Vu Thuật.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Chương 62: Vu thuật.

Trong hang rất tối, phía trước không có nhiều ánh sáng, cũng may có
một số đom đóm sống ở phía trong tạo ra chút quang mang mờ mờ, miễn
cưỡng có thể thấy đường.

Thân thể Lạc Vũ lao đi như gió, từ bên tai truyền đến tiếng người
đang giao thủ, đồng thời ba luồng khí tức khác nhau bộc phát đối
chọi gay gắt. Tâm thần Lạc Vũ lúc này gấp rút khẩn trương, hận
không thể lập tức xuất hiện ở chỗ Âu Hùng ngay lập tức.

Hắn vận sức, cố gắng gia tăng tốc độ, thế nhưng cũng phải đến mấy
phút sau mới chạy được đến nơi. Từ đây Lạc Vũ có thể lờ mờ thấy
được khung cảnh phía trước.

Trên đầu Âu Hùng là hư ảnh núi Tản Viên màu xám, cơ thể hắn đẫm
máu, chiếc áo da thú đã bị rách gần hết để lộ ra vài vết thương
sâu hoắm sau lưng và ngực trái. Hắn đang chật vật giao chiến với hai
tên vu sư Cường Cốt cảnh. Lạc Vũ có thể cảm thấy khí tức của Âu
Hùng ngày càng suy yếu.

Hai tên vu sư ra tay ác liệt, một chiêu lại một chiêu đoạt mạng. Mắt
thấy Âu Hùng đã như đèn cạn đầu, hai mắt Lạc Vũ mở to trợn trừng,
lòng mắt hiện ra đầy tơ máu. Hắn khởi động công pháp ẩn nặc vô
danh, sau đó cơ thể giống như một bóng ma lặng lẽ tiềm nhập phía sau
hai người.

Lạc Vũ rút ra chiếc cung màu nâu của mình. Hắn hít vào một hơi
thật sâu, che giấu đi toàn bộ sát khí đang dâng trào, yên lặng lắp
tên vào cung, sau đó vận nguyên khí vào cánh tay, kéo ra một cung
mạnh nhất từ trước đến nay.

Động tác của Âu Hùng càng lúc càng chậm dần, kẻ địch dường như
muốn vờn hắn thế nên chưa toàn lực ra tay.

“Hai tên cường giả Cường Cốt cảnh lại đi vây đánh một người Luyện
Nhục cảnh. Đáng chết!”

Lạc Vũ căm giận suy nghĩ trong đầu, ánh mắt hắn khóa chặt vào tên
vu sư có khí tức yếu hơn. Cánh tay cầm cung giữ nguyên tư thế kéo
cung, chỉ có không ngừng dịch chuyển theo phương hướng mà đối phương
di động.

"Là lúc này!”

Nguyên khí trong cơ thể Lạc Vũ nhanh chóng điều động. Cánh tay phải
hắn nổi đầy gân xanh chi chít, kéo dây cung ngược hẳn ra phía sau, từ
trong bóng tối bỗng bất ngờ bắn ra một tiễn. Hắn học theo tên cướp
mấy hôm trước, truyền nguyên khí vào mũi tên trên tay rồi bắn ra.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy màu sắc nguyên khí của mình. Mũi
tên tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu dị, xoáy vun vút trong không khí,
rạch phá không gian bắn vào gáy tên vu sư Cường Cốt cảnh sơ cấp.

“Tưng…”

Một tiếng động nhỏ vang lên, hai tên vu sư có chút giật mình bất ngờ
muốn quay đầu lại. Gã vu sư Cường Cốt cảnh sơ cấp gầm nhẹ một
tiếng. Trong khoảnh khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy rợn tóc gáy,
rõ ràng có thứ gì đó đang phá không bay tới, mà mục tiêu chính là
nhằm vào hắn.

"Ầm…”

Từ dưới đất bỗng dựng lên ba bốn cọc băng, mỗi cọc cao đến hai mét,
thân trụ mũi nhọn, che chắn phía sau lưng tên vu sư Cường Cốt cảnh sơ
cấp. Mũi tên của Lạc Vũ bắn ra xuyên phá qua hai cọc băng, đến cọc
thứ ba thì bị chặn lại, cắm phập vào nó, đuôi tên vẫn còn rung
động không ngừng.

Lạc Vũ hai mắt lạnh lùng nhìn qua bên cạnh, tên vu sư Cường Cốt cảnh
sơ cấp lúc này đang giơ ngón tay chỉ qua chỗ ba cọc băng, trên miệng
vẫn còn đang niệm chú ngữ gì đó.

“Vu thuật…”

Sắc mặt Lạc Vũ lộ vẻ nghiêm trọng. Đây là lần đầu tên hắn được
nhìn thấy một vu sư thi triển vu thuật. Có thể thấy rõ ràng một
giây trước khu vực đó hoàn toàn trống vắng không có gì, vậy mà chỉ
một giây sau đã xuất hiện ba cọc băng lớn, tựa như từ hư không biến
hóa ra vậy, sự thần kì không thể diễn tả hết bằng lời.

“Phù… chút nữa thì, cám ơn ngươi!"

Tên vu sư Cường Cốt sơ cấp giống như mới nhặt lại được một mạng,
quay đầu cám ơn đồng bọn. Cả hai bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, đồng
thời lộ ra vẻ nghi hoặc. Tại sao ở nơi này lại xuất hiện một
người, hơn nữa người của mình rõ ràng còn đang canh chừng phía
ngoài, sao có thể để kẻ khác lọt vào. Trừ phi...

“Thằng nhóc ngươi là ai?”

Tên vu sư Cường Cốt cảnh sơ cấp gầm nhẹ một tiếng, sức mạnh linh văn
bộc phát toàn diện, chính là một con chồn trắng. Vừa rồi thằng
nhóc này chút nữa đã ám sát hắn thành công. Mũi tên kia một khi
bắn trúng vị trí hiểm yếu, dù không bỏ mạng cũng sẽ phải chịu đau
khổ không nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Vũ tràn ngập sát khí.

Âu Hùng nhìn thấy người đến là Lạc Vũ, ánh mắt không khỏi lộ vẻ
lo lắng, từ trên cơ thể bỗng dưng bộc phát ánh sáng linh văn dữ dội.

“A Vũ, mau chạy…”

Cơ thể Âu Hùng nứt ra vài đường máu, khí thế trên người hắn bỗng
chốc tăng mạnh, từ Luyện Nhục cảnh trung cấp vậy mà không ngừng tăng
lên. Luyện Nhục trung cấp... luyện Nhục thượng cấp… Luyện Nhục đại
viên mãn… mãi đến khi đạt đến nửa bước Cường Cốt cảnh mới dừng
lại.

Không để kẻ địch kịp ngạc nhiên, hắn lao đến một tên vu sư, cắn răng
đánh ra một chưởng, ngăn bước chân kẻ địch tiến về Lạc Vũ. Từ bàn
tay Âu Hùng truyền ra một luồng khí tức bàng bạc nặng nề. Hư không
khẽ lay động, hư ảnh núi Tản Viên cũng biến lớn, bao phủ lấy cả
hắn và gã vu sư còn lại.

Ánh sáng bộc phát từ Âu Hùng giống như một mặt trời thu nhỏ, trong
giây lát sáng rực cả hang động làm Lạc Vũ không khỏi phải nhắm mắt
lại. Đúng lúc này ba tiếng động liên tiếp xuất hiện.

“Rầm… rầm… rầm…”

Mọi việc xảy ra rất nhanh, trong khoảnh khắc ánh sáng tan đi, hiện ra
trước mặt Lạc Vũ là tình cảnh ba người đang tụ lại một chỗ. Âu
Hùng một chiêu đánh trúng ngực một tên, bàn tay phải chụm lại thành
mũi khoan xuyên vào lồng ngực, thế nhưng bả vai trái của hắn cũng
bị dính một quyền, cánh tay quay ngoặt ra đằng sau.


Cổ Vu - Chương #62