Người đăng: khoadang310
5000 năm sau, tại Thiên Giới- một trong tam đại vị diện trên Tiên Giới, xuất
hiện những bông hoa đỏ rực sáng cả bầu trời. Nếu để ý kĩ thì bông hoa này
chẳng có gì đặc biệt, chẳng tỏa ra một mùi thơm hay khí tức gì cả. Nó chỉ là
một đóa hoa không thể nào bình thường hơn nữa. Đối với mấy vị tu luyện giả,
hồn sư, trận pháp sư hay âm sư thì chắc có mấy thanh niên trẩu nào đó trong
lúc nhất thời vô tình kích hoạt Không Giới thạch nên họ nghĩ chẳng có gì đặc
biệt. Vì vậy mọi việc cứ diễn ra bình thường, chẳng ma nào thèm quan tâm tới
việc có thằng con nhà giàu khoe của ấy. Nhưng ít ai để ta rằng những bông hoa
đó ngày càng đỏ rực hơn.
2 tháng sau, bông hoa đó vẫn cứ đỏ rực, nếu lúc trước là chỉ chiếm trong một
góc nào đó của Thiên Giới thôi thì bây giờ ngay cả Phật Giới và Ma Giới cũng
thấy cảnh tượng đó. Và họ cũng f**cking wow shit nghĩ rằng thanh niên nào mà
giàu vãi ra. Phải biết rằng, Không Giới thạch là dùng để truyền hình ảnh hay
lời nói cho tất cả mọi người nghe, giống như cái loa phát thanh ấy nhưng nó
đặc biệt hơn là có thể chiếu hình ảnh. Một viên Huyền giai Không Giới Thạch ít
nhất cũng tốn cỡ 100 linh thạch thượng phẩm, đó chính là hình ảnh mà mọi người
đều thấy cách đây 2 tháng. Nhưng bây giờ, nó lại trải rộng ra có nghĩa là phải
sử dụng một viên Thiên Giai Không Giới Thạch a, một tỷ linh thạch thượng phẩm
nha.
Giờ phút này, tại Thiên Đình- nơi chấp chưởng, quản lý Thiên Giới và cũng là
nơi có sức tấn công mạnh nhất Thiên Giới. Trong cung điện, có một cô gái đang
ngắm nhìn những bông hoa trôi nổi trên không trung đó. Nàng ngước nhìn bông
hoa đó không biết bao lâu rồi, chắc cũng khoảng 2-3 tuần gì đó, nàng mới khẽ
thở dài rồi nói:
“ Là Long huynh sao, chỉ mong huynh ấy thành công.”
Nàng nói xong rồi bước ra khỏi cung điện. Ngay khi nàng bước ra thì có một ông
già đứng ngay chỗ nàng đứng nhưng không ai có thể thấy ông già ấy ( trừ thằng
tác). Ông đứng đó liếc mắt nhìn người con gái mới vừa bước ra khỏi cung điện.
Hắn chỉ khẽ mỉm cười:
“Nha, Hân Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi lớn rồi a, chắc cũng không lâu lắm
thì ta sẽ có cháu ngoại bế bồng. Uhm, để xem nếu là cháu trai thì nên đặt tên
gì nha, Ngạo Thiên, Bá Long hay là Thiên Minh a. Tên nào nghe cũng bá cháy bỏ
chét. Nghĩ lại cảm giác đó, càng sung sướng vl. Chỉ mong cháu rể của ta thành
công.”
Hắn khẽ nhìn ra bầu trời một chút rồi lại nói vào hư không:
“ Huyền Nhi, đi bảo sư huynh của ngươi chuẩn bị quà chúc mừng đi, với lại kêu
Thiên Giới chuẩn bị nghênh đón lấy một vị Đế Đan mới sắp xuất hiện.”
Chẳng biết lúc nào, trong cung điện ngoại trừ ông già ấy, lại có một vị phụ nữ
trung niên đứng đằng sau.
Cô là Huyên Nhi, sư muội của Mạnh Lương, sư muội của một vị Tiên Vương thập
ngũ kiếp và là người chấp chưởng Thiên Giới. Trên mặt cô lúc này toát lên một
vẻ kính sợ, một phần kinh ngạc, ngước mắt nhìn ra không trung. Khoảng 5’ sau,
khi thu lại được tâm tư, Huyên Nhi biến mất và để lại một câu nói
“Vâng, thưa phụ thân.”
—
Không chỉ riêng tại Thiên Đình mà ngay cả ở Ma Cung và Phật Tháp, cũng có 2
bóng người cô gái cũng nói y chang câu nói như vậy. (“Y chang” có nghĩa là lời
lẽ giống nhau chứ không phải là giống từng chữ, mong các đọc hữu đừng hiểu
lầm). Nói chúng, tóm gọn là thằng main của ta thả thính được 3 đứa và tụi nó
đớp thính.
—
Bây giờ, chúng ta quay lại thằng main.
Thằng main chúng ta sau khi bái vào Dược Tông, thì hắn giống như con hổ trong
bài thơ “Nhớ rừng” của Thế Lữ khi được thả vào rừng. Hắn chỉ tốn 4000 năm để
từ một thằng không biết một tí gì về luyện Đan trở thành một vị cửu tinh luyện
đan Đại Tông Sư. Việc này như gây chấn động cả Thiên Giới lúc bấy giờ. Phải
biết lên được Tông Sư phải qua 3 cảnh giới khác nữa. Luyện đan sư, Luyện đan
Đại Sư, Luyện Đan Tông Sư rồi mới tới Đại Tông Sư. Mà mỗi cảnh giới chia cửu
tinh, phải có sự nhận thức về cách luyện chế lẫn kiến thức mới lên được một
tinh. Mà nắm giữ được Đan đạo cho riêng mình thì mới được xem là lên được một
cảnh giới. Nắm giữ và hiểu biết càng sâu về đạo của mình thì lên được cảnh
giới cao hơn. Cho dù tông chủ của Dược Tông, là sư phụ của thằng main cũng mới
là một vị Thất Tinh Luyện Đan Đại Tông Sư thôi mà giờ đây đệ tử của hắn lại
vượt qua hắn chỉ trong vòng 2000 năm.
Tại Dược Tông bây giờ là một mãnh hỗn loạn. Hỗn loạn bởi vì là không biết từ
bao giờ, bên Thiên Đình gửi cho bọn hắn quà. Không phải là những món quà bình
thường mà là quà siêu khủng bố nha, bốn công pháp Đế giai cấp bậc, 2 viên Long
Hoàng trứng với một nhánh đội quân tinh nhuệ gồm có 50 Địa Tiên hậu kỳ, 12 vị
Tiên Vương sơ kỳ và 1 vị Tiên Vương hậu kỳ. Nhánh quân đội này có thể được xem
là khủng bố vãi lìn ra bởi vì chỉ với 1 vị Tiên Vương sơ kỳ cũng có thể làm
cho Dược Tông sống chết hơn dưới 100 lần mà bây giờ bọn hắn đang nắm giữ những
người có thể làm bọn chúng chết đi 1 triệu lần. Mà lý do càng nhảm shit là chỉ
muốn kết duyên đạo lữ với một vị đệ tử ở Dược Tông. Không thằng ngu nào có thể
không hiểu được ý nói này mà trong mắt các vị cao tầng thì chỉ có Độc Long là
người nắm giữ tư cách này.
Tại trong một căn phòng nằm sâu dưới lòng đất đang xuất hiện 12 vị luyện đan
Đại Tông Sư, họ chính là những vị trưởng lão, chấp pháp và chưởng môn. Bây giờ
họ đang bàn luận có nên chấp nhận quà tặng của Thiên Đình không thôi.
Chưởng môn Bảo Nhiên quay xuống hỏi mọi người:
“ Chúng ta có nên chấp nhận không, phải biết rằng năm đó chúng ta cũng bị hố
một lần mà ta thì không muốn đâu.”
“ Bẩm tông chủ, chuyện này dữ nhiều ít lành, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên thận
trọng. Mặc dù quà khủng bố hơn năm đó nhưng ta thấy được một cỗ âm mưu. Không
biết chừng là sự việc diễn ra sâu hơn năm đó thì sao.”- một vị trưỡng lão nói.
“Tông chủ, ta nghĩ rằng chắc họ không để ý đến sự việc năm đó đâu, cho dù năm
đó, chúng ta là người bị hại nhưng Mạnh Lương tiền bối cũng giúp chúng ta.
Chắc lần này là đến thật lòng.” - một vị khác nói.
Và rồi mọi người cứ xì cầm bàn tán và chưa ra thành 2 phe là nhận và không
nhận, trước mắt là phe không nhận đang dẫn đầu với tỉ số 6:5, trong đó có
chưởng môn. Chỉ có riêng một vị là chưa mở miệng, mắt và im lặng nãy giờ.
Trông ông ta dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm tịt như đang suy
tư điều gì đó. Với lại không ai muốn hỏi ông ta cả bởi vì ông ấy là một vị thủ
hộ giả của Dược Tông xuyên chức nhiệm Đại Trưởng Lão. Ông là người có tu vi
cao nhất trong đây, Tiên Vương tam kiếp. Hỏi ông ta trong lúc đang suy ngẫm
thì có mà hồn bay về trời, người về đất. Lúc này, bọn họ cũng chỉ thuyết phục
lẫn nhau để ra quyết định cuối cùng.
Trong lúc bàn tán, bỗng có một âm thanh làm rung chuyển cả cơ sở dưới đất, họ
sợ là đội quân kia đang đánh vào khu vườn của họ y chang sự việc năm đó. Nên
ngay lập tức không tiếc tỏa ra khí thế chuẩn bị vọt ra ngoài đối cứng. Đang
chuẩn bị gọi Đại Trưởng Lão dậy ra đối chiến thì thấy con hàng này đang mở
miệng to ngáy khò khò, bong bóng ở mũi lúc bự lúc nhỏ.
“CMN”- mọi người đều chửi trong lòng.
Trong lúc mọi người đang chửi trong lòng, bong bóng trên mũi nổ và ông lão này
sực bừng tính nhìn xung quanh hỏi
“ Các ngươi làm gì ở đây nha, đây là nhà của ta mà. Ồ không đúng, hang động
này nhìn thế nào quen quen a”- Ông lão dừng vài giây rồi nói tiếp
“À, bây giờ là đang kẻ trụ sở nha, Nhiên tiểu thư, người gọi lão phu tới nơi
này làm chi a. Sao ta không nhớ gì hết v?”
Bảo Nhiên chỉ nhìn ông lão vài giây rồi khẽ mỉm cười nói ra lý do của buổi
họp.
Ông lão chỉ khẽ nhíu lông mày, hay mắt nhíu lại rồi nói 1 câu rồi biến mất
dưới sự bất ngờ của 11 vị còn lại
“ Nhận lấy đi, vì lý do gì thì có lẽ bên ta sắp ra vị Đế Đan rồi.”
Sau câu nói ấy, bọn họ thay đổi cảm giác rất vi diệu, từ cảm giác cảnh giác ->
hoang mang -> bất ngờ -> kinh ngạc -> ngây CMN người -> kinh sợ. Bởi vì họ
biết cảnh giới cuối cùng của luyện đan sư là Đế Đan.
Chỉ riêng chưởng môn của chúng ta bây giờ có một phần vui mừng và một phần mất
mát. Vui mừng thì đệ tử nàng tấn cấp Đế Đan cảnh giới- cảnh giới vốn dĩ chỉ
xuất hiện trong truyền thuyết. Còn mất mát thì cô nàng này lại dính thính của
thằng main chúng ta rồi.