2:hội Hoa Đăng​


Người đăng: hohongphat@

Gần nửa đêm,Lâm Chấn chui ra khỏi chăn,dùng ngón tay chấm nhẹ nước bọt lên 1
góc cửa sổ,ngó quanh.Hắn nghĩ:Haha,quả nhiên như dự liệu ta quả là thiên
tài.Rồi len lén theo đường cửa sổ chui ra,3 chân 4 cẳng len lén rón rén mà
đi,chạy chạy và chạy lòng hắn hí hửng mường tượng về cảnh tuyệt sắc hoa đăng
ban đêm hẳn đẹp lắm-hắn nghĩ,ko phải đẹp mà rất đẹp.Đến cầu lăng vân quang
cảnh không như hắn tưởng tượng ,khoảng không vắng lặng chỉ có hắn và những
chiếc đèn lồng bay cao,hắn thừ người và thở dài hazz,chậc chậc đáng tiếc đáng
tiếc.Bất giác hắn cười,con người hắn từ xưa đến nay là vậy,chỉ mong 1 cuộc
sống bình dị yêu cái đẹp nhưng không cưỡng cầu ,chỉ cần thỏa mãn được nỗi niềm
là vui rồi.Trong bất chợt hắn ngó quanh cười 1 cách hóm hỉnh rồi chạy đến giữa
cầu mà nằm xuống tạo dáng các kiểu rồi nhìn lên trời cao.Những chòm sao,những
ánh lửa đèn lồng bất giác hắn nghĩ:cảm giác khi bay là như thế nào nhỉ,khi bay
ta có thể nhìn dưới xuống mặt đất thành những đốm nhỏ giống như hiện tại hay
không.Hắn suy tưởng thắc mắc là thế.Lát sau hắn dạo bộ trong thành nhìn những
mái nhà ban đêm yên tĩnh lạ,những mùi hương dạt dào mang theo tiếng gió,tiếng
bước chân,tiếng tim đập,hắn chạm nhẹ vào mặt đất thầm hỏi:liệu khi chết về đất
chúng ta tan thành cát bụi mai sau còn ai nhớ đến ta không?Hắn chạm nhẹ vào
những cây gổ,những thành nhà mà cảm thán.Hắn nghĩ hôm nay mình đa sầu đa cảm
thật,thật có phong phạm của 1 tuấn lãng thi si,rồi vênh cái mũi mà ngâm nga
vài câu thơ xưa.Bất chợt hắn thấy 1 góc phố có 1 cái bàn nơi mà bán hồ lô
đường khi bé hắn thích ăn nhất.Tay trai nắm lấy tay ba,tay phải vung cây hồ lô
thơm lừng mẹ thì mỉm cười dùng khăn chùi khóe miệng hắn.Những ký ức ấy hắn sẽ
không bao giờ quên được.Bất chợt hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập,1 vị
huynh đài khuôn mặt tuấn lãng hoàn mỹ đẹp nhất mà hắn từng được thấy, thậm chí
còn đẹp hơn cả mấy cô kỹ nữ xinh đẹp nhất nhì Thanh Sơn thành này, chạy vội
đến bên hắn và nói:Huynh đệ,tại hạ có 1 bọc đồ bên trong chứa 1 hộp gấm là gia
bảo của tại hạ phiền huynh đài giữ dùm vài hôm đến 1 lúc nào đó sẽ trở lại lấy
đặc biệt hậu tạ sau đó bỏ chạy ,Lâm Chấn bất ngờ quay lại thì thấy vị huynh
đài ấy đã mất dạng.Hắn thừ người 1 hồi lâu thở dài lủi thủi bước đi,trong lòng
thì không ngừng thắc mắc:mình gặp quỷ hay ma hay ai đó muốn hãm hại mình,không
đúng làm sao biết được ban đêm mình trốn ra đây,mà người đàn ông đó có chân
mà,với lại đây là đồ vật gì,quan trong như vậy sao lại đưa cho mình biết đâu
là hung khí,hay muốn đổ tội
giết người cho mình ,rồi làm thế nào mà hắn ta tìm được mình .Thật kỳ lạ,hắn
mở ra bên trong đích thật là 1 hộp gốm nhưng mặc dù hắn dùng cách gì cũng
không mở ra được từ cắn,nạy,kẹp đến đạp và ném,mệt mỏi hắn cũng tính ném đi
tránh mang họa sát thân nhưng lại tò mò bên trong có gì thế là lại bỏ vào áo
mang về.


Con Đường Bình Phàm - Chương #2