Trao Đổi.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Lạc Vũ có chút tò mò nhìn theo, hắn thấy Mạch Tam tỏ vẻ rất quen
thuộc, tiến vào trong một túp lều rồi ở trong đó khoảng mười phút
sau đó mới đi ra. Sau khi đi ra liền kiếm một góc kín đáo để đổi
lại trang phục rồi mới rời đi.

Đầu óc Lạc Vũ nhanh chóng vận chuyển, hắn mơ hồ hiểu được ý nghĩa
của khu vực được cách li riêng kia. Dường như ở vòng ngoài với từng
rạp hàng chính là chỗ buôn bán những mặt hàng bình thường hoặc
giá trị không quá lớn, còn khu vực các túp lều chính là để trao
đổi những mặt hàng quý hiếm hoặc không tiện mang ra.

Lạc Vũ để ý thấy ngoài Mạch Tam cũng còn nhiều người ở các bộ
lạc khác cũng làm theo cách tương tự tiến vào khu vực cách li để
trao đổi hàng hóa. Hắn thầm ghi nhớ quy luật hành động, cử chỉ của
họ rồi tiếp tục chìm vào tu luyện.

Sáng sớm hôm sau Âu Hùng đã gọi hắn dậy. Theo như tên này nói thì
sáng sớm lúc mọi người mới bày sạp hàng chính là thời gian tốt
nhất để chọn mua đồ đạc, vì lúc đó hàng hóa vẫn còn phong phú,
chưa bị người khác nhìn tới.

Có điều khi cả hai vừa ra đến khu vực bày hàng thì liền thất vọng.
Không phải chỉ mỗi mình Âu Hùng hắn nghĩ như vậy mà là… rất nhiều.

“Cái này…”

Âu Hùng gãi đầu, ngượng ngùng nhìn qua Lạc Vũ.

Lạc Vũ cố nín cười, liếc nhìn đám đông xung quanh. Mới chỉ sáng
sớm tinh mơ nhưng đã có rất nhiều người đi dạo vòng quanh khu chợ để
xem hàng. Những người bán hàng dường như cũng biết điều này nên họ
thậm chí đã bày xong hàng từ rất sớm.

“Đến đây, đến đây, vu bảo thần bí được a ba của a ba của a ba của a
ba của a ba ta để lại, uy lực tất nhiên là không thể tưởng tượng,
khó lòng xem xét, yêu cầu đổi lấy năm ngàn U Minh Thạch.”

“Thổ cẩm quý hiếm dệt bằng tơ của Kim Diệp Tằm của bộ lạc Tày,
dẻo dai khó cắt đứt, chống được tên nhọn, dao sắc, bảo vệ thân thể
khỏi cọp beo, giá bán tám ngàn U Minh Thạch.

“Đặc sản vùng sông nước của bộ lạc Đông Hải, vạn dặm xa xôi khó
mà có cơ hội gặp được lần hai. Ngọc quý to bằng hột nhãn, đông ấm
hè mát, giúp tăng tốc độ tu luyện của vu sư Luyện Nhục Cảnh. Trao
đổi vật phẩm đồng giá trị.

Lạc Vũ đi dọc theo khu chợ, hắn không dấu nổi tò mò nhìn ngắm khắp
nơi, quan sát các mặt hàng mới lạ khác nhau. Có nhiều đồ đạc giá
rất cao, cũng có những thứ giá trị rất rẻ, hầu hết đều dùng U
Minh thạch loại thấp nhất để giao dịch. Hắn bỏ qua những bảo vật mê
người kia mà chú trọng đến những sạp hàng bày bán cây thuốc.

“A Vũ, ta đi ngắm mấy vu bảo kia một tý, nhìn qua thật là uy lực. A
ba đã cho ta một ít U Minh thạch, ta phải đi mua sắm đồ đạc mới
được. Không biết chừng còn mua được vu bảo nghịch thiên nào đấy ha
ha.”

Âu Hùng nhìn tới mấy sạp hàng bày bán vu bảo, hai mắt sáng trưng
nhanh chóng rời đi.

Lạc Vũ lắc đầu cười, trong đầu bắt đầu suy nghĩ:

“Ta còn thiếu một lượng nhân sâm, một lượng linh chi, một lượng bạch
quả. Không biết ở đây có thể kiếm được không?”

Lạc Vũ vừa đi vừa lẩm nhẩm, bắt đầu tiến tới một sạp hàng có
bày bán nhiều loại cây thuốc khác nhau. Chỉ một lúc sau lại thấy
hắn đi ra, rồi lại tiến vào một sạp khác, ước chừng đã ba, bốn
sạp. Hắn làm như vậy là để kiểm tra giá chung của các cây thuốc.
Vì chính hắn chưa buôn bán trao đổi hàng hóa bao giờ.

Hắn đưa mắt nhìn tới sạp hàng gần cuối cùng. Chủ sạp hàng này là
một người thanh niên còn khá trẻ, hắn mặc áo da thú đã cũ, phía
dưới là khố đen, trên đầu cuốn khăn xếp màu xám. Vừa thấy Lạc Vũ
tiến vào hắn vội vàng mở lời chào đón.

“Người anh em cần tìm cây thuốc gì, ở đây ta có rất nhiều loại, từ
quý hiếm đến đại trà. Tất cả đều đảm bảo mạnh khỏe, chất lượng
tốt.”

“Xin chào, xin hỏi ngươi có nhân sâm, linh chi và bạch quả không, thấp
nhất mười năm tuổi.”

Lạc Vũ cười cười hỏi.

“Chà, nhìn người anh em còn trẻ tuổi mà lại tìm những vị thuốc
này, chắc hẳn đến từ bộ lạc lớn nên mới có điều kiện mua chúng
để tẩm bổ cơ thể. Ở đây ta vừa vặn có nhân sâm năm mươi năm, linh chi
ba mươi năm và bạch quả hai mươi năm. Ngươi lấy hết không?”

“Xin hỏi giá cả thế nào?”

Lạc Vũ trong lòng thầm vui mừng, nhưng kế tiếp thứ hắn lo lắng
chính là giá cả, nếu giá của chúng quá cao thì hắn sẽ không thể
nào mua được.

“Nhân sâm năm mươi năm giá hai ngàn U Minh thạch, linh chi ba mươi năm giá
một ngàn U Minh thạch, bạch quả hai mươi năm giá năm trăm, tổng cộng
chính là ba ngàn năm trăm U Minh thạch, người anh em mua cả ba nên ta
sẽ bớt cho ngươi năm mươi U Minh thạch gọi là đáp lễ. Thế nào? Ta
giao dịch luôn chứ?”

Lạc Vũ thầm nuốt một ngụm nước bọt, số tiền hắn có được từ chỗ
tên cướp mới có hơn năm trăm U Minh thạch, chỉ đủ để mua mỗi bạch
quả mà thôi. Vài cây thuốc của hắn tuy khá hiếm nhưng chắc chắn
không thể nào lên đến giá vài ngàn U Minh thạch được.

"Mặc dù vậy nhưng chỗ này đã là giá thấp nhất rồi.”

Nhìn thấy bộ dáng ngập ngừng khó xử của hắn, sắc mặt người thanh
niên kia chợt trầm xuống, giọng điệu cũng chợt thay đổi.

“Hừ, còn tưởng người anh em đến từ bộ lạc lớn, nếu không có U Minh
thạch thì làm ăn tránh ra để ta còn buôn bán, mới có sáng sớm…”

Lạc Vũ cũng không chấp nhặt với người này, dù sao thì mình cũng
không có tiền thật. Hắn lấy từ chiếc túi ngang hông ra hai cây thuốc,
đưa đến trước mặt đối phương.

“Ở đây ta cũng có hai cây thuốc, ngươi xem có thể trao đổi không?”

Người thanh niên liếc mắt nhìn Lạc Vũ có chút coi thường, sau đó
mới miễn cưỡng đưa ánh mắt xuống hai cây thuốc.

“Hừ, chỉ là hoàng kỳ và hương thảo, cũng không có gì đặc biệt…
Chờ đã…!”

Người thanh niên chỉ liếc mắt một cái liền không nhịn được phun ra
một câu, có điều sau đó dường như hắn nhận ra có điều gì đó không
đúng nên mới chú ý nhìn lại.

“Ồ, là hoàng kỳ ba mươi năm và hương thảo đã xuất hoa tím… Mặc dù
chỉ là cây thuốc bình thường nhưng tính ra cũng không tệ, ta có thể
đổi cho ngươi bạch quả nhưng phải thêm vào một ngàn viên U Minh
thạch.”

Lạc Vũ lắc đầu cười, thu lại hai cây thuốc cất vào túi, sau đó
nói:

“Cùng là người trong nghề, chẳng nhẽ ta không nhận ra giá trị của
nó? Bạch quả của ngươi chỉ hơn giá trị của hoàng kỳ và hương thảo
của ta có một chút. Hơn nữa của ngươi lại còn là loại bình thường.
Nếu muốn thêm U Minh thạch thì ta chỉ bù thêm khoảng bốn trăm U Minh
thạch thôi. Một ngàn quá đắt. Hơn nữa ta lấy trước bạch quả này,
mấy bữa nữa a ba của ta đến sẽ mua luôn cây linh chi và nhân sâm của
ngươi.”

Người thanh niên đảo tròng mắt, khẽ cười xòa.

“Thôi được, thêm năm trăm U Minh thạch, ta chịu thiệt để giữ mối làm
ăn, đợi a ba ngươi đến nhớ kiếm ta nhé.”

Trao đổi thành giao, Lạc Vũ vui vẻ rời khỏi. Hắn vừa đi vừa lẩm
bẩm:

“Chỉ tiếc là không có đủ tiền mua nhân sâm và linh chi giờ làm thế
nào đây”

Chút vui mừng nhỏ nhanh chóng qua, giờ Lạc Vũ lại đau đầu suy nghĩ
không biết lấy đâu ra tiền để mua hai loại thuốc còn lại.

“Ta có cách…”

Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Lạc Vũ.


Cổ Vu - Chương #52