Người đăng: ng0kpapydkny9x@
A Linh ngồi trên sàn nhà, ánh mắt tò mò nhìn Lạc Vũ, đôi mắt mèo
con của cô bé chớp chớp liên tục.
Một hồi lâu, có vẻ đã chán, A Linh với tay cầm lấy con búp bê rơm
bên cạnh, bắt đầu chơi với nó, vẻ mặt rất thích thú. Cô bé không
có nhiều bạn, chơi một mình dường như đã thành thói quen.
“A…”
Tiếng rên rỉ chợt vang lên làm A Linh giật mình, cô bé quay đầu lại
thì thấy Lạc Vũ đang co quắp, lăn lộn trên sàn nhà. Khuôn mặt hắn
nhăn nhúm dữ tợn, gân xanh chạy ngang dọc, hai mắt nhắm chặt. Có
điều khóe miệng Lạc Vũ lại giống như đang nở một nụ cười kì dị,
trái ngược với biểu cảm khuôn mặt, tạo nên một cảm giác đối lập
đáng sợ không nói nên lời.
A Linh sợ hãi ôm chặt búp bê nhỏ, lùi ra phía sau vài bước, ánh mắt
lộ vẻ e dè.
Lạc Vũ bắt đầu co giật với tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai bàn tay
hắn đưa lên ôm chặt đầu, ghì chặt mái tóc. Biểu cảm khuôn mặt Lạc
Vũ vặn vẹo liên tục, lúc cười lúc khóc, lúc vui lúc buồn. Hàm răng
hắn nghiến chặt vào nhau, từng tiếng két két như kim loại cọ sát
phát ra nghe sởn gai ốc.
Phải đến một lúc lâu sau Lạc Vũ mới ngừng lại, cơ mặt giãn ra, cả
người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở của hắn dần dần trở nên ổn định.
A Linh nuốt nước bọt, hồi lâu không thấy Lạc Vũ cử động nữa cô bé
mới bạo dạn tiến lại gần hắn một chút, có điều động tác vẫn rất
dè dặt, cẩn thận.
“A ca… a ca… người không sao chứ?”
A Linh chọc chọc ngón tay vào người Lạc Vũ, lại khẽ gọi nhỏ mấy
lần.
Bàn tay nhỏ bé của A Linh bỗng dưng bị chộp lấy làm cô bé hoảng sợ
chút nữa thì hét lên một tiếng. Lạc Vũ bất chợt mở mắt, ánh mắt
lộ ra vẻ sửng sốt.
“A ca… đau…”
A Linh mếu máo nhìn Lạc Vũ. Hắn giật mình, vội vã buông tay. Ánh
mắt Lạc Vũ đảo nhanh, thu cảnh vật xung quanh vào trong mắt.
A Linh đưa bàn tay lên miệng thổi phù phù, trong mắt có tia nước, ánh
mắt lộ vẻ đáng thương ngước lên nhìn Lạc Vũ, giống như vừa bị hắn
bắt nạt.
“Ta… ta… xin lỗi!”
Lạc Vũ nuốt một ngụm nước bọt, át đi sự nóng rát ở cổ họng. Hắn
mấp máy môi, lí nhí nói ra được một câu.
Thấy Lạc Vũ xin lỗi, A Linh cũng thôi không mếu máo nữa. Cô bé đưa
tay gạt nước mắt, lại chạy vào trong nhà, lấy ra một cái gói nhỏ
bằng lá được bọc kĩ càng dúi vào tay Lạc Vũ.
Lạc Vũ khó hiểu nhìn đối phương, chỉ thấy cô bé ra hiệu cho hắn mở
nó ra. Từ gói nhỏ truyền đến cảm giác âm ấm, Lạc Vũ nghe theo A
Linh, mở gói lá, không ngờ phía trong là vài củ khoai lang vẫn còn
nóng hổi.
Mùi thơm nghi ngút bốc lên, Lạc Vũ sững sờ nhìn cô bé, sau đó
chuyển ánh mắt xuống mấy củ khoai trên bàn tay. Không biết đã bao
nhiêu ngày hắn không ăn gì, chân tay bủn rủn, cả người chẳng còn tí
sức lực nào.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn A Linh, thì thào nói ra hai chữ cám ơn, sau
đó cúi đầu chậm rãi ăn củ khoai trong tay.
A Linh nhoẻn miệng cười, ôm chặt búp bê cỏ của mình ngồi tại chỗ
nhìn Lạc Vũ ăn.
Đúng lúc này già Lang bỗng trở lại, ông ta vừa bước vào nhà liền
thấy Lạc Vũ đang ngồi ăn khoai lang, hai mắt ông lão chợt xuất hiện
sự kinh ngạc.
“Không thể nào, sao tỉnh lại nhanh vậy được? Thuốc ít nhất phải một
canh giờ sau mới hiệu nghiệm."
Già Lang thầm nghĩ.
Ông ta tiến lại gần Lạc Vũ, đón lấy A Linh đang lao về phía mình,
sau đó thả người ngồi phịch xuống sàn nhà.
Già Lang dù đã có tuổi thế nhưng rất khỏe mạnh, ít nhất cơ bắp lộ
ra trên người không hề thua kém thanh niên trai tráng. Ông lão nhìn
chằm chằm Lạc Vũ, rút từ bên hông ra một cái tẩu nhỏ, từ tốn bỏ
vào đấy một ít sợi thuốc, sau đó châm lửa rít lấy một hơi dài rồi
mới lên tiếng.
“Đứa nhỏ ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”
Lạc Vũ trầm ngâm không nói gì, khẽ gật đầu cám ơn, sau đó tiếp tục
cắm cúi ăn.
“Sức hồi phục thật đáng kinh ngạc. Đứa nhỏ, ngươi tên gì?”
Lạc Vũ nuốt xuống miếng khoai cuối cùng, đưa tay chùi miệng, sau đó
ngước mắt lên nhìn ông lão.
“Con gọi Lạc Vũ.”
“Họ Lạc? Ồ, người của bộ lạc nào vậy?”
Ông lão giật mình bỏ tẩu thuốc ra khỏi miệng, ánh mắt nghi ngờ hỏi
lại.
“Dạ, bộ lạc Tản Viên"
“Bộ lạc Tản Viên? Vậy mà ta cứ tưởng… Mà bản làng của bộ lạc Tản
Viên cách chỗ này phải năm sáu ngọn núi, đứa nhỏ như ngươi làm sao
lại đi lạc đến tận chỗ này một mình?”
Ông lão sửng sốt hỏi lại.
“Dạ…”
Lạc Vũ cũng không đáp lại câu hỏi của ông lão, chỉ khẽ thở dài.
Tiếng thở dài kia không có vẻ khổ sở, chỉ nhàn nhạt, mang theo một
sự già nua, mang theo một sự bi thương không phù hợp với gương mặt non
nớt của hắn.
Hai mắt Lạc Vũ mơ hồ nhìn về phía trước. Sau tất cả, hắn vẫn chỉ
là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, vào lúc này hắn ước gì có
thể nói chuyện với Giàng, với cha, với a ba, với Vu lão, những
người có kinh nghiệm sâu sắc về cuộc đời để cho hắn một lời khuyên.
Hắn, nên làm gì?
“Đây là đâu ạ?”
Lạc Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ, khẽ hỏi.
Già Lang thấy Lạc Vũ không trả lời câu hỏi của mình, thế nhưng lại
không hề lộ ra vẻ tức giận. Ông chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Bộ lạc Tà Mun.”
Già Lang rít thêm một hơi thuốc dài rồi mới đáp.
“Bộ lạc Tà Mun?”
Lạc Vũ có chút sửng sốt trong lòng. Bộ lạc này hắn đã từng nghe
qua. Là một trong các bộ lạc đứng đầu cấp trung, thực lực cực kì
mạnh mẽ, nghe nói còn sở hữu vài vu bảo thần bí trong tay. Hắn nhớ
có lần a ba đã từng nhắc đến, bộ lạc Tà Mun thực ra đã đạt tiêu
chuẩn để trở thành bộ lạc lớn rồi, thế nhưng vì lí do gì đó mà
họ vẫn chưa tiến hành nghi thức “Khai hoang”.
“Khai hoang” là một nghi thức được diễn ra khi một bộ lạc đạt đủ
tiêu chuẩn và muốn mở rộng.
Lạc Vũ đã từng nghe đến danh tiếng bộ lạc Tà Mun, thật không ngờ
bản thân lại đang ở đây.