Bạch Sơn.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Bất chợt, Vu Kinh khẽ rung động, sau đó bay vào trong trán Lạc Vũ
rồi biến mất. Tồn tại thần bí trong lòng núi khẽ mở mắt, nó có
chút do dự nhìn vào Lạc Vũ, dường như đang phân vân không biết có nên
ra tay hay không.

Đúng lúc này Lạc Vũ bỗng cử động Hắn duỗi người một cái, sau đó
mơ màng mở mắt ra.

_Đây là thiên đàng hay địa ngục? Tối đen như thế này thì có lẽ là
địa ngục rồi. Ta đang ở đâu? Cầu Nại Hà hay dòng sông Vong Xuyên?

Lạc Vũ lẩm nhẩm, đập vào mắt hắn chính là một khoảng không đen
kịt, không một âm thanh, không một tiếng động tồn tại.

_Thiên đàng? Địa ngục? Đó là đâu? Chơi có vui không?

Bất chợt một giọng nói từ đâu đó vang lên làm choLạc Vũ giật mình.
Hắn quay đầu thử quan sát xung quanh, thế nhưng khắp nơi đều bao phủ
một màu đen, không thể nào nhìn ra được cái gì.

“Thanh âm vừa rồi thật non nớt, giống như là giọng nói của trẻ sơ
sinh. Lẽ nào là hồn ma trẻ em dưới địa ngục? Còn chưa nhận ra là
mình đã chết?”

Lạc Vũ thầm nghĩ, sau đó liền lên tiếng đáp lời:

_ Thiên đàng thì ta không biết, nhưng dường như chúng ta đang ở địa
ngục rồi. Theo như những cuốn sách ta đọc thì địa ngục chính là nơi
quản lý linh hồn chúng sinh, sau khi chết nếu không có công lao gì để
lên thiên đàng thì sẽ bị chuyển đến địa ngục để Diêm Vương phán
xét, xem ngươi có thể được đầu thai hay không.

Lạc Vũ cười cười nói ra những lời này. Ít ra ở địa ngục vẫn còn
có thể nói chuyện, không đến mức âm u như mình tưởng.

_Đây là địa ngục? Ngươi nhầm rồi, ta ở đây đã từ rất lâu, nơi đây
không phải địa ngục mà được gọi là… là… cái gì nhỉ, ta… quên mất
rồi… tóm lại không phải là địa ngục mà ngươi nói.

Giọng nói non nớt kia đáp lại, giọng điệu khẳng định.

Lạc Vũ sững sờ, theo như chủ nhân giọng nói vừa tiết lộ, vậy đây
vốn không phải địa ngục, tức là hắn chưa chết?

Lạc Vũ vội vàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, thử vận chuyển công
pháp kiểm tra thân thể của mình.

“Chuyện gì thế này? Thương thế đã lành, không những thế tại sao ta
cảm giác cơ thể tràn trề đầy khí lực, mạnh mẽ đến không thể ngờ.
Dường như nắm tay đánh ra lúc này có thể đấm gãy cây to, đập vụn
đá lớn.”

Lạc Vũ sững sờ phát hiện ra cường độ cơ thể dường như được tăng lên
vượt ngoài sức tưởng tượng. Hắn nắm chặt bàn tay, tung ra phía
trước vài đấm.

“Đùng… đùng…”

Nắm đấm nổ vang trong không khí nghe trầm đục như tiếng gõ trống.
Lạc Vũ mở to hai mắt, không thể tin được vào điều đang diễn ra.

“Thứ sức mạnh này… thứ sức mạnh này còn vượt qua cả Địch Thanh,
không… nó giống như tên cướp Luyện Nhục Cảnh viên mãn mà ta đã giết
được. Không sai…! Làm thế nào mà…?”

Lạc Vũ thì thầm tự hỏi, đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn khắp cơ thể một
lượt. Hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó vươn tay tát vào má mấy
cái, đến khi trên mặt cảm nhận được đau đớn truyền đến hắn mới dám
tin mọi chuyện là thật.

_A!! Ta đã đến Luyện Nhục Cảnh viên mãn.

Lạc Vũ vui mừng hét lên một tiếng, hắn không những còn sống, lại
còn tự nhiên đột phá hẳn mấy cảnh giới nhỏ, đạt được Luyện Nhục
cảnh viên mãn. Nên biết Địch Thanh, người sở hữu văn tự nhiên mới
chỉ đạt đến Luyện Nhục Cảnh thượng cấp thôi.

_Ngươi bị làm sao vậy?

Giọng nói non nớt rụt rè vang lên, dường như đang rất thắc mắc về
hành động của Lạc Vũ.

_Ngươi là ai?

Lạc Vũ không kìm được vui sướng trong lòng, vừa cười vừa hỏi chủ
nhân giọng nói kia.

“Ta? Ta.... là… Bạch Sơn”.

Giọng nói non nớt vang lên. Có điều Lạc Vũ vẫn không thể nào biết
được nó phát ra từ đâu.

"Bạch Sơn? Một cái tên rất hay, rất gần gũi. Ngươi đang ở đâu vậy?
Đây là đâu?”

“Ta đang ở trước mặt ngươi, đây là đâu thì ta không còn nhớ rõ nữa…
đã lâu quá rồi.”

Giọng nói non nớt đáp lại Lạc Vũ, dường như nó đã mất đi khái
niệm về thời gian.

_Ngươi ở đây một mình à? Có thể cho ta nhìn thấy ngươi được không?

Lạc Vũ xua xua bàn tay trước mặt, không gian tối đen, thậm chí còn
chẳng thể nhìn rõ được bàn tay của hắn.

“Không, đã từng có vài thể sinh mạng nhìn thấy ta, sau đó chúng gọi
ta là quái vật, thậm chí có thể sinh mạng còn phát điên, gào thét
lung tung rồi tự hủy đi bản thân.”

Giọng nói non nớt lại vang lên, thanh âm mang theo sự cô độc.

“Ngươi khéo lo rồi, ta hứa sẽ không như vậy.”

Lạc Vũ cười lớn, đáp lại tồn tại tên Bạch Sơn kia.

"Ngươi chắc chứ?”

Giọng nói non nớt nghi hoặc hỏi lại.

“Chắc…”

Lạc Vũ gật đầu đáp.

_Được, đừng hối hận!

“Tách…”

Một tiếng búng tay vang lên, cả khu hang động bỗng nhiên sáng trưng.
Ánh sáng bất ngờ xuất hiện làm Lạc Vũ không khỏi nhắm chặt mắt
lại.


Cổ Vu - Chương #70