Mạo Hiểm.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Chương 56: Mạo hiểm.

Người trung niên quay lại rất nhanh, theo sau hắn còn có một người
nữa, nhìn thoáng qua thì có vẻ đã rất già.

Ông lão này râu tóc bạc trắng, thế nhưng cơ thể tráng kiện, nửa
người trên để trần, nửa người dưới quấn khố đen, bước đi trầm ổn,
khí thế mạnh mẽ. Áp lực tỏa ra từ người ông ta rất mạnh, Lạc Vũ
cũng không biết là mạnh bao nhiêu. Hắn chỉ cảm thấy thứ khí thế mà
a bá Mạch Tam có được so sánh với ông ta chỉ như đom đóm với ánh
trăng.

Tinh thần Lạc Vũ trở nên thật khẩn trương. “Khí” mà ông lão này
phát ra theo hắn thấy thì mạnh hơn Mạch Tam rất nhiều tầng, mà Mạch
Tam đã là một cường giả Cường Cốt cảnh, suy ra ông lão này chẳng
lẽ chính là vu sư cảnh giới Thông Mạch? Hoán Huyết? Thậm chí… là
thuộc đại cảnh giới Khai Linh Cảnh?

Nghĩ đến đây thân hình Lạc Vũ không kiềm chế được run lên một cái.
Người có thực lực như vậy Lạc Vũ chưa bao giờ có cơ hội thấy qua.
Hơn nữa với sức mạnh này nếu đối phương ra tay hắn sẽ không thể
chống cự, rất khó tránh khỏi mất đi mạng nhỏ.

Nhưng nếu Lạc Vũ không liều thì không biết bao giờ mới kiếm đủ U
Minh thạch để mua nhân sâm và linh chi. Địch Thanh đã lên đến Luyện
Nhục cảnh thượng cấp, hắn vẫn chỉ lẹt đẹt ở sơ cấp, nếu còn chậm
trễ khoảng cách thực lực giữa hai người sẽ càng lúc càng xa.

Cho nên không thể không mạo hiểm một lần. Vu lão chỉ dạy cho hắn
phương pháp, còn mọi thứ còn lại là ở tự thân hắn. Lạc Vũ thân đã
từng đọc qua rất nhiều sách, nói hắn thông minh sáng dạ cũng không
hẳn, chỉ là một ít tri thức loại mưu kế này nọ hắn cũng hiểu
được đôi chút.

Thực lực đối mặt yếu hơn thì phải dùng phương pháp đặc biệt, làm
đối phương e ngại, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi bàn
bạc với Vu lão thì hắn quyết định sẽ sử dụng thân phân của một
Huyết Vu. Tất cả cử chỉ nhỏ, hành động, lời nói, từng tiếng ho
nặng nề, từng động tác đều đã được sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận để
tạo ra thân phận thần bí quỷ dị. Hiện giờ phải xem hiệu quả thế
nào, có thể qua mặt được ông lão này hay không.

Ông lão này nhất định là bậc trưởng bối của người trung niên kia,
hoặc có thể là người có trách nhiệm quản lý việc thu mua vật phẩm
giá trị của bộ lạc hắn. Nãy giờ đối đáp với người trung niên mới
chỉ là màn dạo đầu. Bây giờ mới bắt đầu là lừa gạt thật sự.

Lạc Vũ khẩn trương, thế nhưng cũng không phải chỉ mỗi hắn. Ánh mắt
người trung niên nhìn qua Lạc Vũ lúc này cũng lộ ra vẻ e sợ rất
lớn. Theo như gã thấy, lão già nhỏ bé này không lộ ra một tia khí
tức sinh mệnh nào, nhìn qua lại yếu ớt vô hại, nhưng chính những
người như thế lại có thể là một nhân vật cực kì khủng bố, thường
thích ẩn nấp che giấu tu vi, giả heo ăn thịt hổ.

“Đặc biệt nếu đối phương còn là một Huyết Vu… Vậy…?”

Nghĩ đến đây người trung niên không khỏi run lên một cái, sự thần bí
kinh dị của Lạc Vũ trong lòng hắn càng tăng thêm một bậc. May mắn
là còn ông lão sau lưng làm cho hắn tăng thêm một phần can đảm, dù
sao ông lão này cũng chính là một vị cường giả Hoán Huyết cảnh
hàng thật giá thật.

Riêng phần ông lão kia vừa bước vào trong lều đã lộ ra sắc mặt ngưng
trọng. Hai mắt nhìn vào Lạc Vũ vừa mang vẻ nghi ngờ sâu đậm vừa có
thêm chút cẩn thận đề phòng. Lão có nghe qua người trung niên miêu
tả, đến giờ tận mắt chứng kiến lại thêm phần khẳng định.

“Người này trên người không có lấy một tia khí tức sinh mạng, cử
chỉ tự nhiên, ăn mặc quỷ dị, lại còn có sở thích uống máu tươi,
rất có khả năng là Huyết Vu mà bình thường hay độc hành ở trong
rừng. Bọn họ rất ít khi ra tay, nhưng mỗi lần hành động chính là
thủ đoạn máu tanh ghê rợn. Để xem vật hắn mang đến đã…”

Ông lão khẽ gật đầu như chào hỏi, sau đó tiến lại gần Lạc Vũ. Hắn
giơ viên Thạch Anh lên trước mặt, cũng tiện cho đối phương xem xét.

Đúng vào lúc đối phương chạm tay vào viên Thạch Anh, Vu lão cũng lập
tức ra tay. Lạc Vũ chỉ cảm thấy mất đi quyền điều khiển cánh tay.
Từ đại não hắn có thứ gì đó xuất hiện, chạy xuống bả vai, sau đó
dọc theo cánh tay truyền vào viên đá.

Ông lão đưa tay chạm vào viên Thạch Anh, hai mắt nhắm lại. Chỉ trong
chốc lát liền thấy lão mở mắt ra, khuôn mặt có chút khó chịu. Sau
đó ông lão cầm lấy viên Thạch Anh, bàn tay vận lực bóp mạnh, chỉ
thấy một góc của viên Thạch Anh bỗng nhiên vỡ vụn. Ánh mắt của ông
lão lập tức thay đổi, có chút tức giận hướng Lạc Vũ quát lớn:

“Đây là thế nào?”

Tử Anh và Thạch Anh giống nhau về hình dáng và màu sắc, có điều
điểm khác biệt chính là tính chất đặc biệt và độ cứng. Mẩu Tử
Anh đối phương đưa cho lão rõ ràng có tính chất đặc biệt của Tử
Anh, thế nhưng độ cứng rắn lại hoàn toàn khác biệt, chỉ mới bóp
đã vỡ nát.

Dường như đã biết trước phản ứng của đối phương, Lạc Vũ bình thản
đáp lại, giọng nói lần này mặc dù vẫn khàn khàn nhưng lại rất có
lực, nào có chút già yếu bệnh tật gì.

“Không phải giả, có điều đây là một viên Tử Anh bị tổn hại, đã bị
người sơ luyện qua, mất đi độ cứng rắn vốn có, thế nhưng vẫn còn
lại tính chất đặc biệt của Tử Anh. Hừ, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ
mang nó đến lều giao dịch cấp thấp để bán cho các ngươi ư? Lão đây
đã chẳng đem nó đi luyện chế Vu bảo cho bản thân ta rồi.”

Ông lão có vẻ trầm ngâm, lời giải thích của đối phương có vẻ rất
hợp lý. Tính chất đặc biệt của Tử Anh chính là cắn nuốt linh lực
và hồn lực, đấy cũng là lý do chính làm đá Tử Anh trở nên rất
quý giá.

Lời nói vừa rồi của đối phương cũng lộ ra chút tin tức nhỏ. Hắn
nói luyện chế Vu bảo, nếu là thực vậy đối phương ít nhất cũng đang
ở cảnh giới Hoán Huyết cảnh, về phần bước qua đại cảnh giới Thân
Thể Cảnh tiến vào Khai Linh Cảnh thì có lẽ chưa đến, có thể là
Hoán Huyết cảnh thượng cấp hoặc viên mãn.

Dù chỉ là Hoán Huyết cảnh sơ cấp nhưng nếu là một Huyết Vu vậy
thực lực cũng làm cho lão phải hết sức kiêng dè.

"Một khối Tử Anh không toàn vẹn… công dụng cũng không có nhiều, ta
chỉ có thể trả cho ngươi tám ngàn U Minh Thạch.”

Ông lão cầm lấy viên Thạch Anh trên tay, có vẻ cũng không có ý đưa
trả lại, bình thản lên tiếng.

Cử chỉ nhỏ này làm sao qua mắt được Lạc Vũ và Vu lão, chỉ thấy
khuôn mặt được cuốn băng trắng xóa chợt cử động, dường như là nở
một nụ cười lạnh.

“Tám ngàn U Minh thạch, thật biết đùa. Là ngươi đang hạ thấp giá
trị của khối Tử Anh này xuống, hay là ngươi đang coi thường ta?”

Ông lão không nói gì, vẫn cứ im lặng nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Năm vạn U Minh thạch... mặc dù khối Tử Anh này bị người sơ luyện
qua, thế nhưng giá trị lớn nhất của nó là khả năng cắn nuốt linh
lực và hồn lực vẫn còn. Nếu dùng nó để luyện chế vũ khí cho vu
sư dưới Khai Linh Cảnh thì vũ khí đó sẽ thuộc hàng đỉnh cấp trong
Thân Thể cảnh. Nếu nó vẫn còn toàn vẹn vậy giá cả của nó ít
nhất cũng phải mười vạn U Minh thạch. Bổn vu đang cần gấp U Minh
thạch để mua một ít đồ vật nên mới bán nó, nếu ngươi không có nhu
cầu thì ta đi lều khác. Tin rằng sẽ không ít người hứng thú.”

Lạc Vũ trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng, hai tay hắn chống lên chiếc
gậy, nón tơi che phủ gần hết khuôn mặt, thật khó mà biết biểu tình
đang thế nào.

Ông lão kia vẫn im lặng không nói gì, hai mắt nhìn thẳng Lạc Vũ,
một luồng khí tức mạnh mẽ cuồng bạo bắt đầu phát ra.

P/s: Chủ nhật bạo chương!


Cổ Vu - Chương #56