Người đăng: ♥๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥
Không phải mà tự nhiên Hoàng Kỳ Phương để Hùng Phong ra biển, mọi chuyện đều
có nguyên nhân của nó. Chính xác là sau khi phiên bản Hoàng Cân Chi loạn kết
thúc, sẽ tới phiên bản Loạn Thế Thái Sư.
Hán Linh Đế chết, Đại tướng quân Hà Tiến kéo quân vào Lạc Dương lấy danh nghĩa
phò tá, thế nhưng muốn đảo chính, giết Thập Thị Thường. thái hậu che chở cho
Thập Thị Thường. sau cùng Đổng Trác lại đánh bại Hà Tiến, tự phong Thái Sư.
Chèn ép Hán Hiến Đế Lưu Hiền.
Phiên bản sau chủ yếu là liên quân 18 chư hầu mà thôi, chiến trường cung cách
xa Giao Châu, thế những thay đổi về mặt hệ thống buộc nàng phải nhìn xa hơn.
Phiên bản Loạn Thế Thái Sư, thương xã sẽ chính thức bị đóng cửa và thay vào đó
chình là thương đội, không còn cho phép bán hàng online cùng đấu giá vật phẩm
trên Thương xã nữa.
Vì vậy muốn có thu nhập từ việc buôn bán tư nguyên chỉ còn cách thành lập
thương đội, mở cửa hàng tại các thành lớn đề tiến hành mua bán trao đổi.
Mà khu vực hai quận Giao Chỉ và Cửu Chân chỉ là 2 cái địa phương nhỏ hẹp và
chật chội mà thôi, phát triển kinh tế sẽ không thuận lợi cho lắm.
Nàng hướng tới là một thị trường lớn hơn, Thành Linh Lăng, Quế Dương, Giang
Chính, Hợp Phố và Phượng tường. mục tiêu xa hơn chính là các đại thành lớn ví
như Tương Dương, Tân Giả, Giang Lăng, Hán Xương. Đó chính là những thị trường
cực lớn, những thành trì này đa phần đều thuộc về cấp bậc đại thành. Dân số có
thể lên tới vài chục triệu dân.
Mà vận chuyển hàng hóa từ xa, tốt nhất là đường thủy, mà đường thủy thì chỉ có
duy nhất là đường biển, sau đó qua các sông lớn như Hoàng Hà và trường giang
xâm nhập vào bên trong mà thôi.
Chính vì vậy, độc chiếm vịnh bắc bộ chính là một bước đi cực kỳ quan trọng
trong chiến lược sắp tới của nàng.
Tuy vịnh bắc bộ có diện tích cực lớn, nhưng chỉ cần chiếm được 3 vị trí đảo
Cát Bà, Đảo Cô tô và quần đảo Hạ Long là coi như kiểm soát được toàn khu vực
này.
Hơn nữa ngoài biển khơi cho tới hiện tại vẫn chưa có người chơi đa phần là các
thôn trấn NPC và hải tặc đoàn. Đây chính là điều kiện thích hợp để phát triển
quân sự cũng như nội chính cho các thành viên.
…………………………………………………………………………………………………………….
Lại nói về A Sa Kích, sau khi thoát khỏi Cửa Bá trấn, bọn họ một mực lui về
thành chính Vô Biên thành. Tại đây Vô Biên thành chủ ra tận cổng thành đón
tiếp. tiếp nhận hơn 1 vạn quân làm cho quân số Vô Biên thành đạt đến con số 12
vạn.
Một điều bất ngờ với Sa Khương cùng A Sa Kích, bọn hắn gặp được người qun đại
thống lĩnh Hà Bi trấn cũng tại chỗ này.
Thông qua một hỏi chuyện bọ họ mới biết được Hà Bi trần cũng bị công phá, Lâu
Liệt đành phải cùng thân tính của mình sống nhờ Hùng Bắc Hoan.
Thế nhưng mấy ngày ngay thành Vô Biên đã bị liên quân dòm ngó, tam đại công
hội cũng đã không ít lần tấn công các khu vực xung quanh thành Vô Biên.
Lâu Liệt xung phong là quân tiên phong, liên tiếp thắng 3 trận, tiêu diệt liên
quân hơn 5000 tên, chiến công tấn thăng liên tục, không bao lâu đã trở thành
vị thống lãnh thứ 5 trong Vô Biên thành.
Cùng với các võ tướng của mình Lý Bác, Lý Toan cùng 2 vạn đại quân tiến hành
phòng ngự tại trận doanh phía đông, đối chiến với liên quân.
………………………………………………………………………………………………………
Đối với Hoàng Kỳ Phương cùng Đặng Lâm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chính
tuyến còn gần 20 ngày nửa, tình hình cũng xem khá là cấp bách. Vô Biên huyện
chỉ còn lại 1 thành chính và một trấn. nhiệm vụ cũng không tính là quá khó
khăn, mọi sự chuẩn bị bước đầu cũng xem như đâu vào đấy rồi.
Đại Quân tiếp tục vòng qua Vô Biên thành mà tập kích Chi Nhất trấn.
Chi nhất trấn mằn tận sau cùng Vô Biên thành, giáp với vùng cao tây bằc ngự
trị dưới dãy núi Hoàng Liên Sơn. Đỉnh ngọn núi là Fansipan, được mệnh danh là
nóc nhà đông dương. Vì trong trò chơi diện tích trái đất tăng lên 1 triệu lần,
nên đĩnh Fansipan không chỉ cao 3143 m mà lên tới 9230 m. trên đỉnh núi tuyết
phủ trắng xóa một mảng.
Phía dưới dạy núi có không ít thôn trấn sinh hoạt, đa phần là dân tộc thiểu số
và tiểu bộ lạc.
Chung quanh lớn nhất chính là Chi Nhất Trấn, khu căn cứ địa Quân Khăn Vàng.
Nhưng loạn quân nơi đây không có chút nào giống quân khăn vàng, mà là toàn
toàn thoe phong cách nam tộc.
Áo da thú, săn bắn hái lượm là chủ yếu. còn có chăn nuôi bò Tây Tạng các động
vật có khả năng chịu lạnh cao.
Cuộc sống đầy kham khổ, hằng năm vào mùa đông Chi Nhất trấn chết vì đói và rét
lên tới 3000 người. hơn nữa Vương Mãn thái thú thi hành chính sách bóc lột,
sưu thuế nặng nề, khiến Việt Tác đi theo Thiên Công Tướng quân làm phản.
Tuy vậy sao bao lâu tạo phản thì Chi Nhất trấn đâu cũng vào đấy, vì không còn
triều đình cung cấp muối, thế nên Chi Nhất trấn đã khó khăn, nay còn bi thương
hơn.
Chi Nhất Trấn chỉ có 8000 quân thường trú, 2 vạn 3 còn lại là thôn dân, chủ
yếu là thợ săn thợ thuộc da và nhân công đào mỏ.
Sau khi trấn trưởng Vu Thiếc qui thuận quân khăn vàng, thì ngay sau đó Miểu
Phi tướng quân chi viện cho Chi Nhất trấn thêm 1 vạn 2 quân. Số quân này,
thường ngày chỉ ăn và ngủ,tiêu tốn không ít lương thực của Chi Nhất trấn,
khiến cho cuộc sống dân cư Chi Nhất trở nên ngày càng kiệt quệ, cũng may, hiện
tại là tiếc mùa xuân nên lương thực cũng tương đối, nhưng cung vẫn không đủ
cầu cho 1 vạn 2 quân của Miễu Phi. 8000 quân binh của Chi Nhất trấn cũng phải
ra ngoài săn bắn kiếm thêm lương thực.
Thống lĩnh 1 vạn 2 quân kia chính là Miễu Phu em trai Miểu Phi, là một kẽ
ngang tàn nhưng dốt đặc cán mai, tên này từng làm sơn tặc, nên tính tình vô
cùng khát máu và ham tiền tài mỹ nữ.
Nhìn những thông tin tình báo này Hoàng Kỳ Phương khóe miệng có chút giật
giật. cái trấn này thật là nhiều chuyện phát sinh.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Đọc chương mới nhất tại: ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam
……………………………………………………………………………………………………………
Khu rừng tuyết phía tây Chi Nhất trấn 50 dặm, Vu Thiếc trấn trưởng tự mình dẫn
theo 1000 thân binh vùng 500 thợ săn cùng đồ tể tiến hành săn bắt thú rừng.
Tuy hiện tại là tháng 2, thế nhưng tại phụ cận Hoàng Liên Sơn tuyết vẫn còn
đọng lại không ít, một số nơi, tuyết tương đối còn dày. Mục tiêu chủ yếu của
nhóm thợ săn là heo rừng, thỏ rừng, gà rừng. nếu có mục tiêu cao hơn như gấu,
hổ báo, thì sẽ thận trọng và báo cáo cho trưởng trấn sau đó mới tiến hành vây
công.
Hôm nay quả thật là vận may mỉm cười với bọn họ. một tên trinh sát phát hiện
một bầy hổ 3 con, đang vây quần trong một sơn cốc. hắn liền thông báo cho Vu
Thiếc.
Một con hổ có có trị tương đương 2 đồng vàng, tương đương 3 ngày ăn uống của
toàn trấn, hắn làm sao không mừng cho được, liền ngay lập tức dẫn quân ra soát
địa hình chuẩn bị phục kích.
Tất cả dường như đã vào tầm ngắm. chỉ cần Vu Thiếc phát lệnh tấn công, thì 3
con hổ kia de toi đời với 300 thợ săn.
Thế nhưng trong chốc lát ba con hổ như được báo trước, một mực chạy một mạch
về phía hẻm núi phía tây. Nhìn 7 ngày lương thực chạy thoát Vu Thiếc trong
lòng có chút không cam, nhanh chóng cùng đám thợ săn và thị vệ đuổi theo.
20 phút sau, đám người Vu Thiếc chạy vào trong một sơn cốc rậm rạp, 3 con hổ
đứng ở cuối cùng sơn cốc, chăm chú nhìn đám người Vu Thiếc.
“ Ha ha ha, xem ba con súc sinh bọn bay chạy được đi đâu!” Vu Thiếc vào giờ
phút này thật là sảng khoái.
“ Gru! Gào” một con hổ gầm lớn, tiếng rống giận vang khắp cả núi đồi.
Ngay lúc này hai bên sườn cốc bổng hiện ra 1 đoàn nhân mã, quân số cũng hơn
5000 quân, đã phục kích sẵn nơi này.
Vu Thiếc trong phút chốc trở nên hoảng loạn. định xoay người bỏ chạy, thế
nhưng khẩu cốc đã bị bao vây chật như nêm.
“ Phản quân khăng vàng Vu Thiếc còn không mau đầu hàng!” một tiếng rống giận
vang lên.
Một chiến tướng cưỡi hỗ xông xuống, trân người mặc một bộ trang bi hoàng kim
cực kỳ bá khí.
Vương Hổ vọt lên tung người lên không, lấy khí thế thái sơn áp đảo, một kích
đập xuống.
Vu Thiếc hắn cũng là một chiến tướng cấp 3, dười tình thế nguy cấp hắn cũng
lấy trường đao ra mà nghênh chiến.
“ Oanh!” một tiếng động cực lớn Vu Thiếc chỉ cảm thấy hổ khẩu tê dại, trong
khoang miệng cảm thấy vị mằn mặn, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi
trược tiếp bay xuống ngựa, không còn khả năng tái chiến.
Thấy chủ tướng mình bị một kích bị đánh bại. quân binh của hắn ngay lập tức
run lên cầm cập sĩ khí giảm sút nghiên trọng.
Vu Thiếc cảm thấy lúc này sinh mạng của mình chỉ còn trong chốc lát cũng đành
thở dài cam chịu số phận.
“ Vu Thiếc trấn trưởng Chi Nhất trấn, chính trực thanh liên, một lòng vì dân
chúng. Thế nhưng vì sưu thuế nặng nề, thiếu thốn lương thực nên mới thoe giặc
khăn vàng tạo phản. tưởng chừng thoe hoàng cân thôn dân lại chịu cảnh một cổ
hai tròng. Không những phải tìm lương thực nuôi sống dân làng mà còn cung phục
cho quân khăn vàng nữa!” một giọng nói thanh thoát vang lên.
Từ trong đám người bước ra là một cô gái trẻ, khí chất quí phái, nhưng lại
mang theo một nét đế vương chí khí cực kỳ bá đạo.
Người con gái này chính là Hoàng Kỳ Phương, theo sau nàng là 3 tên võ tướng
cùng một cái nữ mưu sĩ.
“ Ngươi là ai! Làm sao biết được tình hình của ta!” Vu Thiếc giọng run run.
“ Ma Kỳ! trưởng trấn Vô Ưu trấn, phụng mệnh triều đình tiêu diệt phản loạn
hoàng cân.”
“ ha ha ha thì ra là chó bọn cẩu Hán nuôi!” Vu Thiếc cười mỉa mai.
“ ta phỉ nhỗ vào bọn hư vinh bán nước!” lúc này Vu Thiếc cực kỳ sinh khí,
không một chút sợ hãi nào mà lại mang theo vẽ cực kỳ khinh miệt.
Hoàng Kỳ Phương nhìn thái độ của Vu Thiếc thì cũng không có chút tức giận mà
tiếp tục nói.
p/s: truyện sáng tác, nên cho dù cố gắng đến mấy thì một ngày việt được 2
chương là cùng, các bác thông cảm giúp em, thật sự là em muốn trả bài dữ lắm,
mà không việc hiện tại không cho phép. Xin lỗi mấy bác nhiều, tuần sau thời
gian rỗi một chút, mình sẽ trả bài đầy đủ, cảm ơn mấy bác ủng hộ.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
Đọc chương mới nhất tại: ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà ๖ۣۜTeam