Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Tộc nhân của Bách Việt ai cũng biết đến trò chơi này. Nó là một
trò chơi thông dụng được chơi trong dịp lễ hội ở các bộ lạc. “Còn”
được làm bằng vải, dùng những mảnh vải vụn cắt thành hình ô vuông,
khâu lại với nhau, bên trong nhồi hạt bông hay hạt thóc, miêu tả một
cách đơn giản hơn thì nó giống như một quả bóng mềm. Dây “Còn” cũng
được khâu bằng vải, dài độ nửa sải tay. Một đầu đính vào chính
giữa của quả “Còn”. Đầu còn lại thì là tua có nhiều màu sắc,
được đính so le điểm trên dây "Còn”. "Ném Còn" có vài cách chơi,
nhưng theo như những gì Lạc Vũ quan sát thì ở hội thi lần này sẽ
là “tung vòng Còn".
Hắn đưa mắt nhìn tộc nhân bộ lạc Tà Mun vác ra giữa sân một cây tre
cao đến mấy chục mét. Phía trên đầu cây tre có gắn một vòng tròn
nhỏ, một bên đính vải suông màu đỏ để khi ai đó tung “Còn” trúng
vào vòng sẽ dễ xác định. Thường thì những người tham gia sẽ lần
lượt ném. Ai tung “Còn” lọt tâm vòng thì người đó chiến thắng. Nếu
có nhiều hơn một người ném trúng vòng tròn trong cùng một lượt thì
sẽ tùy theo độ khó và kĩ xảo đã được sử dụng để xác định người
chiến thắng.
Tộc nhân bộ lạc Tà Mun làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi thứ
đã được chuẩn bị xong. Tộc trưởng của họ lúc này đã ngồi xuống,
trên miệng đang nhâm nhi một ly rượu.
Mọi người nheo mắt quan sát vòng tròn ở tít trên cao, sắc mặt
chuyển từ vui mừng sang khó coi. Vòng tròn kia cực nhỏ, có lẽ đường
kính chỉ lớn hơn “quả còn” một chút xíu. Cây tre buộc vòng tròn
phải cao đến tầm ba mươi mét. Với độ cao này và kích thước của
vòng tròn nhỏ như thế kia mà muốn tung “quả còn" qua được thì dường
như là điều không thể.
Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào vòng tròn trên cao, dường như đang tính
toán thử, cuối cùng hắn cũng như những người khác lắc đầu bó tay.
Hai bên bộ lạc bắt đầu có người đứng ra tham gia. Số lượng người
vậy mà rất nhiều, dường như họ đều muốn thử vận may của mình. Rất
nhiều quả “Còn" được mang ra, đủ các loại màu sắc sặc sỡ, hình
dáng cũng khác nhau. Mọi người tham gia đều tiến lại chọn lấy một
quả “Còn" cho mình.
Người bắt đầu bên bộ lạc Tà Mun là một thiếu niên cao gầy. Hắn cầm
“quả còn” trên tay, nâng lên cao ngang đầu, sau đó từ từ đưa về phía
sau lấy đà. Bàn tay hắn lóe sáng, sức mạnh linh văn ồ ạt hội tụ.
“Đùng..."
Thiếu niên tung “Còn”, từ tay hắn bỗng phát ra tiếng nổ lớn, hất
tung quả “Còn" lên không trung. Quả “Còn" vừa rời tay thiếu niên liền
tỏa ánh sáng rực rỡ, sau đó xoay tròn, xoáy vun vút trong không gian
giống như tên bắn khỏi cung. Từ dưới đất nhìn lên, màu sắc sặc sỡ
của "quả còn" làm nó giống như một con cá bảy màu đang bơi lội trên
cao.
Lực ném của thiếu niên rất mạnh, lại còn sử dụng cả sức mạnh của
linh văn, thế nhưng thậm chí không tới được cả chỗ của vòng tròn.
“Quả còn" bay được tầm hai mươi mét liền tắt ánh sáng rơi xuống
đất.
Sắc mặt thiếu niên trở nên khó coi, xoay người về chỗ, vừa đi vừa
lẩm bẩm trách tại sao bản thân không phát lực mạnh hơn.
Theo sau thiếu niên này, mọi người bắt đầu ồ ạt ra tay. Ánh sáng
linh văn đua nhau phát ra làm sáng rực của một khu vực. Rất nhiều
quả “Còn" được tung lên không trung, sau đó lại rơi xuống, thậm chí
còn chưa đi được đến hai phần ba chiều cao của cây tre… nói chung là
đã mười mấy người tham gia, thế nhưng thậm chí quả “Còn” của họ
còn chưa đến gần được vòng tròn nửa mét.
"Vút… vút… “
Một quả “Còn" xé gió lao tới. Quả “Còn” này có hình dáng giống
như cá chép đỏ, nó giống như đang vượt vũ môn, bỏ lại toàn bộ các
quả “Còn" khác trong không trung, lấy thế sấm sét mà bay lên cao. Mọi
người dưới mất đất ồ lên kinh ngạc, vì từ quả “Còn" kia dường như
thấp thoáng ẩn hiện hình bóng một con đại ưng màu vàng đang giương
cánh bay.
Bóng ảnh của đại ưng bay càng lúc càng cao, dưới móng vuốt quắp
chặt quả “Còn”, càng lúc càng tiến lại gần vòng tròn đích. Lạc
Vũ suy tính, chỉ cần thêm chục giây thời gian, với quỹ tích hiện
tại, nhất định quả “Còn" này sẽ có thể chui qua được vòng tròn
kia.