Nhìn lấy Phấn , Ngọc Thạch đôi mắt có chút nheo lại trong đôi mắt lóe lên
những ánh sáng khác thường, nhưng rất nhanh hắn liền thu hồi tầm mắt mà chuyển
qua nhìn tên Di Diệp đang nằm cách xa hắn chỉ vài chục bước chân ,mặt hắn hiện
lên vẻ vui mừng , mang theo tiếp một chút tò mò , vì lúc này ở bên cạnh tên
này đang có một nữ tử khiến hắn cảm thấy hứng thú, tuy chỉ thấy bóng lưng của
nàng nhưng chỉ nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận đây là một vị mỹ nữ.
Nhìn lấy nữ tử Ngọc Thạch không khỏi nhếch miệng cười một cái, một nụ cười
mang đầy vẻ yêu dị , thu hồi lại nụ cười của mình hắn chậm rãi đi về phía
thiếu nữ :
" Không nên để ta thất vọng à ." Thạch nói thầm nghĩ, rồi bước chân không tự
chủ bước nhanh hơn , thậm chí có vẻ hắn đều đã giảm lại giày trọng lực một
phần mười sức nặng .
Khi lại gần cũng không để cho hắn thất vọng thất vọng, thiếu nữ này có một
dung nhan nghiêng nước nghiêng thành,thân hình nhỏ nhắn , khuôn mặt mỹ lệ, ánh
mắt như bảo thạch , tuy nàng đang rơi lệ nhưng nó không làm nàng xấu đi mà
càng tôn thêm vẻ đẹp thiên thần của nàng , khiến người Ngọc Thạch tim không
khỏi đập nhanh vài lần, hô hấp cũ là như đình trệ vài giây .
Mặc dù Ngọc Thạch đang đứng rất gần thiếu nữ nhưng dường như thiếu nữ không
phát hiện sự xuất hiện của hắn , có lẽ tâm trí của thiếu nữ lúc này đang dành
cho Di Diệp đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Ngọc Thạch ngồi xuống bên cạnh nàng , nhìn tên Di Diệp kia trên dưới một lần ,
đã muốn lấy lòng mỹ nữ nên Ngọc Thạch không suy nghĩ gì nhiều mà lấy tích lũy
hoán đổi lấy một viên ra Hồi Phục Đan dược Huyền Phẩn khá trân quý, hắn tuy
hơi là lòng hơi chảy chút máu , lá gan có chút đau , nhưng vẫn làm như không
có chuyện gì , dùng tay tách miệng tên này ra, đúng lúc này thiếu nữ bên cạnh
mới phản ứng lại, một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay của Ngọc Thạch.
Nàng dùng ánh mắt có chút tức giận mà nhìn Ngọc Thạch , tiếp theo đó nàng hé
môi anh đào một âm thanh trong trẻo vang lên :
" Ngươi là ai ? Ngươi đây là muốn làm gì ca ca của ta ".. Trong giọng nói của
nàng pha một chút tức giận kèm theo một chút nghi hoặc.
Trên khuôn mặt của Ngọc Thạch hiện lên tiếu ý đạo :
" Tiểu cô nương nếu ta muốn làm hại hai huynh muội các ngươi thì các ngươi bây
giờ đã là hai cổ thi thể rồi. Ngốc . Ta đây là muốn giúp hắn nếu ngươi không
muốn cũng không sao, sau này ca ca của của cô bị làm sao thì chỉ có thể tự
trách bản thân rồi".
Nói xong Ngọc Thạch gỡ tay thiếu nữ ra đứng dậy làm một bộ muốn rời đi. Thiếu
nữ thấy vậy thì trên khuôn mặt xuất hiện vẻ do dự nhưng trong nháy máy, vẻ mặt
ấy biến mất, trong đôi mắt nàng ánh lên sự hy vọng.
Nàng đứng dậy nắm vạt áo của Ngọc Thạch không cho hắn rời đi, khuôn mặt của
nàng có chút hồng hồng, nàng chỉ cúi mặt xuống mà không nói cái gì.
Ngọc Thạch cảm nhận có người đang níu kéo mình, quay lại thì thấy cảnh này,
hắn mỉm cười xoa xoa đầu thiếu nữ nói :
" Tiểu cô nương có chuyện gì nào ? Nếu không tin tưởng thì nên để ta rời đi".
Thiếu nữ ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đáng thương nhìn Ngọc Thạch đạo :
" Cho ta xin lỗi , tại nhìn ngươi không giống người tốt nên ta sợ ngươi hại ca
ca ta, nhưng suy nghĩ một chút mấy lời ngươi nói cũng có lý nên ta cảm thấy
ngươi có lẽ không xấu lắm, ngươi cứu ca ca ta đi. Ta thật tình xin lỗi mà ".
Mặt Thạch lúc này tuy có chút méo ta là chổ nào không giống người tốt ah
,nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại vẻ mặt lúc nãy .
Tiếu ý trên mặt Ngọc Thạch càng đậm nhìn thiếu nữ manh manh đáng yêu trước mặt
lại nói :
" Gọi một tiếng Ngọc Thạch ca ca nghe chút nào ".
Thiếu nữ khuôn mặt càng hồng lí nhí nói :
" Ngọc Thạch ca ca".
Ngọc Thạch nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực nói :
" Không nghe thấy gì cả, nói to lên".
Thiếu nữ nghe vậy thì tức tới giậm chân, khuôn mặt càng hồng hơn, trắng mắt
nhìn Ngọc Thạch sau đó hét lớn mấy tiếng:
" Ngọc Thạch ca ca, Ngọc Thạch ca ca, Ngọc Thạch ca ca . Hừ hừ. Như vậy được
chưa? ".
Ngọc Thạch dùng tay vỗ vỗ má nàng đạo :
" Như vậy mới ngoan chứ, sau này cứ thế phát huy ". .
Thiếu nữ muốn đẩy ra tay Thạch , nhưng lúc này tay Thạch lại lướt xuống tay
nàng .
Nắm lại đôi tay thon nhỏ của tiểu cô nương trước mắt , Thạch cười nói :
"Cầm lấy , cho hắn uống , ta đi đòi lại cong đạo , cho huynh muội nhà ngươi ."
Tay thiếu nữ lúc này lại nhận được một viên tròn tròn , rồi nàng nhìn Thạch ,
xong quay lại ngồi xuống chỗ ca ca của mình .
Nhìn nàng vừa quay đi , mặt Thạch méo nó , tâm can hắn lại càng đau dữ dội ah
:
"Một ngàn điểm tích lũy ah ."
Thạch than vãn lấy trong đầu , rồi trước ánh mắt ngơ ngác của những tên đệ tử
đang nhìn chuyện vui , hắn nhặt lên một hòn khá tròn viên đá từ dưới mặt đất .
"Hắn đây là làm gì ah? .... không phải nói đòi lại công đạo cho ca ca ta đi ."
Dạ Vũ nhìn lấy trước mắt nam tử này , rồi nghi hoặc nàng đặt câu hỏi .
Tất nhiên không ai biết Thạch nhặt lên trên đất hòn đá làm gì ,chỉ thấy hắn
lúc này , kéo lên ống tay áo bên phải , rồi truyền hòn đá qua tay phải , giơ
lên cánh tay , Thạch dồn hết lực mình có vào cách tay phải rồi , vung mạnh
....
"Vun Vút " Âm thanh xé gió của hòn đá lao thẳng về phía trước , khiến cho nơi
nó đi qua đều tạo nên một lực gió thổi phù các mái tóc dài của những đệ tử
đứng gần quỹ đạo bay của hòn đá .
Ổn định lại thân thể , nhìn lấy viên đá mình ném đi bay theo đường thẳng :
Thạch cười nói :" Nếu cứ đúng theo vầy ... không có trở ngại nào thì nó sẻ
trúng đích ah ."
Xong Thạch khẽ khép lại đôi mắt .
"Ah....ah....a...a " Một tiếng hét to vang lên , khiến cả quảng trường đều
chăm chú nhìn lấy chỗ phát ra tiếng hét , kể cả tên chủ trì đang định đọc lấy
tên trận tiếp theo cũng phải khựng lại .
" Tên nào ... là tên nào ...tấn công ta ."
Huyền thần lúc này đang thoải mái nắm lấy tay Phấn , bất ngờ nghe tiếng xé gió
lao vun vút tới , hắn chỉ kiệp nhìn thấy trước mắt đen đen một vật lao tới ,
rồi bụp một phát , cái cảm giác đau đớn không thể tả được từ mũi của hắn
truyền lấy lên đại não .
Lúc này đứng xa xa cách Huyền Thần bốn mươi mấy bước chân , Thạch mở ra đôi
mắt rồi nhếch lấy miệng cười , rồi trước những con mắt quanh hắn kể cả cô nàng
xinh đẹp kia đều trợn mắt hốc mồm nhìn lấy tên Huyền Thần bị tấn công lấy ,
Thạch la to :
" Ah ... mẹ ta thật xin lổi có chút đùa giởn hòn đá không tự chủ được làm bay
xa ah ."
Tủy giải thích vô lý nhưng Thạch vẫn nói ra , rồi cười lại nói tiếp .
"Mà không may bay xa lại là trúng vào ngươi ah , thật có lổi có lổi ah."
Tuy Thạch nói như vậy nhưng lúc này tên Huyền Thần cũng chỉ có thể ú ớ , chứ
không nói lên lời , đau thật sự quá đau ah :
Bên cạnh hắn Phấn lúc này nhìn lấy Thạch , rồi lại nhìn qua Huyền Thần , đắn
đo một chút Phấn nói qua Thạch.
"Ngươi là ai , sao lại tấn công lấy Thần huynh ah "
"Ớ ..... Ồ đây không ohari là nữ tử ra tay hung ác ah , thật mẹ nó nữ tử này
ác độc ah , người ta đã muốn đầu hàng lấy , thế mà còn bám theo tấn công lấy
ah .Làm cho người ta bất tỉnh ah , thật mẹ tội nghiệp ah ."
Thật rất bất ngờ ah , Phấn này lại làm như không quen biết hắn ah , được được
vậy thì ta cũng là xem như là chôn giấu lấy cái này lúc trước quen biết thành
dòng nhỏ ký ức đẹp đi , rồi vẻ mặt Thạch lúc này nhìn lấy tên Di Diệp , à
không nhìn lấy là muội muội của tên này .
Chỉ thấy lúc này cô nàng này , khuôn mặt đã là há hốc , mắt trợn to ra , tuy
nhiên cũng là không làm mất đi vẻ đáng yêu của cô , Thạch cười nhạt , rồi nhìn
lại kẻ bội bạc có mới nới củ Phấn , nói .
" Ngươi xem gia đình của nạn nhân , đã là khốn khó , hắn lại trên có mẹ già ,
dưới có muội muội , ngươi lại là đánh hắn ra thế này ah , xem chân hắn muốn
bình phục cũng phải tốn gần ba đến năm nguyệt thời gian ah , làm sao mà lại về
thăm lấy mẹ già
Nói xong Thạch lại tạo ra khuôn mặt thương cảm , phải nói hắn lúc này diễn
xuất rất đạt , làm cho quanh hắn một vài người tưởng hắn là đang nói thật ,
cũng nhìn lấy Di Diệp nằm đấy rồi bàn tán .
"Hắn tài nghệ không bằng người , bị đánh là đúng ." Vốn đang ôm mặt tên Huyền
Thần , lúc này lại không biết lấy đâu ra khí lực nói to lại .
Khuôn mặt tên Huyền Thần lúc này thật rất khó coi , cái mũi thì xưng vù lấy ,
máu thì be bét ra hai , thật sự làm cho người ta không muốn nhìn vô lần hai ah
.
" Hay cho câu tài nghệ không bằng người , thật hay cho câu tài nghệ không bằng
người ...." Lúc này khác với vẻ mặt hồi nãy , trên mặt Thạch hiện lên một vẻ
tiếu ý nghập trời , nhưng sau đó liền là một bộ mặt làm người ta sởn cả gai óc
.
Thạch lạnh lùng nhìn trước mắt tên này Huyền Thần , lại đạo :
" trong các trận chiến tiếp theo , ngươi tốt nhất không gặp ta nếu không , ta
cho ngươi biết ngươi cở nào không bằng ngươi , phế tu vi của ngươi cũng là nhẹ
."
Đạo xong Thạch liền quay đi , để lại phía sau bao nhiêu là ánh mắt nhìn hắn
khác thường .
Khi ngang qua cô nàng kia Thạch nói nhỏ lấy một câu .
" Cho hắn tỉnh dưỡng nghĩ ngơi , tầm một nén nhang nữa hắn sẽ tỉnh lại ."
Rồi cứ như vạy Thạch lại đi về một chỗ đứng đó , nhưng hắn vẫn bị mọi người
soi mói bàn tán lấy , nhưng Thạch lại là nhắm lại đôi mắt không để tâm lấy các
câu nghị luận bàn tán , thậm chí là các trận đấu tiếp theo hắn đều bỏ qua
không quan tâm
Rất nhanh liền đã tới trận đấu của hắn , tên hắn cũng đã được tên chủ trì xứng
lên , Thạch lúc này dường như không muốn nương lấy tay .
Hắm trên tay liền xuất hiện Tinh Thần Long Sĩ , khác với trận trước mang theo
hưng phấn , thì trận này khuôn mặt hắn như không biểu cảm , lạnh lùng đi lên
đài .
Không hoa mỹ cầu kì , hắn chỉ là đi bộ lấy , lên đến võ đài , hắn khẽ đánh giá
lấy đối thủ của mình .
Là nữ nhân , khuôn mặt lại khá không vừa mắt , thân hình củng vậy , nên Thạch
cũng chẳng muốn chơi đùa khinh thường liếc mắt nhìn cô ta , rồi rút ra của
mình thanh kiếm chỉ vào đối thủ đạo :
" Tới ah "
Như nhìn ra sự khinh thường trong mắt Thạch , cô gái cũng chỉ là căm tức rút
ra một thanh khá tinh tế chi kiếm nâng lên chi kiếm ra trước ngực , lúc này cô
ta , tốc độ tăng vọt thân ảnh liền lao vào Thạch , khi cô ta gần tới chỗ Thạch
.
"Tốc độ này mẹ nó quá chậm , như là sên bò một dạng ." Thạch đạo ra rồi một
lượng lớn linh lực của hắn được hoạt động , tay hắn hất lấy một cái , trên tay
trường kiếm tạo nên một đường sáng trắng bằng linh lực , không có dấu hiệu
tiêu tan đường sáng trắng ấy , cắt ngang lấy không khí ,rồi như mãnh thú lao
về phí trước , đập vào thanh kiếm trên tay cô gái kia .
Hoảng loạng cô gái chưa biết việc gì sảy ra thì , " xoảng xoảng , trên tay cô
thanh kiếm liền đã bị cắt đôi một nữa của thanh kiếm còn trên tay cô ta ,
nhưng nữa kia lại rơi xuống đất . như chưa thha cho cô ta đường sáng trắng của
Thạch lại là đánh thẳng vào ngực cô ta , khiến cô ta phun ra một ngụm máu rồi
bay thẳng xuống đài, bất tỉnh nhân sự .
" Ngọc Thạch , thắng" Tên chủ trì la to .
Rồi nhanh chóng Thạch nhảy xuônag đài , rồi lại đi riêng về một phía nhắm mắt
.
Cứ như thế các trận đánh liền diễn ra , kể cả lần tiếp theo Thạch lên đài đối
thủ cũng là đầu hàng lấy.
Hắn không tốn một chút công sức tiến vào vòng cuối cùng hỗn chiến .