Khắp Nơi Phản Ứng.


Người đăng: sipca

“này, ngươi nghe nói gì chưa, phát hiện động phủ của đấu đế đấy.”

“thiết, nói nghe hay lắm, đấu đế để lại động phủ, nào có dễ dàng cho ngươi
biết như vậy, lừa người á.”

“hừ, ta nói cho ngươi, có người tìm được trong đó một viên đế cấp ma tinh, giờ
đang được rao bán đấu giá kìa”

“thiệt hay giả, nói nghe xem nào.”

“cái kia, người anh em, sáng nay ta chưa ăn gì” nói rồi cúi mặt nhìn chân,
nhầm, nhìn cái bàn.

Người sau cũng hiểu ý quay về phía lão bản: “chủ quán, cho một bàn rượu thịt
ngon nhất, phải nhanh” xong quay đầu lại thẳng tắp nhìn người đối diện. Có thể
hai người nói cũng không hạn chế âm thanh gì nên cả quán giờ tập trung vào bàn
của họ.

“ai, đó là một đêm trăng tròn, gió mát….”

Chuyện như vậy hầu hết đều diễn ra ở tửu quán khắp trung châu.

…………………………..

Cổ tộc.

“Cổ Nguyên, cổ ngọc vẫn chưa có tin tức sao?” một lão giả quay về phía trung
niên đang ngồi trên bảo tọa.

“chuyện này Huân nhi đang tìm kiếm, vẫn là đợi nó đi”

“Cổ Nguyên, ngươi phải biết đấu đế có ý nghĩa như thế nào, đến nay Huân nhi
vẫn chưa có tin tức gì, nếu không dùng sức mạnh đoạt lại là được.”

“đúng vậy, Tiêu gia bây giờ không phải Tiêu tộc ngày xưa, ngươi còn sợ cái gì,
hơn nữa ngươi cũng không định để Huân nhi ở bên ngoài đi.” Một lão giả khác
lên tiếng ủng hộ.

“hừ, chuyện này không nói nữa, dùng sức mạnh chúng ta có khác gì hồn tộc, còn
nữa, đừng quên trong thiên mộ kia còn có một vị, các ngươi muốn sau này bọn
tiểu bối chết hết ở thiên mộ sao?”

Đại sảnh bỗng nhiên yên lặng lại.

Đúng lúc này, một người từ ngoài chạy vào, trên mặt mang theo hốt hoảng: “tộc
trưởng, chuyện lớn rồi, kết giới ngoài cổ mộ biến mất rồi”

Như một viên đá ném xuống bờ hồ yên tĩnh, những người tại đây trên mặt hiện ra
vẻ khiếp sợ.

“cái gì, kết giới biến mất, làm sao mà biến mất?”

“cái này, không phải là xuất hiện đấu đế chứ?”

“này, nếu vậy…..”

“….”

“đủ” lúc này Cổ Nguyên cũng thu hồi biểu tình lại, bình tĩnh mà nhìn hết thảy

“phái người ra tìm hiểu những tộc còn lại xem động tĩnh thế nào, còn nữa cũng
phái người tới cổ mộ, nhưng chỉ ở bên ngoài, không nên đi vào”

……………………………..

Hồn tộc.

Hồn Thiên Đế lúc này đang ngồi xếp bằng trong động phủ, chợt mở mắt ra.

“chưa đủ, vẫn chưa đủ, ta cần nhiều linh hồn hơn nữa, xem ra phải sớm bắt đầu
kế hoạch”

“tộc trưởng” một lão giả xuất hiện ngoài cửa động phủ, trên người trùm kín
nghít, nhìn trông âm trầm và sởn gai góc.

“nói đi”

“kết giới ngoài cổ mộ biến mất”

Hồn thiên đế bật dậy, lao thẳng ra động phủ, xách lấy cổ áo lão giả, thần tình
khiếp sợ

“ngươi nói cái gì, nói lại ta nghe”

“cái kia, kết….kết giới cổ mộ biến mất rồi”

“không có khả năng, kết giới đó chỉ có đấu đế mới phá được, cổ ngọc vẫn trong
tay ta, không có khả năng năng” nói xong buông lỏng cổ áo lão giả.

“tra, tra cho ta, liên hệ với người của ta, Cổ Nguyên có phải hay không đã đột
phá”

“vâng” lão giả lĩnh mệnh rời đi.

………………………………………………..

Viêm tộc.

“rầm….rầm” một vụ nổ lớn xảy ra ở biên giới, có điều chẳng mấy ai để ý đến vụ
nổ này cả. Mà không phải, cũng có vài người quan tâm.

“đây là lần thứ mấy rồi?” một tên lười biếng hướng về phía đồng bạn hỏi.

“không biết, nhiều quá đếm không được rồi”

“há, tộc trưởng cũng thật, dung nhập dị hỏa nào dễ như vậy, cũng may tộc
trưởng chỉ thử bằng mồi lửa, không thì Viêm tộc bay luôn chứ?”

“ai biết” thanh niên dang tay, thần tình bất đắt dĩ trả lời đồng bạn.

Lúc này, trong một đống đổ nát.

“rốt cuộc sai ở đâu? Đáng chết, nếu ta có thể dung nhập được dị hỏa, có thể
mượn sự cuồn bạo của nó mà phá mất cái ngăn trở này, trở thành một đời đế. Rốt
cuộc là sai ở đâu?”

“tộc trưởng, chuyện lớn rồi, cổ mộ mở ra rồi”

Lão giả thân thể chấn động mộng cái, sau đó quay về hư không quát lớn: “tập
trung trưởng lão hội, nhanh, đại sự sắp đến rồi”

…………………………………………….

Dược tộc.

“oanh” bụi mù bay phất phới, một mảnh vở bằng tinh thiết vừa mới chạm đất,
trên bề mặt còn có viết cháy khét.

“lần thứ mấy rồi?”

“lần thứ 696 rồi” nói rồi chéo thêm 1 vạch vào cuốn sổ, sau quay lại với đồng
bạn nói: “bụi tản đi rồi, nhanh vào đút đan dược cho tộc trưởng, không là treo
bây giờ”

Đúng lúc này một lão giả từ xa chạy lại, vì quá hấp tấp nên vấp phải cái mảnh
vở lúc nãy. Thấy vậy, người trông cửa cười nói: “trưởng lão, người vội như vậy
làm gì? Ta nhớ tiểu thiếp của tộc trưởng 3 tháng nữa mới sinh đi.” Nói rồi còn
làm ra một vẻ hèn mọn.

“đi ngươi, ở đây trông chừng cho ta, chuyện lớn rồi”

Sau đó tất cả đấu thánh của dược tộc được tập hợp, chuyện như vậy cũng diễn ra
ở linh tộc và thạch tộc.

………………………..

Tiêu tộc.

Nhầm một chút, Tiêu gia, Ô Thản thành.

Trời vẫn trong xanh, mây vẫn bay bay và gió vẫn thổi, cứ như việc cổ đế động
phủ mở ra không có một tý quan hệ gì với Tiêu Vân vậy. Bây giờ Tiêu Vân đang
cùng một chỗ với Tiêu Viêm đây.

Đứng trong đội ngũ, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lầu các khổng lồ trước mặt này,
nhịn không được lắc đầu sợ hãi.

Trên lầu các có một tấm bài biển cực lớn, ba chữ " Đấu khí các " hiện ra vẻ cổ
lão uy nghiêm, bài biển thoáng có chút màu vàng son, trên đó còn hiện ra chút
bụi đất, thể hiện đã trải qua bao năm tháng tang thương.

Lầu các này, là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia : Đấu khí các.

Gia tộc suốt mấy trăm nay qua đã tìm kiếm được vô số bộ công pháp, toàn bộ đều
được lưu trữ ở đây, mà những công pháp này chính là những bảo bối chứng minh
cho địa vị của Tiêu gia hôm nay.

Trong gia tộc, quan trọng nhất là địa phương này, cho nên phòng thủ vô cùng
nghiêm ngặt, ngày thường cơ bản đây là cấm địa, chính cả tộc nhân cũng cấm
không được tú ý đi vào, chỉ có sau khi cử hành nghi thức thành nhân, lúc đó
nơi này mới tạm thời mở ra một thời gian.

" Quy củ khi tiến vào Đấu khí các ta đã nói qua rất nhiều lần, bây giờ cũng
không cần nhắc lại nữa, tóm lại, tiến vào trong đấu khí các, mỗi người có thể
ở đó trong vòng hai canh giờ là phải đi ra! Còn nữa, mỗi người chỉ có thể mang
theo một loại đấu khí công pháp phù hợp với thuộc tính của bản thân, không thể
… cầm nhiều loại, nếu có người muốn giấu trộm công pháp, nếu bị phát hiện sẽ
bị tước bỏ tư cách học đấu khí công pháp đã đạt được, cho nên các ngươi hãy
chú ý!"

Đứng ở phía trên đài cao, Tiêu Chiến ánh mắt oai nghiêm nhìn về một nhóm nam
tử nữ tử ở phía dưới, vẻ mặt nghiêm túc nói.

" Rõ !" đông đảo thiếu niên hưng phấn lớn tiếng trả lời, ánh mắt nóng bỏng
nhìn lầu các to lớn kia..

" Nếu tất cả đều nhớ quy định rồi, thì bắt đầu đi !"

Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, từng bước lùi ra phía sau, hiện ra một chiệc cột
đá to lớn đứng sừng sững trước đại môn. Hai bên cột, cách chừng một thước là
hai bệ đá, trên mỗi bệ đều có gắn một viên thủy tinh cầu trong suốt.

Tiêu Viêm nhìn về Tiêu Chiến nhếch miệng cười cười, bàn tay đặt trên thủy tinh
cầu, hồng quang nóng cháy so với mọi người lần trước đây còn muốn rực rỡ hơn,
hỏa thuộc tính.

Tiêu Chiến đã sớm biết thuộc tính của con mình, cho nên cũng không có gì biểu
hiện ra mặt, sau đó có chút gật đầu, ánh mắt đột nhiên quét rất nhanh ra xung
quanh, sau đó lặng lẽ bước tới từng bước, ho khẽ một tiếng, làm bộ cúi xuống
một chút, âm thanh khe khẽ truyền ra:" Hỏa đạo con đường thứ ba, phòng bốn
mươi ba."

Nghe Tiêu Chiến thấp giọng nói, Tiêu Viêm ngẩn người ra, đột nhiên có chút
buồn cười, nguyên nhân là cha mình đang làm việc tư a.

Nhìn Tiêu Viêm cùng Huân nhi đi rồi, Tiêu Vân mới đến một bên Tiêu Chiến

“lão già, nơi này quá nhàm chán, ta cũng có công pháp rồi, đi ngủ đây”

Nói xong cũng mặc kệ Tiêu Chiến quay đầu chạy mất, để lại Tiêu Chiến đầu đầy
hắc tuyến, miệng lẩm bẩm: “hỗn tiểu tử a”

(quá bận, chắc 2 ngày 1 chương quá)


Con Đường Vô Tận - Chương #12