81:


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Quả “Còn" mãnh hổ dường như chạy trên hư không, rút ngắn khoảng cách
giữa hai bên với một tốc độ cực nhanh. Trong khi đó, quả “Còn" màu
xanh vẫn từ tốn bay lên với một tốc độ hết sức thong thả.

Mắt thấy móng vuốt của bóng ảnh mãnh hổ chuẩn bị chạm tới quả
"Còn” màu xanh, ánh mắt thiếu nữ liền lóe lên một tia giễu cợt.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, ngón tay trỏ cử động, vẽ một vòng tròn
nhỏ trong không trung.

Ngay lúc thiếu nữ vẽ ra vòng tròn, quả “Còn" màu xanh giống như có
linh tính, đột nhiên làm ra hành động không thể tưởng tượng. Nó bỗng
dưng đứng lại trong không trung, sau đó vọt lên cao thành hình vòng
cung giống như người nhảy một bước, vừa vặn đáp trúng vào giữa
trán của bóng ảnh mãnh hổ.

Một tiếng "đốp" dòn dã vang lên, bóng ảnh mãnh hổ bỗng dưng đứng
sững lại, quả “Còn” màu vàng trong miệng nó cũng khẽ rung động
kịch liệt, sau đó ánh sáng chợt vụt tắt, ngay lập hướng phía dưới
rơi xuống.

Mọi người bên bộ lạc Cơ Tu chợt ùa lên cười. Một bước nhảy vừa rồi
của quả “Còn" màu xanh giống như con người nhảy lên đạp vào đầu
mãnh hổ chơi đùa, làm cho người bên bộ lạc Tà Mun cảm giác mất mặt
không thôi.

Quả “Còn" màu xanh sau khi hạ gục quả “Còn" màu vàng lại tiếp tục
bay lên, không biết thiếu nữ kia làm cách nào mà có thể điều khiển
quả “Còn" kì diệu như vậy. Mọi người toàn trường lúc này đều biết
kết quả có lẽ đã định rồi, vị thiếu nữ bên bộ lạc Cơ Tu sẽ dành
chiến thắng.

Quả “Còn" màu xanh của thiếu nữ còn cách vòng tròn đích chừng một
sải tay, bỗng dưng Lạc Vũ cảm giác được không gian dao động. Hắn
nhanh chóng liếc mắt nhìn, liền thấy được thiếu niên tuấn tú bên bộ
lạc Tà Mun đang nắm chặt lấy quả “Còn" của hắn, sau đó nhanh chóng
ném ra.

Quả “Còn" của hắn lấy một tốc độ cực nhanh bay đi, có điều mục
tiêu lại không phải là vòng tròn đích, cũng không phải là quả “Còn"
màu xanh, mà chính là cây tre có treo vòng tròn đích.

Khuôn mặt thiếu niên lộ vẻ thâm trầm, dường như vẫn chưa nguôi tức
giận. Chỉ cần nhìn qua hành động ăn miếng trả miếng này của hắn,
đủ để chứng minh tất cả.

Thiếu nữ biến sắc mặt, nàng có thể điều khiển quả “Còn", nhưng
vòng tròn đích nhỏ thế kia, bình thường nó không di động muốn ném
trúng vào đã khó, nếu giờ nó di chuyển thì khả năng nàng thành
công sẽ cực thấp.

Đúng vào lúc này, thanh niên nhắm mắt của bộ lạc Cơ Tu liền ra tay.
Ở toàn trường lúc này chỉ có vài người cảm nhận được. Từ bàn tay
hắn bắn ra một tia sáng, tia sáng này từ phía dưới lao lên, tuy không
tỏa ra áp lực gì, thế nhưng kình lực lại cực mạnh, tạo ra tiếng
xé gió vun vút.

Lạc Vũ nheo mắt lại, nhờ vào thị lực đặc biệt tốt, hắn có thể
nhìn được phía trong luồng ánh sáng kia là một quả “Còn" rất nhỏ
màu đen.

Quả “Còn" màu đen phát sau mà lại tới trước, trước khi quả "Còn"
của thiếu niên tuấn tú kịp đánh vào cây tre liền chặn đầu nó.

"Bốp"

Một tiếng động vang lên, hai quả "Còn" của bọn họ va chạm vào nhau,
triệt tiêu lẫn nhau rồi rơi xuống. Trong khi đó quả “Còn” của thiếu
nữ cũng cùng lúc chui qua vòng tròn đích, dành lấy chiến thắng cho
bộ lạc Cơ Tu.

Phía bên bộ lạc Cơ Tu rộ lên tiếng hò reo vui mừng. Sắc mặt thiếu
niên tuấn tú trầm xuống, nhìn về phía thanh niên nhắm mắt bên bộ
lạc Cơ Tu, không che giấu nổi vẻ tức giận. Hắn đã biết ai là người
tung quả “Còn" đầu tiên phá đám hắn.

“Tốt, rất kịch tính, vậy là trò chơi đầu tiên chúng ta đã tìm ra
được người chiến thắng, chính là Tích Thủy của bộ lạc Cơ Tu.”

Tộc trưởng bộ lạc Tà Mun vỗ tay, đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ
xinh đẹp kia của bộ lạc Tà Mun, lộ ra ánh mắt khích lệ. Thiếu nữ
tên Tích Thủy khẽ cúi người cám ơn, sau đó lui về phía sau.

“Được rồi, trò chơi thứ hai sẽ là “đẩy gậy".”

"Đẩy gậy?”

Ánh mắt Lạc Vũ lộ ra vẻ thú vị, trò chơi đẩy gậy này khá là phổ
biến ở Bách Việt. Luật chơi cũng rất đơn giản, hai bên đưa ra người
tham gia sẽ ở phía trong một vòng tròn nhỏ, mỗi người cầm lấy một
đầu gậy kẹp vào giữa đùi, tất nhiên là sẽ có dụng cụ hỗ trợ. Khi
bắt đầu thì phải đẩy đối phương ra khỏi vòng tròn để dành chiến
thắng.

Lạc Vũ đã từng xem đẩy gậy giữa các tộc nhân bình thường của bộ
lạc Tản Viên. Thế nhưng thi đấu đẩy gậy giữa các vu sư thì chưa bao
giờ.


Cổ Vu - Chương #81