Người đăng: ♥๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô ๖ۣۜTà♥
“ thì ra ân công là hậu huệ Hoàng tộc Hùng vương!” Vân Lão cúi đầu cung kính.
Nhưng từ thái độ của lão thì hẳn không phải là một trong những tộc Lạc tướng
xưa kia rồi.
Nghĩ tới đây Hoàng Kỳ Phương có chút thất vọng. bao tính toán giờ đây đã vỡ. “
đúng là đời không như mơ mà!”
Vọng Hương Thôn của lão nằm ở bên kia sườn núi, nếu Ân công không chê tệ xá
bần hàn, thì cùng Vân Lão này cùng uống chén rượu cho ấm người. sẵn tiện chiêu
đãi các vị dũng sĩ đã cứu thôn dân Vọng Hương Thôn chúng ta” Vân Cầu cung cung
kính kính nói.
Hoàng Kỳ Phương dành thở dài đi theo Vân Cầu. theo sau nàng là đằng Vương Hổ
Lê Giang, còn bọn A Ngưu, A Mã thì chỉ huy thu thập binh dao, cũng như thu dọn
chiến trường.
Vọng Hương Thôn có một địa thế vô cùng đẹp đẽ, cả thôn nằm ở dưới chân núi,
phía trước thôn là một cái hồ rộng chừng 1 ha, sau lưng thì tựa vào vách núi.
Cả thôn chỉ có một lối vào, đây chính là một cái pháo đài phòng thủ tự nhiên
dể thủ khó công.
Hoàng Kỳ Phương thầm nghĩ, nếu mà nàng có được cái thôn này thì chắc chắn nàng
sẽ xây dựng nơi đây thành một cái pháo đài phong thủ kiên cố.
Vọng Hương thôn là một cái thôn dân cấp 2, dân số cũng không được bao nhiêu
bởi vì cái thôn này thường xuyên bị Lưu Bình thôn cùng bọn mã tặc đánh cướp.
dân số đa phần là phụ nữ và trẻ nhỏ, ngoài ra còn có hơn 40 tráng đinh tham
gia trận chiến vừa rồi.
cái thôn này chỉ có thể nói một từ có thể hình dung đó chính là từ thảm. nhưng
so với cái thôn của nàng thì các kiến trúc cơ bản đều đầy đủ. Chỉ cần thêm một
thời gian đồng thời cung cấp cho Vọng Hương thôn một ít lương thực, tài
nguyên, thì trong vòng 1 tháng cái thôn tiêu điều này sẽ một lần nữa sống dậy
phát triển vượt trội.
“ thật là ngại quá, lại để ân công thấy cảnh bần hàn của thôn ta rồi!” giọng
Vân Cầu có chút áy này.
“ không sao! Vân lão trượng. trong tình thế khó khăn, thôn dân lại bị cướp
bóc, giữ được tính mạng là tốt lắm rồi!” giọng Hoàng Kỳ Phương có chút động
viên khích lệ.
“ không biết lão trượng có tính toán gì không! Nếu Vọng Hương thôn có cần giúp
đỡ gì, thì lão trượng cứ nói một tiếng, ta giúp được nhất định sẽ giúp tới
cùng.”
“ hey!” Vân Cầu thở dài.
“ thật ra thì lúc trước Vọng Hương Thôn ta cuộc sống không được gọi là sung
túc, nhưng ít ra thì cũng no ấm. nhưng mấy năm nay, thôn ta thường xuyên bị mã
tặc đánh cướp, mỗi một tháng bọn chúng đến một lần. mỗi lần không những cướp
hết sạch lương thực ,mà bọn chúng còn không tha cho nữ nhân trong thôn. Vì lẽ
đó mà Vọng Hương Thôn chúng ta ngày càng sa sút”
“ chẳng lẻ thôn chúng ta không chống lại bọn mã Tặc ư?” Hoàng Kỳ Phương thắc
mắc.
“ có chứ, nhưng lực lượng bọn chúng mạnh mẽ vô cùng. Thôn dân chúng ta chống
không lại bọn chúng” trong nét mắt Vân Cầu hiện ra nỗi chua xót không nói
thành tiếng.
“ trong vòng 5 ngày nữa bọn Mã Tặc sẽ đến đây, lần này không biết sẽ còn lại
bao nhiêu thôn dân đây” noi tới đây trong phút chốc Vân Cầu có vẻ già thêm 10
tuổi.
“đinh!” hệ thống.
Hệ Thống: bạn có muốn nhận nhiệm vụ phòng thủ Vọng Hương thôn.
“ ha ha ha thì đây là một cái nhiệm vụ, ha ha ha lần này thì tốt rồi!” Hoàng
Kỳ Phương cười đến híp mắt.
Nàng không do dự mà chấp nhận.
“ lão trượng yên tân, có ta ở đây bọn mã tặc sẽ không làm gì được thôm dân cùa
ngài đâu.”
Hệ Thống: bạn đã nhận nhiệm vụ Phòng Thủ Vọng Hương Thôn
Mục tiêu nhiệm vụ: cùng với dân binh Vọng Hương Thôn trấn thủ Vọng Hương Thôn.
Mức độ hoàn thành: 0/3
Nhiệm vụ thất bại khi toàn bộ thôn dân Vọng Hương thôn tử vong hoặc văn phòng
trưởng thôn bị chiếm.
Phần thưởng: 10.000 Exp, 3 vàng, 100 uy danh thành Giao Chỉ, 5 danh vọng, Vọng
Hương thôn trở thành lãnh địa phụ thuộc.
Thất bại: - 1000 Uy danh,Vọng Hương thôn trở thành thủ địch.
Nhìn thấy thông tin nhiệm vụ Hoàng Kỳ Phương sắc mặt chợt biến.
Cái gì mà 3 đợt tấn công. Theo như trí nhớ của nàng. 3 đợt tấn công có nghĩa
tương đương với công thành chiến.
Công thành chiến chia ra là 3 đợt tấn công giản cách nhau là 1 ngày. Binh lực
mỗi lần sẽ tăng gấp đôi. Ví như tấn công đợt 1 là 100 binh lính thì đợt e sẽ
là 200 binh. Đợt 3 là tổng tiến công với 400 binh.
Khi công thành sẻ có đây đủ lực lượng binh lính như thương binh. Bộ binh, cung
binh, ngay cả kỵ binh cũng có.
Nghĩ tới đây nàng có chút choàng vàng. Cái này cần phải tập trugn chị em lại
mới giải quyết được, hiện tại chỉ có 5 ngày để chuẩn bị, nếu trận chiến này
thất bại, rất có khả năng lần này nàng sẽ đi ăn mày.
“ tình hình chiến sự cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ, ta cần phải trở về chuẩn
bị, ta đi trước, Vân Lão cứ yên tâm, cho dù phải hy sinh tất cả ta cũng phải
bảo vệ Vọng Hương Thôn an toàn.”
“ Vân Lão này nhờ cả vào ân công” Vân Cầu cuối đầu thật sâu nhìn theo bóng
lưng Hoàng Kỳ Phương.
………………………………………………………………………………………………
“ Bẩm chủ công! Lần này chúng ta tiêu diệt Lưu Bình Thôn tổng cộng thu được:
8000 tiền đồng, 2 bội gỗ, 1 bội đá, 300 vật liệu đồng, 100 vật liệu thiết, 200
da thú, 3 bội lương thực, cùng với 80 thôn dân.
Ngoài ra còn một số binh khí như, cung, tên, đao đồng, thiết thương, mộc thuẫn
số lượng cũng gần 100.” A Mã vội vàng báo cáo.
“ tốt! Lê Giang, ngươi chọn ra 20 Lang Kỵ binh phòng thủ Vọng Hương Thôn. Nếu
nhìn thấy mã tặc xuất hiện quanh đây thì nhất định không được đánh lại, một
mực bảo toàn lực lượng.” Vâng, Lê Giang nghe lệnh.
“ A Mã! Ngươi cùng đám tùy tùng của mình cùng nhau quan sát địa hình trong
vòng 10 dặm quanh đây. Tốt nhất là điều tra thêm về bọn mã tặc xung quanh nơi
này.” Hoàng Kỳ Phương phân nó.
“ rõ! A Mã nhất định không phụ lòng chủ công”
“ tất cả theo ta rút quân!”
…………………………………………………………………………………………
Trong văn phòng trưởng thôn Vô Ưu thôn, đang tập trung 4 mỹ nữ xinh đẹp, cùng
3 thanh niên và 1 lão gia trung niên. Đây chính là bộ não của Vô Ưu thôn.
Sau khi trở về Hoàng Kỳ Phương liền triệu tập đám người Vương lão mà mấy chị
em của mình bàn bạc chiến lược.
Trước mặt bọn họ là một cái lược đồ đơn giản của Vọng Hương thôn. 2 mặt tựa
lưng vào vách núi, một mặt là một cái hồ rông hơn 1 ha. Chỉ có một thôn đaong
rông hơn 5 trượng thông ra ngoài. Đây cũng là một lợi thế khi phòng thủ, một
khi thất thủ thì coi như là toàn quân bị diệt.
“ A Mã! Ngươi dọ thám như thế nào rồi!” Nàng đột nhiên hỏi A mã.
“ thưa chủ công! Theo như thông tin tìm được, bọn mã tặc thường xuyên tấn công
Vọng Hương Thôn chính là đám mã tặc đóng đô ở phía đông mà chúng ta từ dò
thám. Từ sơn trại bọn chúng đến Vọng Hương thôn khoảng cách ít nhất là một
ngày rưỡi đi đường.
Bọn chúng thường xuyên đánh cướp các thôn dân trong bán kinh 50 dặm.
Theo như thông tin từ thôn dân Vọng Hương thôn, mỗi lần chúng đánh cướp là
mang theo đội hình 200 tên mã tặc,dẫn đầu bọn chúng là Tam trại chủ.” A Mã từ
từ báo cao thông tin của mình tìm được.
“ binh số Mã tặc là bao nhiêu ? binh chủng gì?”
“ thưa chủ công, tầm khoảng 5000 tên, trong đó có thương binh, bộ binh, cung
binh cùng hơn 100 kỵ binh”
“ phụt!!!!” Tiểu Hà đang uống nước thì nghe lực lượng mã tặc, nàng liền phun
nước ra làm ướt hết cả mặt A Mã.
Cảm thấy mình thất thố nàng liền lấy khăn ra lau mặt cho A Mã ngựng ngùng cười
trừ.
“ Vương lão! Thấy thế nào!” Nàng liền hỏi Vương lão. Theo như nàng thì trong
đám người trong đây, Vương Lão chính là người có trí lực cao nhất. không có
mưu sĩ nào cấp ss lại là người ngu cả.
“ không ngờ thôn ta vừa mới thành lập lại gặp phải nguy cơ lớn đến như thế!”
Vương lão có chút trầm mặt.
“ binh pháp xưa có câu quân công cần phải gấp 3 lần quân thủ. Nhưng hiện tại
chúng ta tổng cộng chỉ có hơn 200 binh các loại, khó là có thể phòng thủ Vọng
Hương Thôn theo lẽ thường được!” nói tới đây Vương Hạo liền chắp tay ra sau
lưng một mực rời khỏi, không nói một lời nào nữa.
“con bà nó, cái gì mà mưu sĩ cấp ss! Kỳ Phương, mình thấy cậu bị hệ thống lừa
rồi! hừ hừ!” Minh Hương không nhịn được mà thóa mạ một câu.
“ Minh Hương, đừng nóng! Chuyện gì cũng có cách giải quyết cả!” Thanh Ngọc
liền giảy vây một câu.
“ A Ngưu, ngươi là người ta tin tưởng nhất, ngươi có kế sách gì hay không!”
Nàng Liền hỏi A Ngưu. Theo nàng A ngưu là người có đầu óc quân sự nhất. đối
với thái độ vừa nãy của Vương hạo nàng cũng chẳng chú ý mấy, bởi vì trong game
này vân chia làm mưu thần, mưu sĩ, một cái là dùng để quản lý thôn dân chính
sách, công vụ. còn một cái là dùng để đi dàn quân đánh trận. vì thế Vương Hạo
thuộc loại mưu sĩ quản lý nội chính. Còn A Ngưu mới chính là mưu thần dàn quân
đành trận.
Lúc này A Ngưu mỉm cười nói một từ “ địa thế”.