Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Tộc trưởng bộ lạc Tà Mun đứng dậy, đảo mắt nhìn tất cả mọi
người, sau đó mới trịnh trọng nói.
“Hôm nay chúng ta mở hội đón tiếp một vị khách quý, chính là Thôi
phó tộc trưởng của bộ lạc Cơ Tu, một trong mười ba bộ lạc lớn.
Ngài ấy cũng mang đến đây một ít con cháu trong bộ lạc để tiến
hành giao lưu với đám nhỏ của Tà Mun. Con dân Bách Việt ta quanh năm
đối diện thú dữ rừng sâu, mạnh mẽ gan dạ, hiếu võ thành tính, vì
vậy đây là một dịp tốt cho đám nhỏ các ngươi kiểm nghiệm sức mạnh,
so tài cao thấp...”
Lời này vừa dứt, Lạc Vũ có thể cảm nhận được vài luồng khí tức
mạnh mẽ bộc phát. Hắn kín đáo đưa mắt quan sát, nhìn tới bốn
người tạo cho hắn cảm giác mạnh mẽ nhất.
Bốn người, chia ra mỗi bên hai người thuộc về bộ lạc Tà Mun và bộ
lạc Cơ Tu. Hai người bên bộ lạc Tà Mun một người chừng mười bảy,
đang ngồi xếp bằng ở một góc cạnh gò đất của tộc trưởng. Ánh mắt
hắn dũng mãnh như ưng, da đồng tóc xanh, trên lòng để một thanh chùy
bằng đá nằm ngang. Người còn lại có lẽ khoảng mười ba, mười bốn
tuổi. Trên người mặc một bộ thổ cẩm màu đen, gương mặt tuấn tú,
trên tay đang chơi đùa với một con dao găm màu trắng.
Lạc Vũ đảo mắt sang hai người kia của bộ lạc Cơ Tu. Một người khí
tức trầm ổn, nhắm mắt ngồi tu luyện. Thế nhưng cảm giác mạnh mẽ,
hung bạo từ người hắn làm người khác liên tưởng tới một đầu thú
dữ ngủ đông.
Người còn lại là một thanh niên mặt nhỏ, thân người gầy gò, trên
miệng treo một nụ cười thoải mái, tự nhiên. Dường như hắn rất có
tự tin với thực lực của mình.
Trong lúc Lạc Vũ quan sát bốn người kia. Tộc trưởng bộ lạc Tà Mun
và B cũng đưa mắt nhìn qua đám thanh thiếu niên đang tụ tập hai bên
của bộ lạc Tà Mun rồi gật gù cười.
“... Tất nhiên đã là so tài thì nên có phần thưởng. Ở đây ta và
ngài Thôi có sẵn vài thứ rất quý giá để tặng cho những người đứng
đầu.”
Tộc trưởng thò tay vào một cái túi nhỏ bên hông, từ đó thần kì
rút ra một cây cung đỏ, một chiếc hộp hình chữ nhật dài tầm hai
gang tay và một cuốn sách bằng da thú màu nâu.
“Cuốn sách chính là những tâm đắc về tu luyện trong Thân Thể Cảnh do
ta và ngài Thôi viết ra, chính là phần thưởng cho cuộc so tài đầu
tiên. Hộp gỗ là một cây thuốc quý hiếm có tác dụng cực tốt cho
luyện thể, phần thưởng cho cuộc so tài thứ hai. Còn thứ này…”
Tộc trưởng bộ lạc Tà Mun chợt dừng lời nói, ánh mắt hướng về cây
cung trên tay nở một nụ cười nhẹ như nói như không.
“Cây cung này chính là một bán vu bảo, có một nửa sức mạnh của
một vu bảo chân chính, nếu vu bảo không xuất thì vũ khí bán vu bảo
chính là tồn tại tuyệt đối, phần thưởng cho cuộc so tài cuối cùng.
Mọi người chợt rộn lên, khắp nơi là tiếng xì xào bàn tán. Rất
nhiều người trong số tộc nhân hai bên ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm
chằm vào cây cung đỏ rực kia, lộ ra vẻ ham muốn rõ rệt.
Lạc Vũ cũng không ngoại lệ. Hắn hít vào một hơi thật sâu, con ngươi
trong mắt nở to, không che dấu được vẻ kinh ngạc.
“Không hổ danh là bộ lạc cỡ trung sắp tiến cấp. Bán vu bảo cũng có
thể đưa ra làm phần thưởng cho con cháu.”
“Những người tham gia không phân biệt cấp độ. Tất nhiên là phải gói
gọn trong cảnh giới Thân Thể Cảnh. Cường giả Khai Linh Cảnh không
được phép tham gia. Để giữ được sự công bằng, tộc nhân hai bên sẽ
phải chơi một số trò chơi và dành chiến thắng. Mộ số trò chơi lần
này chỉ phụ thuộc nhỏ một phần vào thực lực còn lại chính là kĩ
xảo và cả... may mắn. Vì vậy không thể nói người có thực lực cao
tham gia sẽ nhất định dành chiến thắng, cơ hội cho người có thực
lực thấp vẫn rất lớn.”
Tộc trưởng bộ lạc Tà Mun lại nói tiếp vài lời nữa, sau đó ra hiệu
cho các cuộc so tài được tổ chức. Mọi người hai bên liền dạt ra, để
lại một khoảng trống cực lớn ở giữa làm nơi cho các thanh thiếu
tiên tranh đấu.
“Trò chơi đầu tiên chính là “Ném Còn".
"Ném Còn?
“Cái này ta rất giỏi.”
“Vị trí đứng nhất lần này nhất định là ta rồi?"
Hai chữ “Ném Còn" vừa được nói ra, đám đông lại rộ lên lần nữa. Có
vài người không che giấu được vẻ vui mừng trong mắt.