Đường Cùng.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Lạc Vũ không biết hắn đi đã bao lâu, chỉ biết càng lúc càng tối,
lối đi cũng theo đó mà hẹp lại, may mắn thay vẫn đủ không gian để
cho hai người bọn hắn bước đi. Bàn tay Lạc Vũ để sau lưng Âu Hùng,
không ngừng dùng Sơn Thần Biến chữa thương cho hắn. Sắc mặt Âu Hùng
dường như có thêm một tia huyết sắc, trong khi gương mặt của Lạc Vũ
lại càng lúc càng tái nhợt.

Hai mắt Lạc Vũ hoa lên, cảnh vật xung quanh bắt đầu quay cuồng, có
khổ mà không thể nói. Hắn đã mất máu rất nhiều, nếu là người
bình thường thì có lẽ đã chết từ lâu khỏi bàn cãi. Cái này cũng
phải kể đến sự thần kì của Sơn Thần Biến.

Thương thế của Lạc Vũ thực ra cực kì nghiêm trọng, có điều tình
huống hiện giờ không cho phép hắn có thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa
nếu so sánh ra thì tình trạng của Âu Hùng còn tồi tệ hơn cả của
hắn, cái mạng nhỏ như ngàn cân treo sợi tóc. Vì vậy Lạc Vũ phải ưu
tiên dành phần lớn nguyên khí chữa thương cho Âu Hùng trước, giành
giật lại một tia sinh khí cho đối phương.

“Ùng… ùng…”

Một tiếng động nhỏ phát ra thu hút sự chú ý của Lạc Vũ, hắn dừng
bước lại, trong hang động bây giờ tối om, không đủ ánh sáng để quan
sát. Vành tai Lạc Vũ máy động, chăm chú lắng nghe.

“Là tiếng nước chảy…”

Lạc Vũ xốc Âu Hùng đi tiếp chừng hơn năm mươi mét đành dừng lại,
không phải là hắn không muốn đi tiếp mà là phía trước đã không còn
đường đi nữa.

Bọn hắn một đường tiến vào sâu trong lòng núi, không biết đã đi
được bao nhiêu dặm. Chỗ hai người đang đứng hiện tại là đường cụt,
phía dưới có một con sông ngầm rất dài, hai đầu tối đen nhìn không
ra điểm cuối.

“Lẽ nào trời cũng hại người?”

Sắc mặt Lạc Vũ trở nên khó coi, phía sau còn truy binh, phía trước
thì không có đường, cũng không biết cái bẫy nhỏ mình để lại sẽ câu
thêm được bao nhiêu thời gian.

Đúng lúc này, phía sau chợt truyền lại thanh âm người di chuyển,
khoảng cách có lẽ còn không đến năm trăm mét.

Nhóm sáu người kia đã quay trở lại con đường này từ lúc nào, sắc
mặt bọn chúng ai nấy đều thâm trầm lạnh lẽo, dường như đang rất tức
giận, đặc biệt là tên dẫn đầu, ánh mắt gã lấp lóe sát khí dày
đặc.

“Dám lừa gạt ta, hại ta mất mặt trước người trong tộc, chờ bắt
được ta sẽ không cho ngươi được chết thống khoái".

Lạc Vũ nhìn con sông đen thui trước mặt, lại nghe tiếng bước chân truy
binh càng lúc càng gần, hai mắt hiện lên vẻ không cam lòng. Hắn cố
gắng quan sát khung cảnh xung quanh, thầm hy vọng có thể tìm ra được
gì đó để lợi dụng, thế nhưng thật vô vọng. Vách đá thẳng đứng, con
sông ngầm trải dài đen thui nhìn không ra bờ đối diện, thậm chí nếu
không nghe tiếng nước chảy và sóng vỗ bì bạch, người đứng trên vách
đá sẽ không nhìn thấy được cả khung cảnh ở dưới chân mình.

“Nhảy hay không nhảy?”

Lạc Vũ phân vân, đưa mắt nhìn qua Âu Hùng, vết thương trên người đối
phương đã ngừng chảy máu, cơ thể chỉ còn lại một hơi thở mong manh
lúc có lúc không.

Bọn hắn lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, chia sẻ
từng củ khoai lang nóng bỏng tay, từng miếng thịt thú rừng săn được.
Mặc dù không có huyết thống thế nhưng còn thương nhau hơn anh em ruột
thịt.

Lạc Vũ cắn chặt răng, thầm làm ra quyết định. Hắn xốc Âu Hùng đi
dọc vách đá, chọn một góc khuất nhất, sau đó lấy ra Nanh Độc bắt
đầu chém vào mặt đất. Nanh Độc cực kì sắc bén, chẳng mấy chốc đã
khoét ra được một lỗ to cỡ nắm đấm, thông từ trên đỉnh vách đá sang
đến bên cạnh.

Lạc Vũ cũng không để lãng phí thời gian. Hắn cắt áo da thú của
hắn và Âu Hùng ra làm nhiều mảnh vải, sau đó nối chúng lại với
nhau rồi buộc một đầu vào cái lỗ vừa tạo, đầu còn lại thì buộc
vào người Âu Hùng. Xong xuôi Lạc Vũ mới truyền toàn bộ số nguyên
khí còn sót lại trong cơ thể vào người đối phương rồi thả hắn
xuống dưới vách đá tối om.

Đứng từ trên vách đá nhìn xuống đã không thể thấy được Âu Hùng
nữa. Lạc Vũ yên tâm quay người trở lại chỗ cũ, đối diện với lối
bọn hắn tiến vào.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lạc Vũ nhắm mắt lại, hít vào
một hơi thở thật sâu. Đến khi mở mắt ra, trong mắt hắn chỉ còn vẻ
kiên định. Tiếp theo hắn sẽ phải một mình đối mặt với kẻ địch, mà
cách này chính là cách duy nhất để cứu Âu Hùng.

Cánh tay trái đã gãy, Lạc Vũ ngồi bệt xuống đất. Hai chân hắn đạp vào cánh
cung, tay phải cầm lấy ba mũi tên cuối cùng đặt lên dây, kéo căng. Hai mắt hắn
nhìn chằm chằm vào lối đi đen ngòm, trên mũi tên có nguyên khí phát sáng
một cách mờ nhạt, có điều nó yếu ớt mỏng manh như tơ.

"Đến rồi!”

Lạc Vũ chăm chú lắng nghe tiếng bước chân kẻ địch, đến khi thân hình
của kẻ đầu tiên vừa ló ra thì hắn liền buông tên.


Cổ Vu - Chương #66