Giết Một.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Chương 61: Giết một.

Vu lão theo chân đám người kia đến gần một hang động. Các vết máu
đến gần khu vực này thì đứt đoạn. Đám người kia cũng quyết định
để một người ở lại khu vực phía ngoài lục soát, còn lại hai người
thì tiến vào trong hang động tìm kiếm.

Cả ba tên đều là vu sư Cường Cốt cảnh, Lạc Vũ đứng một bên cạnh
quan sát mà tâm thần thầm run lên. Vu lão đứng trên một tán cây nhỏ,
hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ như chim ưng nhìn chằm
chằm con mồi phía dưới, chính là tên vu sư đang ở một mình.

“Ta sẽ cố gắng giúp ngươi hết mức ta có thể, có điều thời gian có
hạn, sau đó thì ngươi phải nghĩ cách rồi.”

Vu lão lên tiếng, thanh âm có vẻ hết sức tự nhiên, phảng phất như
đứng dưới kia là một con mồi hết sức nhỏ bé yếu đuối. Đối phương
dường như vẫn không phát hiện được sinh mạng của hắn sắp sửa mất
đi.

Vu lão đứng im trên tàng cây hơn một phút. Rồi lão bất chợt động,
bàn tay phải nắm lại thành trảo, tay trái duỗi thẳng thành chưởng,
bàn chân khẽ điểm, cơ thể liền như én liệng nhẹ nhàng xuất hiện ở
ngay trên đầu đối phương.

“Nhìn cho kĩ! Vu thuật có rất nhiều loại, uy lực cũng vô cùng, có
điều thực lực của Thể Vu lại không dựa nhiều vào vu thuật. Họ mạnh
nhất chính là… giao đấu cận thân.”

Giọng nói của Vu lão đều đều vang lên trong tâm thần Lạc Vũ, giống
như là một thầy giáo đang dạy dỗ học sinh.

Bàn tay trái của lão phách xuống một chưởng nhằm vào thiên linh cái
của đối phương. Tay phải nhắm vào đốt sống cổ thứ ba, dùng một tốc
độ cực nhanh mà bấu chặt lấy, sau đó vặn nhẹ.

“Cường Cốt cảnh chính là luyện xương cốt đến mức mạnh mẽ nhất,
loại bỏ tạp chất, đạt được sự cứng cáp rắn rỏi không thể tưởng
tượng. Tên này mới chỉ là Cường Cốt cảnh sơ cấp, số đốt xương được
hắn tôi luyện còn chưa đến một phần ba. Thân thể ngươi chỉ có thực
lực Luyện Nhục cảnh. Ta chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần
mười sức mạnh, thế nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ rồi. Thể Vu tu
luyện rất gian nan cực khổ, nhất là thời kì đầu thân thể chưa tu
đến đại thành, so với các loại Vu khác có thể sử dụng vu thuật
thì thua kém rất nhiều. Lúc này giao đấu ngoài tuyệt kĩ thì phải
sử dụng cả kinh nghiệm và kĩ xảo.”

Tên vu sư kia không ngờ lúc này lại có người tập kích mình. Chỉ
trong một khoảnh khắc, gã ngây người trúng chiêu, toàn thân lập tức
cảm thấy đau đớn, một chưởng của Vu lão phách xuống đỉnh đầu,
trước mắt gã như có ánh lửa đỏ tràn ngập, sau gáy cảm giác có vô
số cây kim châm vào da thịt.

Gã phun ra một ngụm máu tươi, thế nhưng cũng làm ra phản ứng rất
lẹ. Linh văn trên người gã phát sáng rực rỡ, cơ bắp toàn thân lập
tức biến lớn. Bàn tay nắm lại thành quyền đánh ra sau lưng, từ đó
bộc phát ra lực lượng cường đại.

Vu lão buông lỏng bàn tay phải, từ trảo thế bỗng xòe bàn tay ra
thật rộng, nhẹ nhàng đỡ lấy một quyền nặng nề của đối phương.

Tên vu sư kia chỉ thấy bàn tay của Vu lão giống như có nam châm, hút
chặt lấy nắm đấm của hắn, sau đó chậm rãi di chuyển, kéo theo cánh
tay đi, mà lực đạo hắn đánh ra, cũng theo đó dần dần tiêu thất,
giống như là đánh một quyền toàn lực vào bị bông vậy.

Một chưởng của Vu lão phách lên thiên linh cái của hắn cũng bắt đầu
có tác dụng. Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, từ mũi chảy ra hai
hàng máu đỏ, bên tai truyền đến tiếng ù ù.

Bàn tay nhỏ bé của Lạc Vũ được Vu lão điều khiển giống như keo
dính, trong giây phút này bỗng tạo thành cảnh tượng có chút kì lạ.
Một bên là bàn tay nhỏ bé, một bên là nắm đấm to lớn, vậy mà lúc
này dường như nắm đấm to lớn mạnh mẽ kia lại không tạo ra được chút
uy hiếp nào, nhẹ nhàng di chuyển theo hướng bàn tay nhỏ bé kia,
phảng phất như hai người đang chơi đùa với nhau.

Gã có một cảm giác không lành, đối phương ra tay quỷ dị, thực lực
dường như rất mạnh, thế nhưng lại không có sức mạnh linh văn. Nhìn
gương mặt có lẽ tuổi tác còn rất nhỏ, thế nhưng vừa ra chiêu đã là
trí mạng.

Miệng của gã vu sư bắt đầu mấp máy, dường như gã đang ngâm xướng,
thanh âm lúc cao lúc thấp, lộ ra sự quái dị, linh khí trong không gian
nơi đây cũng bắt đầu có sự biến đổi. Gã muốn sử dụng vu thuật,
một chiêu hạ sát kẻ địch.

Vu lão tất nhiên không để cho hắn thành công. Chỉ thấy bàn tay phải
của Lạc Vũ đưa ra phía sau, kéo theo cả cơ thể của đối phương, tay
trái từ chưởng biến thành chỉ, dùng một tốc độ giống như tia chớp
điểm vào hai mắt của đối phương.

“Phốc… phốc…”

Hai tiếng động liên tiếp vang lên, đôi mắt của gã vu sư kia bị hai chỉ
của Vu lão đánh nổ, để lại nơi hốc mắt hai hố máu đỏ lòm.

“A…”

Gã rú lên thật to, vu thuật bị ngắt quãng, hai mắt bị hủy không thể
nhìn thấy gì. Hai tay bắt đầu điên cuồng đánh loạn xạ xung quanh cơ
thể. Gã, sợ hãi cái chết.

Chiến đấu theo đó kết thúc thật nhanh, Vu lão đánh một chưởng vào
tâm tạng hắn. Lão lạnh lúc nhìn miệng đối phương không ngừng trào ra
máu tươi, thân thể gục xuống đất giãy dụa vài cái rồi tắc thở.

“Đứa nhỏ, thời gian của ta đã hết, mọi việc còn lại phải dựa vào
ngươi. Nhớ kĩ mạng sống là thứ quý giá, nếu không đánh được thì
hãy tránh đi, còn mạng mới có thể báo thù.”.

Luồng khí lạnh rút đi, Lạc Vũ bỗng lấy lại được quyền điều khiển
cơ thể. Giọng nói của Vu lão vang lên trong đầu hắn, thanh âm cực kì
yếu ớt, dường như chỉ còn một tia mỏng manh tồn tại. Lạc Vũ không
đáp lời, sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn lấy ra cung tên và dao găm, bôi
lên mấy loại thuốc độc mà hắn lấy được từ chỗ tên cướp mấy ngày
trước rồi xoay người tiến vào hang động.


Cổ Vu - Chương #61