Một Khắc.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Cách đó thật xa, ngoài bìa rừng của rừng rậm U Minh, Trong một gian nhà sàn
tọa trên đỉnh Cổ Loa thành.

"Đới Nam, mau phái người xem xét chuyện gì xảy ra trong U Minh. Luồng sức mạnh
này quá ghê gớm. Tra, bất kể mọi giá.

"Rõ thưa Vương".

Chỉ thấy một bóng người lóe lên từ phía căn nhà tranh như một cái bóng. Để lại
trong phòng một người trung niên mặt mày nghiêm nghị, mày rậm mắt sáng, hai
mắt có thần, diện mạo hiền hòa. Hắn mặc y phục có năm sáu phần giống người
Việt tộc, đầu đội mũ miện lông chim tinh xảo, hông đeo kiếm, khí thế nặng nề
như núi.

Người này hai tay để sau lưng, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước, mặt mày suy
nghĩ đăm chiêu. Trước mặt hắn lúc này là một trận sa trải dài cả chục mét.
Trận sa có đủ núi non, sông ngòi, chia đều thành từng khu vực của các quốc
gia. Mặt trận sa lúc này đang cắm chi chít các lá cờ nhỏ đủ màu sắc.

Vài phút trôi qua, cặp lông mày của hắn không những không giãn ra, mà càng
lúc càng kéo lại gần với nhau. Hắn nhấc lên một lá cờ màu đỏ, đặt xuống một
dải đất ở biên giới nước Chiêm La sát với Âu Lạc..

Đến đây mới thấy cơ mặt hắn giãn ra, khẽ nở một nụ cười bí hiểm hài lòng. Đoạn
hắn nhìn về phía rừng rậm U Minh, ánh mắt xa xăm, miệng lẩm nhẩm gì đó có lẽ
chỉ mình bản thân hắn mới nghe được.

Ba người Âu Dũng lúc này hao tổn chống đỡ đã lâu. Hai mắt của Âu Dũng đỏ quạch
đầy những tơ máu. Cây lao đá của Giao linh quang cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Trong ba người thảm hại hơn cả không ngờ lại là Xà, trung niên đầu trọc. Hắn
lúc này hai mắt mơ hồ không còn ý thức, đầu gối chạm đất, hai cánh tay vẫn
dính vào lưng hai người phía trước mặt. Từng dòng lục quang từ đó vẫn cứ đều
đều không ngớt truyền vào người họ.

"Ta....sắp...không xong..."

Âu Dũng khó khăn cố gắng mở miệng, thều thào từng chữ.

Lực cắn nuốt càng lúc càng mạnh, nếu lúc trước nó như một con sông nhỏ thì giờ
đã tăng lên như là biển lớn. Bọn họ chật vật chống đỡ đến sát biên giới của
Tản Viên bản, chỉ cần quay đầu lại là thấy từng dãy nhà sàn ở phía sau.

"A..."

Bầu trời chợt tối đen, con mắt từ trên cao xuất hiện với áp lực kinh khủng làm
chút chống đỡ cuối cùng của ba người cũng tan biến. Âu Dũng hô lên một tiếng
rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Trung niên đầu trọc cũng đổ rập xuống mặt đất, thất
khiếu chảy máu, không biết sống chết.

Nam tử tên Giao hàm răng nghiến chặt, ánh mắt hắn trợn trừng nhìn lên trời,
nơi con mắt đang mở to đang nhìn xuống như thần linh.

Lực cắn nuốt không còn cản trở, như hung thú nhào tới đám người Âu Dũng, Mắt
thấy cả ba sắp bị nó nuốt chửng thì một bóng người già nua chợt hiện ra trước
mặt hắn.

"Giàng..."

Nam tử tên Giao nhìn bóng người trước mặt, cả người thả lỏng, đôi môi khô khốc
tím tái vì cắn chặt đã lâu khó nhọc cất tiếng.

Bóng người chân đạp một tế đàn đã cũ. Phía trên có một cây cột đồ đằng chạm
trổ công phu. Bốn phía tế đàn có bốn bức tượng yêu thú hình thù kì lạ không
biết loài gì. Góc trái gác một chiếc trống đồng cổ xưa, mặt trống đầy họa tiết
cầu kì tinh xảo, ở bên là chiếc dùi trống bằng vàng cực kì bắt mắt.

Ông lão đạp tế đàn cưỡi mây vượt gió xuất hiện trước mặt ba người Âu Dũng.
Tế đàn dưới chân lão tỏa ra một thứ ánh sáng mông lung kì ảo bao phủ cả ba
người vào bên trong. Lạ là lực cắn nuốt kia dường như không dám va chạm,
chỉ đi vòng qua thứ ánh sáng ấy, giống như khu vực mà tế đàn bao phủ là một
khu vực bất khả xâm phạm vậy.

Ông lão không nói một tiếng nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm nơi
phát ra lực cắn nuốt kinh khủng kia.

Nơi đó vốn là căn nhà tranh của lão Lý nay đã bị phá tan, đứng trên mặt đất là
thân thể của lão hai mắt vô hồn, ngây ra như một bức tượng. Phía trên là linh
hồn lão đang phiêu phù trên không trung, hai ngón tay bắt lấy một thứ gì đó
đâm vào ngực một đứa bé cũng đang lơ lửng trên không giống lão. Linh hồn lão
Lý nửa thân dưới đã biến mất, hai mắt phát sáng tinh quang, bộ dáng liều mạng.

Ánh mắt ông lão già nua kia càng lúc càng căng thẳng, mặc dù không hiểu
chuyện gì xảy ra nhưng với kinh nghiệm và lịch duyệt của lão cũng đủ để lão
mường tượng sơ bộ một số thứ. Lão quay người lại, đưa mắt nhìn hai người Âu
Dũng đang nằm dưới đất. Chợt lão cất tiếng nói cái gì đó, quang hoa xung quanh
người lão chợt nở rộ. Từng đám quang hoa như có linh tính tràn vào người Âu
Dũng và trung niên đầu trọc. Qua một phút sau đã thấy sắc mặt hai người khá
hơn đôi chút.

Lão lại lấy ra vài thứ cây cỏ lạ kì, một cái cối dã thuốc nhỏ cầm tay, thêm
một cái lọ chứa thứ chất lỏng gì đó đặc quánh màu xanh lục, toàn bộ trộn đều
với nhau rồi bắt đầu dã nhuyễn, đến khi hợp chất trong cối biến thành một màu
vàng đất lão mới ngưng tay.

Mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, đối với lão giống như là chuyện như cơm
bữa, làm đã quen tay. Lão ném cái cối thuốc cho nam tử tên Giao rồi lên tiếng.

"Mau mang hai tên này đi, càng xa càng tốt. Lát nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy
ra ở đây cũng không được quay lại cho đến khi có trống hiệu của ta. Thuốc
trong cối chia cho bọn hắn mỗi người một nửa, ngươi chỉ là thoát lực quá độ,
không cần đến thuốc của ta làm gì, dùng một chút Hồi Lực Tán mà ta cho ngươi
là được. Mau rời đi đừng chậm trễ, mọi chuyện ta sẽ giải thích sau."

Nam tử tên Giao cầm cối thuốc trong tay, ánh mắt cương nghị nhìn ông lão trước
mặt, gật đầu một cái rồi quay người kéo theo Âu Dũng và trung niên đầu trọc
đạp không bay đi.

Ông lão già nua dặn dò xong cũng không nhìn tiếp nữa, toàn bộ tinh thần của
lão cần phải tập trung đối phó cho thứ sắp tới, tuyệt không thể phân tâm một
chút.

Hai chữ "Nghịch Vu" vang lên từ khung trời. Linh hồn lão Lý nghe ong một cái,
hai mắt hoa lên, bàn tay đang thi châm cũng bị ngưng lại, lão tuyệt vọng nhìn
lên bầu trời.

Ở đây có lẽ chỉ có ông lão già nua là hiểu. Chỉ là hai chữ, nhưng hai chữ này
như sét đánh ngang tai, gợi lại một thời quá khứ huy hoàng nhưng cũng đau
thương nhất của Bách Việt bộ tộc.

Lão cắn răng nhìn lên bầu trời, nơi con mắt khổng lồ với con ngươi màu bạc
đang chằm chằm nhìn xuống. Bàn tay siết chặt cây quải trượng, cả người lão khẽ
rung lên từng đợt.

"Là hắn... chính là hắn. Cũng chính con mắt này, hơn một trăm năm về trước đã
hủy đi niềm hy vọng của người Vu. Cũng chính con mắt này, hơn một trăm năm về
trước đã biến toàn bộ bản làng của ta thành bụi phấn, vĩnh viễn biến mất trong
trời đất này."

"....Chết.....".

Một chữ "chết" nữa vang lên, nối tiếp cho hai chữ "Nghịch Vu". Cả bầu trời
bỗng hóa sáng trưng, từng tia sấm sét màu trắng xé ngang bầu trời. Chúng gầm
rống, gào thét như hàng ngàn hung thú đang hò reo.

Từ hư không xuất hiện hư ảnh một người khổng lồ toàn thân màu tím. Nửa người
của hắn chìm trong biển mây, nửa người còn lại trồi ra ngoài.

Hư ảnh người khổng lồ như yêu ma giáng thế, người cởi trần, trên trán có sừng,
miệng đỏ răng trắng. Tay trái hắn cầm một cái dùi đục to lớn giơ ra trước mặt,
tay phải cầm một chiếc búa nhấc lên cao, tư thế như chuẩn bị đập xuống.

Đùng.....

Khoảnh khắc cái đục và chiếc búa trên tay người khổng lồ va chạm nhau, mặt đất
như rung động. Từng tiếng thét dài vang lên trên bầu trời. Lôi điện màu trắng
như mưa đổ xuống vị trí tấm da dê. Từng đợt lôi điện xẹt ngang không khí, phát
ra tiếng xè xè như rắn rít.

"Sinh tử do mệnh...ài"

Lão Lý thất thần trong chốc lát, sau đó cũng mặc kệ. Lôi điện kinh khủng như
vậy, cho dù linh hồn lão không xuất thể cũng chưa chắc có thể bảo toàn đỡ
được, chi bằng toàn tâm hoàn thành nốt một châm này.

Tấm da dê trên không trung bộc phát quang mang dữ dội, từng đám kí tự chia
nhau lao lên đối đầu với cơn mưa sấm sét khủng khiếp trên không trung. Nó
nhỏ bé nhưng kiên cường, dũng cảm đối diện với sấm sét như con thuyền nhỏ
chòng chành vượt bão tố giữa đại dương.

Ầm... ầm... ầm...

Đám kí tự không thể hoàn toàn ngăn chặn hết sấm sét, từng tia sấm sét như
mưa trút thẳng xuống tấm da dê, phát sáng cả một khoảng rừng.

"U... u... u..."

Từng âm thanh cao vút như tiếng thét vang vọng trong thiên địa. Sấm sét đi
qua, tấm da dê vẫn sừng sững trong không trung, cả người bốc khói nghi ngút,
vài góc cạnh đã cháy đen. Nó vẫn đứng đó, đầy linh tính, hiên ngang thách thức
bầu trời. Giây phút này, nó như hóa thân thành một người thực sự: kiên cường,
dũng cảm, bất khuất.

Phía dưới, một châm của lão Lý gần như đã đâm vào hết trái tim đứa bé, lực cắn
nuốt cũng theo đó mà tăng gấp bội. Lão có cảm giác chỉ cần toàn bộ châm đâm
vào cũng là lúc mà lần chữa trị này sẽ hoàn thành xong.

Không có bằng chứng gì rằng việc đó sẽ xảy ra. Chỉ là cảm giác của lão. Cảm
giác của một người đã từng được so sánh với Hoa Đà thời thượng cổ.

"Chỉ cần một khắc, ta chỉ cần một khắc thời gian, châm này sẽ hoàn thành."

Lão Lý gào thét trong lòng.

Nhưng liệu con mắt trên bầu trời, hư ảnh cự nhân màu tím như yêu ma kia có cho
lão toại nguyện? Một châm cuối này liệu có thể đâm ra?

Lão không biết, cũng không có lực để đi quản, thứ duy nhất lão có thể nhìn
thấy là hư ảnh ma thần kia không chút cảm xúc gõ xuống ba đục nữa.

Vạn lôi oanh đỉnh.

Vạn lôi ngùn ngụt trên bầu trời, không đâu không có. Chúng đốt cháy không khí,
rừng rậm, nhà cửa, tất cả trong khuôn viên chúng bao phủ.

Ông lão già nua chợt động, chân lão đạp tế đàn, cả người gấp gáp lao đến chỗ
lão Lý, sắc mặt khẩn trương tột cùng.

Hai mắt lão Lý lộ vẻ tuyệt vọng, không cam lòng nhìn lên bầu trời. Bàn
tay lão vẫn không dừng lại, cố gắng tận dụng từng khoảnh khắc cuối cùng để
hoàn thành nốt một châm kia.

Tấm da dê lần này đã khó làm nên kì tích. Bản thân nó bị nhấn chìm trong sấm
sét, tiếp đến là lão Lý, đứa bé và cả ông lão già nua kia nữa.

Ánh sáng chói mắt bao phủ cả một vùng. Tiếng sấm sét vang vọng cả nghìn dặm
như tiếng thét xé tai.


Cổ Vu - Chương #8