà
chứ không phải là vỡ ra bởi vì lúc đó, ngươi chết CMN rồi.
Thực sự mà nói thì không có ấn ký nào phế mà chỉ có thằng xài phế thôi. Bởi vì
ấn ký không có phân chia cấp bậc, nó chỉ phân chia chia thành ba dạng: thiên
nhiên ấn ký ( hỏa, thủy, kim, thổ, mộc); đặc biệt hệ ( quang, ám, băng, điện,
phong); tạo hoá hệ ( âm dương, sinh mệnh, hư không và ảo thuật).
Có ba cách để ngươi nâng cao lĩnh vực của mình.
Một là hấp thu những thiên tài địa bảo có chứa nguyên tố đó, đặc biệt nhất là
tinh thạch. Nếu linh thạch chứa linh khí thì tinh thạch sẽ chứa nguyên tố lĩnh
vực trong đó và phân chia cấp bậc y chang linh thạch (hạ- trung- thượng). Chỉ
cần người hấp thu được 3 viên trung phẩm tinh thạch thì ngươi lên cấp nên thấy
được nó chứa nguyên tố lĩnh vực rất khủng bố. Do đó đi tìm tinh thạch rất khó
bởi vì nó chính là quà của tạo hoá, chỉ được hình thành trong các bí cảnh, tử
mộ mà ngay cả Địa Tiên cũng chết lên chết xuống, Tiên Vương thì có thể sống
sót nhưng phải bỏ giá lớn. Vì vậy tìm được nó phải hoàn toàn dựa vào khí vận
của mỗi người.
Cách hai, ngoài tinh thạch thì ngươi có thể thôn phệ những ấn ký của người
khác để lột xác. Không cần biết ngươi giết người, yêu ma hay yêu thú, chỉ cần
ngươi hấp thu được ấn ký trong những người mà ngươi giết thì ngươi lên cấp dễ
dàng. Nhưng nó sẽ có một khó khăn là ngươi phải tìm người có ấn ký tinh khiết
hơn qua mỗi lần lột xác. Nếu không, ấn ký của người sẽ bị bão hoà và không
cách nào lên được cấp Thiên Quân.
Cách cuối cùng cũng chính là nhanh nhất chính là lấy ngộ khí nuôi dưỡng cho ấn
ký của mình. Ấn ký khác đan điền, nó không hấp thụ linh khí mà chỉ hấp thụ
nguyên tố lĩnh vực. Mà đạo tâm lại là đẳng cấp cao nhất của ấn ký. Càng lên
cấp càng cao, ấn ký của ngươi càng mở rộng và khi ngươi đắc được đạo, đạo sẽ
lấy ấn ký làm cốt lõi để tạo ra viên đạo tâm. Và ngươi đắc đạo càng sâu, càng
hiểu biết thì ấn ký sẽ hoà vào đạo thành đạo tâm. Nhưng quá trình dung hoà đó
không phải lúc nào cũng thành công, ngươi đắc được đạo nhưng đạo đó có phù hợp
với ấn ký của ngươi không thì là chuyện khác.
Thằng main chúng ta đắc đạo là lấy nguyên liệu thấp tạo ra dược liệu cấp cao
và thứ cần thiết nhất là cách điều chỉnh lửa, ngươi phải lĩnh ngộ về cách sử
dụng hỏa hầu như thế nào để không nổ lô, để cho dược liệu phát huy tối đa và
hiệu quả nhất. Nên main chúng ta dung hợp được và cho ra viên đạo tâm.
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�-
Thôi quay lại chủ đề chính.
Trong lúc mọi người đều đang minh ngộ bỗng một tiếng nổ lớn vang ra, tiếng nổ
ấy nghe chẳng khác nào nghe nổ bom hạt nhân, tiếng đó làm rung chuyển cả Thiên
Giới, tới nổi Thiên Đình- một món Tiên Khí chính hiệu cũng phải nứt ra một vài
vết và ngày vàng lan ra nhanh hơn. Nhưng chẳng ai để ý điều đó cả, kể cả Thiên
Chủ cũng vậy. Thấy nhà mình sấp sập mà hắn cũng làm thinh, chả để ta tới điều
đó mà chỉ chăm chăm nhìn bóng người đang lơ lửng trên bầu trời thôi.
Sau tiếng nổ ấy là một tiếng ngân vang cũng hầu như tất cả mọi người đều có
thể nghe thấy và một luồng ánh sáng từ trên trời rơi xuống ngay chỗ người hắn,
làm hắn giống như trở thành một vị thiên sứ giáng lâm.
Lúc này, ông lão giới thiệu ở chap 2 mới run lẩy bẩy nói
“Thiên.... khí, trời ơi, là thiên khí kìa, là hàng thật đúng giá thiên khí
trong truyền thuyết. Trời ơi, ta... ta vậy mà có thể thấy thiên khí.... Như
vậy ta chết cũng mãn nguyện rồi.”
“Thiên khí là gì vậy cha.”- Mạnh Lương hỏi.
“Thiên khí chính là khi ý chí của Thiên Giới đặc biệt để ý tới điều gì đó.
Ngươi có hiểu khi thiên đạo để ý tới ngươi nghĩa là gì không, là ngươi đã đạt
được sự tán thành của 7 vị Tiên Đế trong truyền thuyết. Sự tán thành đó, ngươi
có hiểu không, nghĩa là thằng em rể của ngươi sẽ có được một đại tạo hoá,
không chừng hắn có thể tấn thăng lên được cảnh giới ấy.”
Mạnh Lương như co quắp cái mặt lại, tỏ vẻ sợ hãi như đang bị ba mẹ gank đúng
lúc đang ăn baron. Hắn hít thở không khí như đang hít heroin, miệng thở hồng
hộc bởi vì hắn biết được khi được 7 vị Tiên Đế tán thành là như thế nào mà có
thể lên được bước cuối cùng là khủng bố vãi lìn ra luôn ấy. Nó chẳng khác gì
khi một vị Tiên Vương cho đại cơ duyên cho một tên Luyện khí giả.
“ Cơ duyên.... của hắn... sẽ là gì, cha biết không.”- Hắn mặc dù biết rằng cơ
duyên rất lớn nhưng vẫn muốn hỏi.
Thằng cha nhìn thằng cháu rể một hồi lâu, trầm ngâm cỡ 5 phút rồi mới nói
“ Ta không biết nhưng ông nội của ngươi từng nói với ta, năm đó Bạch Huyên Đan
Đế mở ra được 3 cái đan điền.”- Hắn nói xong vẫn còn run lẩy bẩy như đang rất
khiếp sợ.
“Ba....ba..... ba cái..... cái...... cái đan điền. Có.... có...... có.....
nghĩa là.... là ..... hắn có được..... được..... ba cái ấn.... ấn...ký.”- Mạnh
Lương nói lắp bắp như đang rất khiếp sợ. Thực sự thì hắn đang sợ teo chim vãi
ra.
Thử nghĩ xem, tay trái của ngươi quăng ra lửa, tay phải ngươi tạo ra gió, xong
rồi dùng rễ cây trói chân đối thủ, ngoài ra cũng là vật dẫn lửa. Vậy ngươi
chết chắc rồi trừ khi ngươi có hư không lĩnh vực.
Nhưng thứ Mạnh Lương sợ không phải là cái này, mà là nguồn mana vô tận. Bất kỳ
nghề nghiệp nào cũng cần linh khí để thi triển vũ kỹ mà có 3 cái đan điền
chẳng khác gì thằng Madara có thập vĩ nhưng lại là 3 con. Lúc đó có thể khẳng
định Kaguya, Momoshiki hay Atula cho dù liên hợp lại với nhau cũng không thể
nào đánh thắng Madara bởi vì đơn giản một điều, hắn bật hack thì con mẹ thằng
nào dám chơi.
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�
Lúc này, thằng main có thể nói là rất mệt mỏi bởi vì cái lô nhận hắn làm chủ
đúng thời hạn 100 năm, chính là lúc hắn dung hợp được 8/9 đạo tâm của mình vào
lô rồi. Đang dung hợp ngon lành rồi, máng biết vì sao tự nhiên hắn mất liên
kết với cái lô. Hắn lúc này cũng sợ teo chim ra và có một cái cảm giác vừa bất
lực vừa khó chịu xen lẫn nhau. Cái cảm giác này có thể được miêu tả ngắn gọn
và súc tích là khi ngươi download file phim về coi, đang tới mức 99.97%, khi
ngươi đang háo hức chuẩn bị quay... Khụ khụ nhầm, học bài thì error trong phút
cuối. Và đây chính là cảm giác của thằng main.
Thế là hắn lại vào không gian, thực hiện hết 24 tư thế, 15 cách tra tấn và kể
cả 30 cách dập đầu, xin lỗi vì đã hành hạ cái lô trong suốt thời gian 9 tháng
thì cái lô như nhận được tín hiệu và dung hợp lại 1/9 phần còn lại.
Nhưng nói như thế nào, giờ phút này hắn cuối cùng cũng trở thành Đan Đế. Hắn
đang chuẩn bị bật Dịch Chuyển trở về tông môn luyện Song Địa Thất Vương Đan
cứu lại Hoàng Như. Chuẩn bị bật skill, tự nhiên đâu ra một thứ ánh sáng làm
Câm Lặng hắn, cho dù hắn muốn bật Tốc Biến cũng không được. Nên hắn cũng chỉ
nhắm mắt chờ đợi ánh sáng đó là gì thôi.
“ Uhm, hình như có gì đó sai sai thì phải, mình nhớ mình trong không gian kia
hành hạ cái lô đỉnh mà. Thế máng nào tu vi của mình từ Tiên Vương trung kỳ lên
một mạch tới Đỉnh Phong rồi. WTF, chẳng lẽ đập đầu vào lô nhiều quá làm ta bị
hư não rồi.”- Hắn nhìn vào cơ thể mình nói
“Ây, ta nhớ trong thân thể mình chỉ là không gian của đan điền thôi mà sao giờ
thành kệ sách 2 ngăn rồi. Uhm, DM, cái đan điền thứ hai. Chẳng lẽ lô đỉnh cho
ta cái này, cũng đúng nhỉ, mình cũng xin lỗi, dập đầu, quỳ lạy cho nó dung hợp
nên nó thương tình đó mà. Hên vãi vì nó có lòng thương.”
Thanh niên của chúng ta đâu có biết rằng đây là thứ ánh sáng làm vô hiệu hoá
skill của nó đưa cho. Bây giờ, hắn chỉ đang quan sát cơ thể hắn thay đổi thôi.
Sau khoảng 2 phút, khi nhận ra rằng mình có 2 cái đan điền, tu vi tăng cao
bỗng hắn thấy một sự đau đớn dữ dội, hắn không biết đến từ đâu nhưng hắn cảm
thấy rằng đây có lẽ là lần đau đớn nhất hắn từng thấy.
“Aaaaaaaaaaaaaaa”- hắn la lớn một cái
Không ngại thả ra hết khi tức, Tiên Vương Đỉnh Phong khí tức tỏa ra, 10 đầu
Mệnh Luân của hắn nổi trên không, 8 viên Kim Tinh quay vòng quanh hắn.
“Hít.....”- đây chính là tiếng của mọi người khi thấy cảnh tượng này, cho dù 3
vị đứng đầu Tam Đại vị diện cũng phải hít lấy một hơi.
Chưa kịp định hình bỗng 10 đầu mệnh luân của hắn nổ tiếng vang lớn, 11 đầu
mệnh luân hiện ra, tiếp theo là 12 đầu, 13 đầu, 14 đầu và dừng lại cuối cùng ở
15 đầu. Ngay cả 8 viên Kim Tinh không biết lúc nào đổi thành 12 viên.
“Răng rắc....bẹp....bộp.....đoang”- đây chính là tiếng tim tan vỡ của mỗi
người trong lòng. Ai ai cũng cảm thấy hôm nay là ngày rèn luyện trái tim lớn
nhất.
Phải biết rằng 10 đầu mệnh luân là có thể đủ sánh vai với Ma Chủ rồi, 11 đầu
là bằng với Phật Chủ, 12 đầu là bằng với người mạnh nhất Tiên Giới rồi- Thiên
Chủ. Mà 15 đầu có ý nghĩa gì, bật CMN hack rồi. Phải biết Thiên Chủ hắn dùng
8/10 lực lượng là có thể thắng hai người còn lại rồi vậy mà Đan Đế lại là 15
đầu mệnh luân. Ai ai cũng kinh sợ, kể cả dàn harem đằng trước cộng với mấy
thằng bạn gay của hắn cũng chỉ nghĩ lấy 8 từ:
“Siêu cấp biến thái khủng bố quái vật”
Trong lúc mọi người đang bàng hoàng thì Mạnh Lương đang nhớ lấy điều gì đó,
vội vàng truyền âm cho mấy thằng tiểu đệ
“ Nhanh, nhanh thức tỉnh đi, khi anh đây đếm 1,2,3. Các ngươi nhớ chuẩn bị
kích hoạt Nổ Không Thạch chúc mừng nha. Chuẩn bị chưa.”
Mấy thằng tiểu đệ vội giật mình thức tỉnh, nhìn lấy đồng bạn rồi vội truyền âm
“OK con dê đang ngồi mải mê ăn cỏ bên bờ đê.”
Hắn vừa nhìn lên bầu trời vừa truyền âm đếm ngược
“1,....,2,....b..... DM, người đâu mất tiêu rồi, CMN em rể đi đâu rồi.”
Không chỉ riêng hắn mà cả Thiên Giới bây giờ như đang trong trạng thái F**king
wow shit luôn đó. Tụi hắn nhớ kịch bản không phải là như vậy, tụi hắn phải là
người chúc mừng rồi rời đi chứ, sao giờ con mẹ nó thằng nhân vật chính lại
đóng vai phụ. Bọn hắn ngây CMN người rồi bỗng có một vị thở dài nói
“Chắc vị ấy đang điều tiết lại khí tức đấy mà, người đó cầu chắc cũng không
gặp được mặt đâu, chúng ta cũng không nên quấy rầy thêm.”
Nói xong rồi bay ra khỏi Thiên Giới, mấy người khác hai mắt nhìn nhau đối diện
rồi cũng gật đầu bay ra khỏi Thiên Giới. Kể cả 14 người con gái cộng thêm 5
thằng gay cũng biến mất. Để lại Hân Nhi lẻ loi ngước nhìn bầu trời thật lâu
rồi mới bay về phía chỗ Đại Sư Huynh của nàng.
“Ể, Ê, cái đậu moé gì vậy. Có cái gì đó sai vãi, 12 tỷ linh thạch thượng phẩm
của ta nha. Trời ơi, là 12 tỷ đấy trời ơi.”- Mạnh Lương như người mất hồn khi
nói xong câu nói này.
Hắn đứng hình cho tới khi Hân Nhi lại hỏi hắn có chuyện gì không. Hắn chỉ nhìn
đứa em gái hắn một tí rồi nói với giọng đầy chưa xót
“ Lúc về nhà, nhớ mua cho huynh vài ngàn hũ đậu hủ. Huynh muốn ăn tới chết.”
Không đợi sự bất ngờ của Hân Nhi và cũng không chào hai vị Phật Chủ và Ma Chủ.
Hắn bật ngay R của Twisted Fate biên mất, để lại những dấu chấm và một con quạ
bay trên đầu của 3 người.
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�
Lúc này, tại Dược Tông, Tông chủ Bảo Nhiên đang đứng trước cổng của tông môn,
đi tới đi lui như thể đang chờ đợi một sự việc nào đó.
Chính xác là nàng đang đợi lấy thằng đệ tử của nàng trở về. Nàng thực sự có
thể tham gia vào buổi lễ nhưng khi nhìn thấy 15 người con gái đứng trước quảng
trường, nàng chỉ cảm thấy lòng nhói đau bởi vì nàng biết, mỗi người trong đó
lai lịch lớn hơn nàng nhiều, tu vi cũng cao hơn, chưa kể cả vẻ đẹp, tính cách,
nói chúng là hơn nàng rất nhiều. Nên nàng cũng trở về tông môn đợi thằng đệ tử
của mình trở về.
“Sư tổ, xin mời ngài uống chút trà đi, ngài trong có vẻ mệt mỏi nhưng sư phó
chắc chắn thành công.”- một giọng nói sau lưng nàng vang lên.
“Được rồi, cảm ơn ngươi An Nhiên.”- Bảo Nhiên nói.
“ Không biết sư phó lúc nào muốn về nha, An Nhiên rất nhớ sư phó, giống như
mỗi ngày đều không thể quên được cái mỉm cười, cái sờ đầu, những lời mắng
trích của sư phụ. Sư tổ, ngươi nói xem đây có phải là tình yêu không.”- An
Nhiên nhìn hắn hỏi.
Nàng chỉ vuốt mái tóc của vị đệ tử của đệ tử nàng, nói
“Đúng vậy và ta cũng đang giống như ngươi đây.”
Nói xong, nàng chỉ thở dài rồi ngước mắt nhìn lên trời. Nhìn chưa được bao
lâu, bỗng có tiếng nói làm nàng bỗng run lên, rơi chiếc tách trà xuống đất.
“ Sư phó làm gì mà đứng ơn ngoài vậy, kể cả ngươi nữa An Nhiên, chẳng lẽ ta
không nói ngươi nên ở trong thư viện học hả. Sao lại ra ngoài này chơi vậy.”-
Độc Long nói.
“ Ngươi... ngươi trở về từ khi nào vậy. Không phải là có lễ nghênh đón ngươi
nữa mà. Với việc An Nhiên ra đây là ta cho nàng đi ra, ngươi không cần phải
rầy.”- Bảo nhiên nói rồi nhìn anh main với vẻ mặt say đắm.
Không đợi hắn trả lời, lúc này An Nhiên chạy tới bên sư phó của nàng, kẹp tay
hắn giữa hai đồi núi có số đo 85, lắc lắc cái tay của anh main, hỏi
“ Sư phụ có thành công ko, sư phụ có lên được Đan Đế ko, cảnh giới ấy ra sao
hả, nói cho đệ tử nghe đi nào.”
Hắn cũng chỉ lấy tay đập vào đầu của nhỏ, thấy nhỏ ôm đầu ngồi chổm xuống đất.
Hắn quay qua nhìn Bảo Nhiên đang say đắm nhìn hắn
“Người có thể cho con mượn phòng của người được không?”
Bảo Nhiên như giật mình khi được hỏi câu hỏi rồi đỏ mặt nghĩ tới rất nhiều câu
hỏi trong đầu. Là câu hỏi gì, mọi người tự suy diễn và tưởng tượng. Nàng chỉ
có thể gật đầu nói
“Được chứ, tuy nhiên ngươi phải đợi tới....
Nàng chưa nói hết câu thì thằng main biến mất, để nàng còn dư lại nửa vế sau
trong lòng:
...tối thì mới được, ta chưa có tâm lý nhưng nếu ngươi muốn thì vi sư sẽ cho
ngươi.”
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�
Bây giờ, thằng main đang ở trong căn phòng luyện đan dưới lòng đất của Bảo
Nhiên. Hắn đóng cửa cẩn thận, đặt vài trận pháp cách âm rồi kiểm tra không ai
có thể nghe lén. Xong xuôi rồi hắn lấy tấm gương mà hắn cất xác của Hoàng Như
ra rồi đưa người con gái hắn thề yêu cả đời nằm trên mặt đất.
Hắn nhìn vào nàng, khẽ vuốt ngón tay trên má, vuốt qua những khẽ hở của mái
tóc đen óng ánh. Hắn sau đó chỉ thở dài
“ Chỉ tại huynh mà đã hại muội, muội biết không. Nếu không có muội thì huynh
có lẽ sẽ chết, cũng may muội đã cứu huynh khỏi con sói đó. Lúc đó, cũng buồn
cười thật nhỉ, chỉ là một con thú bình thường thôi mà huynh vẫn không thể đánh
lại. Chỉ biết đứng sau lưng muội nhìn muội bảo vệ huynh.”
Nói xong, hắn dừng lại một chút, nước mắt hắn cũng chảy ra từng giọt
“Muội hỏi vì sao ta yêu muội, ta chỉ nói muội ngốc và dễ yêu. Nhưng muội không
biết được rằng, huynh thực sự yêu con người trong muội. Không buồn phiền, lạc
quan, không ngại giúp đỡ người khác. Nhiều lúc huynh nói không nên giúp đỡ
người khác quá nhiều nhưng muội lại không nghe.”
Bây giờ thì tiếng nấc cụt của hắn vang lên xen lẫn âm thanh
“Nhưng muội vẫn cứ làm và kết quả cay đắng là từ 1 vị thiên tài trở thành phế
vật nhưng huynh vẫn thương muội. Cho dù muội vẫn trở thành phế nhân thì huynh
vẫn yêu muội nhưng huynh lại giết muội rồi. Nếu có lời gì nói thì huynh rất
hối hận. Quyền lực, tiền tài, danh vọng, sức mạnh hay người con gái khác,
huynh chẳng thèm để ý. Cho dù đan dược huynh sắp luyện là cấm dược, vi phạm
với luật kẻ Tiên Giới. Cho dù có mất sức mạnh huynh vẫn sẽ hồi sinh được muội,
được nhìn những nụ cười hồn nhiên của muội mỗi sáng.
“Huynh sẽ trả thù, rút xương những kẻ đã hảm hại muội. Huynh sẽ không tiếc mà
lật mặt Thiên Chủ, không ngại huyết chiến tới cùng.”
Dừng thêm 10s, hắn chỉ nói thêm một câu
“Huynh thực sự rất nhớ muội nha.”
Nói xong rồi hắn ôm chầm lấy thân thể mảnh mai của nàng. Do quá xúc động nên
hắn vẫn không biết trận pháp của hắn bị đục một lỗ hổng nhỏ và người nghe được
câu chuyện của hắn lại là Bảo Nhiên.
—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�—�-
Sau hai ngày từ khi Tiên Giới nghênh đón vị Đan Đế mới thì hôm nay ở Dược
Tông, không biết bị cái gì mà mây đen tụ tập lại đây rất nhiều. Cho dù độ kiếp
thì cũng không nhiều tới nỗi vậy, bởi vì mây dày và nhiều tới nỗi cho dù trời
sáng, vẫn không có một ánh sáng nào lọt vào cả.
Việc này ai cũng tưởng rằng là sẽ có trận mưa lớn nhưng chỉ riêng chưởng môn,
hắn chỉ chảy nước mắt nhìn lên trời bởi vì nàng biết sau ngày hôm nay sẽ là
lần cuối nàng thấy đệ tử của hắn. Chỉ tiếc nàng không thể thổ lộ với hắn. Hắn
chỉ lặng im đứng trong khu vườn, ngẩng mặt với những dòng lệ rơi lên bầu trời
đầy kiếp vân kia.
Khoảng 30’ sau, một luồng khí tức bao trùm luôn cả Tiên Giới và bây giờ trong
đầu ai cũng nghĩ tới hai chữ “Tận thế”, bởi vì luồng khí này rất mạnh và rất
áp lực cho dù Mạnh Lương cũng không chịu được mà phải nằm rạp xuống đất. Trong
đầu hắn bây giờ chỉ có hai chữ “Tiên Đế”.
Đúng như hắn nghĩ, bỗng trên trời Tiên Giới vốn yên bình bỗng bị xé rách một
lỗ hổng. Ngay lập tức có 7 bóng người bước ra lỗ hổng ấy, Đế Uy vẫn không
ngừng tràn ra. Bây giờ trên Tiên Giới, ai cũng nằm quỳ xuống dưới đất, riêng
chỉ có thằng Long là đứng được. Hắn mỉm cười nhìn 7 vị kia, rồi chỉ tay vào lò
luyện đan.
Một tiếng nổ vang trời vang lên cùng bao nhiêu kiếp vân tụ tập từ trước bay
thẳng xuống hắn. Hắn chỉ hời hợt lấy quyền oanh những lôi kiếp kia.
Lúc này, 7 vị kia cũng đã xác định mục tiêu đã trước mặt. Chỉ cần ulti, Q,
E... Khụ khụ, nhầm rồi, chỉ cần quay lại thu hồi đan phương và viên đan dược
là được rồi.
Lúc này, một trong 7 vị Tiên Đế lên tiếng nhìn xuống thành main, quát
“Bà mẹ nhà cha nhà mày dám hồi sinh vào giờ phút này. Sao ngươi không hồi sinh
mẹ nó sớm hơn 1 tháng đi, làm hại lão tử chút nữa đi gặp con và khỏa thân
rồi.”
Thằng main: Ểhhhhhhh???????