Sa Khương Bi Ai


Người đăng: ♥๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥

Khi trời vừa bắt đầu tời mờ sáng, doanh trại Tiên Lâm đã bắt đầu động, 5000
quân mã xuất phát, thẳng tiến quân trại Sa Khương, tiếng trống trận rền vang
báo hiệu một hồi đại chiến sắp tới.
Sa Khương từ sớm đã nhận được tin tức, trong tay hắn có 2 vạn 5 đại quân, thế
nhưng đối với 5000 đại quân có chút e ngại, bởi vì hắn đã ăn nhiều quả đắng
rồi.

Địch nhân không những dũng mãnh thiện chiến, hơn nửa chủ tướng vận binh như
thần, khó mà bắt bài được bọn chúng.

Bên kia Miễu Phi cũng đã truyền tin về, chiến tuyến phía Đông thất thủ, 4 vạn
đại quân bao vây thành Vô Biên. Nên mệnh lệnh cho hắn cho 1 vạn quân trở về Vô
Biên thành trấn thủ.
Đã ngheo nay còn gặp cái eo, 2 vạn 5 quân hắn còn sợ không đủ, thế nhưng mệnh
lệnh cấp trên không thể không thực hiện.

Ngay chính lúc này 1 vạn quân vừa chuyển đi chưa được một ngày, Đặng Lâm bắt
đầu công phá. Làm cho hắn tức muốn nổ phổi.

Ngay lập tức hắn cho quân cấp báo tình hình cho Lâu Liệt, yêu cầu hắn viện
trợ. Trong lòng Sa Khương biết, Lâu Liệt sẽ không cấp quân cho hắn, nhưng hắn
vẫn muốn có một hy vọng nhỏ nhoi.
Miễu Phi cấp cho Sa Khương 2 võ tướng cấp 3 một là Thiên Tu hai là Thống
Chiến. hai võ tướng này chỉ là võ tướng bậc trung, tư chất cũng không cao, kỹ
năng lại càng không ra gì. Thế nhưng nhà nghèo làm gì chê thóc. Sa Khương liền
chỉ huy đại quân của mình chia làm 3 hướng phòng thủ, mỗi nhánh gồm 5000 quân.

Một nhánh là trung tâm cho hắn chỉ huy, trực tiếp chiến đấu với 5000 quân của
Đặng Lâm, nhánh thứ hai do Thống Chiến chỉ huy, bọc vào bên cánh phải. nhánh
quân còn lại Thiên Tu chỉ huy, làm nhiệm vụ bọc hậu. nhiệm vụ phân chia rõ
ràng.

Hai tên võ tướng có chút không hiểu, tại sao chủ tướng của mình lại sợ hãi bọn
kia đến thế, bọn chúng chỉ có 5000 quân, quân ta đến 1 vạn 5. 3 đánh một không
chọt cũng què. Thế nhưng quân lệnh như sơn không thể không thực hiện, thế
nhưng trong lòng bọn họ lại chịu một nỗi uất ức.
Nếu Sa Khương biết trong lòng bọn họ đang nghĩ điều gì chắc tức đến hộc máu
tươi. Nghé non thì bao giờ sợ lão hổ.

Đậy là lần thứ 4 Sa Khương đánh với Đặng Lâm. Dường như quá quen với cách đánh
của đối thủ, nên Sa Khương vẫn án binh bất động, tăng cường phòng thủ bên cổng
thành, tranh thủ thời gian cho 2 vên võ tướng kia làm nhiệm vụ.

Thống lĩnh 5000 quân Đặng Lâm chính là Lạc Ba Lạng quân sư đứng thứ ba trong
Đại Ngàn trấn. trong tay Lạc Ba Lạng lúc này có 5 võ tướng Lạc Trấn, Lạc Hạc
chỉ huy kỵ binh, Lạc Lực và Lạc Trác chỉ huy bộ binh, Lạc Bác chỉ huy cung
binh. Mỗi vị võ tướng mang theo 1000 thân binh, đội hình chỉnh tề cách quân
doanh Sa Khương 1 dặm thì dừng lại tiếng trống trận rền vang.

“ Sa Khương chúng ta lại gặp mặt! ngươi quả thật là một con gián đánh hoài
không chết!” từ phương xa truyền đến âm thanh của Lạc Ba Lạng.

“ các ngươi là một đám tiểu nhân vô sỉ, hết lần này đến lần khác bẫy ta! Có
gan thì tới đây làm một trận sống mái!” Sa Khương mặt đỏ lên thét lớn.

“ Mãnh phu! Lạc Hạc cho tên phản tặc không biết trời cao đất dày này một trận
đi nào!” Lạc Ba Lạng xem thường Sa Khương.

“ Vâng” ngay lập tức Lạc Hạc cưỡi một con chiến mã màu đen tuyền tiến lên phía
trướng, khí thế hiên ngang.

Khóe miệng Sa Khương có chút giật giật! “ Mã mẹ nó! Một tên võ tướng trang bi
hoàng kim đến tận răng kia, làm sao hắn có thề đánh lại, cho dù 2 tên Thiên Tu
cùng Thống Chiên lên một lược, hắn cũng biết ai là người chiến thắng.

“ Hừ Vô sĩ!” Sa Khương gầm lên.

“ tất cả thủ quân chuẩn bị! bọn đê tiện chuẩn bị công trại! quyết tử chiến!”
Hắn gào lên.

Nhìn thấy tràng cảnh Lạc Ba Lạng cũng chẳng lộ gì ra vẻ bất ngờ, dường như đã
trong tầm dự đoán của hắn.

“ Sa Khương! Ngươi thật là một tên đàn bà! Ta không biết tới khi ta đánh vào
thành Vô Biên ngươi lại trốn chỗ nào nữa” giọng Lạc Ba Lạng cực kỳ trào phún.

Lạc Lực và Lạc Trác chỉ huy bộ binh bắt đầu kết trận chuẩn bị cường công doanh
trại Sa Khương.
Trên đỉnh núi cách đó không xa Thống Chiến nhìn thấy tất cả, trong lòng hắn
không ngừng khinh thường Sa Khương, một chủ tướng lại có thể nào bị vũ nhục
đến như thế vậy mà cũng không dám ho ra một tiếng.

Hắn lắc đầu thở dài “ Miễu Phi đại nhân, lần này ngài hại ta rồi!”

Ngay lúc này Lạc Lực và Lạc Trác đã cho quân đi công thành, Bộ Binh xung
phong, lợi dụng những tấm khiên của mình mà giảm sát thương từ cung tiển đối
phương.

Đội hình 2000 người chia làm 400 tổ, mỗi tổ 50 người, mỗi 10 người hợp thành
một tiểu đội. đội hình xếp theo Loạn Kiếm trận.

Loạn Kiếm trận là một trận pháp học tập được khi xây dựng Phủ Sách Lược (
chương 27). Loạn kiếm trận là trận hình phòng thủ cực mạnh, lấy bộ binh là
chủ, xếp theo hình chữ nhật.

Xây dựng Phủ Sách Lược đây chính là Chủ kiến của Hoàng Kỳ Phương, tuy giá tiền
cực cao, thế nhưng lợi ích mang về lạ cự đại.

Bên trong phủ sách lược có tổng cộng 10 trận hình, tùy theo loại mà có ưu
nhược điểm khác nhau: Ngư Lân trận, Trường Xà trận, Phương trận, Loạn Kiếm
trận, Phong Thỉ trận, Hạc Dực trận, Cơ Hành trận, Nhạn Hành trận, Chùy Hành
trận và Hổ Thao trận.

Bên trong 10 trận hình Phương Trận cùng Loạn kiếm trận là tăng cường phòng thủ
mạnh nhất. rất thích hợp dùng để công thành.

Trận hình như một chiếc giáp rùa, chậm rải tiến lên, mặc cho mưa tên ầm ầm lao
xuống. phìa ngoài Lạc Bác không ngừng chỉ huy cung binh bắn yểm trợ cho Lạc
Lực và Lạc Trác.

Trận thế dường như nghiên về một bên 5000 quân thủ thành của Sa Khương hầu nhu
không làm được già 3000 quân tinh nhuệ của Lạc Ba Lạng.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

Đọc chương mới nhất tại: ๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

Trên núi nhìn thế trận, Thống Chiến tức giận đến tay rung bần bật” Phế vật!
chủ tướng phế vật!” hắn không phải võ tướng thuộc sở hửu của Sa Khương, mà là
phụng mệnh Miễu Phi mà làm việc. vì thế mệnh lệnh của Sa Khương hắn có thể
không hoàn toàn phục mệnh.

Ý đồ của Sa Khương rất rỏ, 5000 quân của hắn là mồi nhử, chỉ cần quân của Tiên
Lâm xông vào doanh trại, tới lúc đó 5000 hậu quân của Thiên Tu xông vào, lợi
dụng địa thế doanh trại mà phải công, lúc này địch nhân ắc sẽ loạn. thừa cơ
hội này Thống Chiến dẫn phục quân từ bên ngoài đánh vào, hai mặt giáp công
địch nhân ắc bại.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Thống Chiến không phục tùng mệnh
lệnh của Sa Khương, thấy tình thế doanh trại cấp bách, một mực không chịu nổi,
một xông xuống núi trợ giúp quân thủ thành.

Nhìn thấy tràn cảnh này, trong lòng Sa Khương Oanh một tiếng. không nhịn được
mà phu ra ngụm máu tươi “ Mã Mẹ nó! Võ tướng kiểu gì mà không phục mệnh! Xong
! xong ! Sa Khương ta xong tại đây rồi.”

5000 quân mã Thống Chiến từ trên sườn núi đánh xuống. Lạc Ba Lạng cũng không
có chút biến hóa nào cho lớn, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía phương xa. Miệng lẫm
bẩm “ không biết bên kia như thế nào rồi, hy vọn chủ công không gặp nguy hiểm”

2000 kỵ binh ầm ầm xông lên, ngăn chặn bước tiến của Thống Chiến. sau đó hỗn
chiến xảy ra, tiếng thang khóc đầy trời.

Trận chiến kéo dài đến giữa trưa, Lạc Ba Lạng cho thu quân, phục hồi sức lực
cuối buổi chiều sẽ đánh hạ doanh trại Sa Khương.

Khi đại quân Lạc Ba Lạng rút lui, lúc này Sa Khương mới thở phào nhẹ nhỏm. 1
vạn rưỡi quân của hắn chỉ còn không quá 4000.

5000 quân của Thống chiến, thì không còn một mống, đồng thời vì cái tính không
phục tùng mệnh lệnh cấp trên nên cũng đã tử trận. khắp doanh trại của hắn xác
chết đầy đất, máu tươi chảy thành từng dòng suối nhỏ.

Nếu như không có đại biến xảy ra thì trong vòng tối nay đại doanh của hắn sẽ
bị công phá. Lúc này Sa Khương cực kỳ mệt mỏi, dường như hắn già thêm 20 tuổi,
chỉ sau một ngày mái tóc từ đen mượt trở thành pha sương, không một chút ý
chí.

Thế nhưng phía sau quân truyền tin lại mang cho hắn một niềm vui bất ngờ, Lâu
Liệt tự thân dẫn 5000 thân binh của mình tới trợ giúp. Giúp hắn phòng thủ
chiến tuyến phía nam.

Ban đầu Lâu Liệt có 2 vạn 5 quân, nhưng rút về Vô Biên thành 1 vạn. trong tay
hắn còn 1 vạn 5 quân. Nhưng trong đó có 5000 quân chính là thân binh của mình
từ Hà Bi trấn. chiến tuyến phía tây để lại cho Lý Bác cùng 1 vạn quân trấn
thủ.

Nhận được tin tức Sa Khương vui mừng, cười đến phát điên “ trời không phụ Sa
Khương ta! Trời không diệt tuyệt ta! Ta Sa Khương chính là tiểu Cường đánh
hoài không chết”

Hai giờ sau Lâu Liệt cùng Lý Toan dẫn quân vào daonh trại Sa Khương. Sắc mặt
Lâu Liệt cực kỳ âm trầm. từ xa Sa Khương, đã tiếp đón ân cần chào hỏi, để tăng
thêm mấy phần hửu.
Nhưng sự thật lại như gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn.

“ Sa Khương! Ngươi thật la vô năng! Với quân tình như thế này, sao ngươi có
thể chống trả đươc với bọn lang hổ kia!” Lâu Liệt cực kỳ tức giận.

“ Nhưng ta phải làm sao! Địch nhân quá mạnh, còn tướng sĩ lại không nghe lời,
một mực làm theo ý mình! Ngươi nói ta phải làm sao?” Sa Khương lúc này hắn
thực sự là vô cùng tức giận.

“ rút lui! Bảo toàn lực lượng, Vô Biên Thành, thành cao, hào sâu dể thủ khó
công.” Lâu Liệt nhanh chóng trả lời.

“ còn nơi này thì sao ? chẳng lẽ bỏ mặt” Sa Khương có chút do dự.

“ vậy ngươi nghĩ tình hình như thế này, ngươi chống trả được bao lâu, không
nhưng trại mất, mà toàn quân cũng bị diệt!” Lâu Liệt có chút khinh thường Sa
Khương, giọng điệu không hề nể nang một chút nào.

Sa Khương âm trầm nghĩ ngợi một hồi lâu, rồi mới thở dài làm như vừa mới quyết
định một chuyện cực kỳ hệ trọng.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

Đọc chương mới nhất tại: ๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ


Con Đường Vận Mệnh - Chương #70