Tử Anh Và Thạch Anh.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

“Già có cách?”

Lạc Vũ vui mừng hỏi lại, vị Vu lão thần bí này cứ thoắt ẩn thoắt
hiện, nhưng mỗi lần hiện ra lại toàn vào lúc hắn cần đến sự giúp
đỡ nhất.

“Phải, nhưng không biết ngươi có đủ gan thực hiện hay không?”

Vu lão tiếp lời, có thể nghe được ý tứ cười nhẹ trong đó.

“Ý người là?”

Lạc Vũ có chút ngập ngừng hỏi lại.

“Ý của ta là ta có cách để kiếm tiền mua đồ, thế nhưng việc này
có thể nguy hiểm đến tính mạng, cũng cần ngươi phải đủ tỉnh táo.”

“Trẻ nhỏ xin nghe lời dạy của già.”

Lạc Vũ kính cẩn nói.

“Được, trước hết mang ta đi một vòng khu chợ này.”

Lạc Vũ nhanh chóng làm theo lời Vu lão nói. Hắn tiến vào các sạp
hàng khác nhau, mỗi nơi chỉ ở lại khoảng chừng vài phút rồi rời
đi. Chẳng mấy chốc đã đi qua đến sạp hàng thứ mười lăm.

“Con vẫn chưa hiểu người muốn con làm cái gì thưa già?”

“Ta cần tìm một số đồ vật cần thiết, cũng tiện xem thử xem có bảo
vật gì không? Ngươi biết không? Hồi còn thân thể ta rất thích việc đi
đào bảo vật này. Ở những khu chợ nhỏ đôi lúc ngươi có thể gặp may
mắn, gặp được những bảo vật có giá trị kinh người. Tất nhiên là
phải xem vào vận khí của người cao thấp thế nào nữa. Chỉ tiếc là
ta vẫn đang suy yếu, không thể sử dụng hồn lực thường xuyên được.
Nếu không chỉ cần một cái liếc mắt có thể xem xét qua mọi vật nơi
đây. Ồ, mau tiến tới sạp hàng thứ ba bên trái ngươi.”

Vu lão giải thích một tràng dài, bất chợt dường như ông ta phát
hiện ra gì đó, vội vàng nói.

Lạc Vũ quay người, chuyển hướng đến sạp hàng thứ ba bên trái tiến
tới.

Sạp hàng này khá nhỏ, chủ sạp là một người trung niên có dáng
người lùn béo, trên người mặc áo làm bằng vỏ cây màu xanh lá. Sạp
hàng của hắn bày biện rất nhiều đồ đạc khác nhau, đủ các thể
loại, có điều hình như chất lượng không được tốt cho lắm, cũng không
có gì quý giá cả. Có lẽ vì vậy nên vị trí của sạp hàng này
cũng không được đẹp cho lắm.

Vị trung niên béo thấy Lạc Vũ tiến vào thì tỏ vẻ vui mừng, không
ngừng buông lời giới thiệu các mặt hàng hắn có.

“Người anh em ngũ quan tuấn tú, trên người lại tỏa khí chất mạnh
mẽ, nhất định là cao thủ nhỏ tuổi của bộ lạc nào đó. Các mặt
hàng của ta cực kì đa dạng, đảm bảo không sạp hàng nào ở phiên chợ
này có nhiều thể loại hàng hóa như ta. Mau mau xem một chút, nhất
định ngươi sẽ tìm được thứ ưng ý.”

“Đâu rồi nhỉ? À đây rồi… đứa nhỏ ngươi mau lấy viên đá màu tím hàng
trên cùng, vị trí thứ ba từ trái qua… phải rồi.”

Lạc Vũ cầm viên đá trên tay. Viên đá khá nặng, vỏ ngoài sần sùi,
phía trong không biết có gì mà làm nó phát ra một vầng ánh sáng
màu tím khá yêu dị. Hắn có chút tò mò không hiểu Vu lão muốn hắn
mua viên đá này làm gì?

“Người anh em thật tinh mắt, đây chính là đá Thạch Anh tím, màu sắc
đẹp đẽ, có thể phát sáng trong bóng tối, rất thích hợp để làm
trang sức đeo trên người. Đặc biệt…”

Nói đến đây vị trung niên béo này liến tiến sát lại gần Lạc Vũ,
đồng thanh âm cũng nhỏ đi, chỉ vừa đủ để hắn nghe được.

“Đặc biệt là loại đá này lại giống với đá Tử Anh. Nếu kiếm được
thợ trang sức khéo tay nhất định người khác sẽ không nhìn được ra
chút gì khác biệt. Người anh em biết đá Tử Anh chứ? Đó chính là
một loại đá quý có giá trên trời. Ngươi thử nghĩ xem người khác sẽ
có ánh mắt ngưỡng mộ thế nào khi tưởng trên người ngươi đeo toàn đá
Tử Anh chứ?”

“Được, vị a thúc này đã nhiệt tình như vậy, ta không mua không được
rồi, xin hỏi giá cả thế nào?

“Một trăm U Minh thạch…”

Trung niên béo mặt không đổi sắc báo giá.

Sắc mặt Lạc Vũ trầm xuống, không nói một tiếng đặt viên đá trở
lại quầy, sau đó quay người đi luôn.

Trung niên béo giật mình, vội vã chạy theo.

“Người anh em có gì từ từ nói…”

“Hừ, ngươi khinh ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Đá Thạch Anh Này mặc
dù ta không sở hữu, nhưng cũng không phải không biết giá trị. Năm U
Minh thạch, không bán thì thôi.”

Lạc Vũ cũng học theo đối phương, mặt không đổi sắc báo giá.

“Này... “

“Ta nói này người anh em, viên đá Thạch Anh này dù sao cũng to như
vậy, ít nhất cũng phải năm mươi U Minh thạch chứ?

“Mười viên…”

“Ba mươi…”

“Mười lăm viên…

“Hai mươi…”

“Ta đi…”

"Được… được rồi mười lăm viên U Minh thạch”.

Lạc Vũ tò mò cầm viên đá Thạch Anh tím rời khỏi cửa hàng. Sau đó
kiếm một chỗ vắng người mới lên tiếng hỏi Vu lão.

“Được rồi, ngươi cũng nghe tên đó nói rồi đấy. Đá Thạch Anh tím này
rất giống với đá Tử Anh. Mà Tử Anh là một loại đá quý hiếm giá
trị liên thành, dùng để chế tạo vu bảo cao cấp. Có điều hắn cũng
không nói rõ ràng hết. Mặc dù hình dáng và màu sắc giống nhau
nhưng đá Thạch Anh không có tính chất đặc biệt giống như đá Tử Anh
được. Người khác chỉ cần dùng chút hồn lực quét qua là có thể
phân biệt được thật giả.”

“Vậy chúng ta mua thứ vô dụng này làm gì? Con còn chưa có ý định
đeo trang sức trên người. A… ý người là?”

“Phải… ta có cách để làm viên Thạch Anh tím này biến thành một viên
đá Tử Anh…”

Giọng nói của Vu lão mang theo chút ý tứ xảo trá khoái chí vang lên
trong đầu Lạc Vũ.

Lạc Vũ ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, biểu tình
khuôn mặt không ngừng thay đổi. Lúc thì kinh ngạc, lúc thì nghi ngờ,
có lúc lại kinh sợ. Phải qua một tuần trà mới thấy hắn mở mắt ra,
thần sắc lại lộ chút bất đắc dĩ.

“Vậy có được không già? Biện pháp này nguy hiểm quá, hơn nữa… hơn
nữa làm như vậy liệu có xấu xa quá không?”

“Hừ, hồi bằng tuổi ngươi ta còn làm những việc xấu xa hơn. Đừng lo
lắng, chúng ta chỉ là mượn tạm một ít U Minh thạch, sau này ngươi
mạnh lên rồi thì trả lại là được. Vấn đề mấu chốt ở đây là linh
hồn của ta còn đang tổn thương rất nặng. Ta chỉ có thể lừa gạt
được vu sư dưới Khai Linh Cảnh sơ cấp. Vì vậy chúng ta phải lựa chọn
đối tượng cho chính xác, sai một ly là đi ngàn dặm.”


Cổ Vu - Chương #53