Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Chương 46: Bắn cung.
Tay phải của tên này cầm theo một chiếc ống tiêu dài chừng cánh tay.
Bàn tay phải thì có thứ gì đó tựa như thanh gỗ có gắn mũi kim.
Thứ này bản thân Lạc Vũ khộng lạ. Chính là một loại vũ khí dùng
để săn thú. Mũi kim kia thường được tẩm độc và thuốc mê, sau đó sẽ
được người sử dụng bỏ vào ống tiêu, nén khí ở cổ thổi bay ra
ngoài. Một khi bắn trúng mãnh thú thì tùy vào lượng chất độc hoặc
thuốc mê được sử dụng sẽ quyết định vào việc con thú đó có thể
đứng được bao lâu.
Lạc Vũ nhíu mày, hắn có thể thấy ánh mắt của tên này đang khóa
chặt Mạch Tam. Dường như đang chờ đợi cơ hội để đánh lén trong
khoảnh khắc.
“Nếu để hắn phóng tiêu thì chưa chắc chúng ta có thể né tránh, đây
chính là tiêu độc được thổi ra từ một cường già Luyện Nhục cảnh,
sức mạnh và tốc độ của nó hẳn không thể lường được."
Lạc Vũ thầm suy nghĩ đối sách, đừng thấy thứ vũ khí kia đơn sơ mà
coi thường. Chỉ cần biết sử dụng hợp lý, một người bình thường
cũng có thể hạ được cọp beo, voi lớn chứ đừng nói đến một cường
giả Luyện Nhục cảnh thượng cấp dùng nó đánh lén.
Âu Hùng và đối phương đã bắt đầu giao phong, phía bên kia a bá Mạch
Tam cũng đang chiến đấu với hai tên còn lại. Từng tiếng vũ khí và
nắm đấm va chạm ầm ầm.
“A bá Mạch Tam quả không hổ là cường giả Cường Cốt cảnh, trung cấp,
một người đối chiến với hai mà vẫn ung dung, hơi thở trầm ổn, khí
độ bình tĩnh, thậm chí còn thi thoảng đánh mắt sang quan sát Âu
Hùng."
Đám người còn lại của đoàn săn hai tay nắm chặt vũ khí, di chuyển
lùi lại đám cây cối phía sau, đề phòng bị đối phương dùng đánh
lén. Hai vu nhân duy nhất của đoàn người đang giao chiến, sẽ không có
thời gian phân tâm bảo vệ họ.
Luật của rừng rậm U Minh này là vậy, mạnh được yếu thua, cá lớn
nuốt cá bé. Đối phương nếu không cố kỵ việc gì đó thì có lẽ hiện
tại sự việc đã không đơn giản như vậy.
Lạc Vũ cũng theo đoàn người lùi lại phía sau, hắn giả vờ lựa chọn
cây đại thụ có người đang ẩn nấp kia một cách ngẫu nhiên, tâm thần
không ngừng khóa chặt kẻ đó.
Tên này cũng đúng là một thợ săn chuẩn mực, mặc dù cảm nhận được
Lạc Vũ ngay dưới chân mình, thế nhưng cơ thể không hề nhúc nhích, hơi
thở cũng vẫn giữ nguyên nhịp độ, mảy may khộng bị ảnh hưởng. Dường
như hắn rất tự tin vào bản lĩnh ngụy trang của mình. Lạc Vũ nở
một nụ cười lạnh, lợi dụng thân mình ẩn phía sau thân cây, nhẹ
nhàng rút ra cung tên.
Cung, trừ người trong đội săn của bộ lạc ra, các tộc nhân bình
thường rất khó có được. Tất nhiên nếu tự làm bằng nguyên liệu bình
thường thì lại khác. Cây cung này được Lạc Vũ theo lời khuyên của a
ba, lựa chọn ra từ rất nhiều loại nguyên liệu đặc biệt khác nhau
tạo nên. Đây chính là một trong những thứ hắn yêu thích nhất. Mỗi
khi rời bản chính là vật bất li thân.
Cây cung làm bằng gỗ sồi, mặc dù thô ráp đơn giản nhưng dây cung bằng
gân thú to bằng ngón tay lại được kéo thẳng tắp, một khi được kéo
căng ra hẳn sẽ có uy lực bộc phát không tưởng. Cũng đòi hỏi người
sử dụng phải có thể lực không tồi.
Thể lực Lạc Vũ rất tốt, dường như từ lúc nhỏ đã vậy. Có lẽ vì
đã quen với nó nên hắn cũng không nhận ra sự khác biệt này. Nếu suy
ngẫm thật kĩ, một đứa trẻ bình thường của Bách Việt làm gì có
thể vác đá to đến nửa thân người chạy một trăm vòng cơ chứ.
Cầm cây cung trên tay, đôi mắt Lạc Vũ chợt lóe sáng, sau đó lại lấy
ra một mũi tên từ phía sau lưng. Đầu nhọn của những mũi tên này
được mài từ đá, cực kì sắc bén. Mỗi ngày Lạc Vũ đều bỏ thời
gian ra mài chúng. Hơn nữa còn bôi qua một số loại thuốc do hắn tự
chế. Lạc Vũ hít thở thật đều, đưa cơ thể tiến vào trạng thái tốt
nhất, cũng như che dấu đi toàn bộ sát khí. Hắn, muốn phản đánh
lén.
Phía bên kia vẫn đang chiến đấu dữ dội, Âu Hùng kém hơn đối phương
một cấp bậc, vậy mà vẫn đang chiếm lấy thế thượng phong. Hắn khí
định thần nhàn, chiến ý dâng cao, càng đánh càng tự tin, trên mặt
thậm chí còn ẩn nét cười.
Mạch Tam trong lòng mừng thầm, không ngừng vung rìu bốn phía, hắn
chỉ cần cầm chân hai tên này thêm một chút nữa là được.
Chỉ có điều trong lúc vui sướng, Mạch Tam lại không để ý thấy hai
kẻ địch đang ngầm ra dấu hiệu cho nhau, thậm chí một tên còn lộ vẻ
cười lạnh. Chúng im lặng không nói năng gì, nhưng ánh mắt nhìn đến
Mạch Tam lại giống như đang nhìn người chết.
Tên cướp Luyện Nhục Cảnh thượng cấp lao lên, trên tay cầm theo một cây
chùy lớn, che khuất thân hình của tên cướp có bộ dáng hung dữ. Hắn
dậm chân xuống đất, tung cả thân người bay lên không trung sau đó lấy
sức vung chùy đập xuống.
Trong lúc này tên còn lại cũng lập tức hành động. Đại đao trên tay
quét ngang, phía trên còn ẩn chứa nguyên khí dao động, xé gió đánh
tới hông Mạch Tam. Bọn chúng định trên dưới giáp công.
Mạch Tam hừ nhẹ một tiếng, đối phương thực sự ngu xuẩn. Thân người
khóa chặt tại chỗ như núi đá. Bàn tay ông hóa thành trảo, đánh lên
không trung, tạo thành hình móng vuốt của báo đen cực lớn, tay còn
lại vung chiến phủ của mình đón đỡ đại đao.
Hai tên cướp nở nụ cười lạnh, mục tiêu của chúng chính là khóa trụ
Mạch Tam lại một vị trí không di chuyển, dù chỉ là một khắc ngắn
cũng được. Ông ta đã mắc bẫy.
Tên cướp núp trên tán cây cũng làm ra hành động chuẩn bị từ trước
đó, chỉ thấy ống tiêu trên tay đã được hắn đưa lên miệng, phi tiêu
cũng được bỏ vào trong ống, linh văn trên người hắn bằng một cách
nào đó đã được kích hoạt nhưng không hiện ra chút dao động nào,
dường như đã được ẩn giấu. Cơ bắp trên tay tên này căng cứng, lồng
ngực nở to, ống tiêu phát ra ánh sáng mờ mờ chuẩn bị một kích
giết địch.
Đúng lúc này hai mắt Lạc Vũ co rút, cung tên được hắn kéo căng ra
từ nãy đến giờ liền “tưng” một tiếng rời khỏi cung, từ một góc độ
cực kì bất ngờ bắn thẳng tới trán kẻ đang núp trên cây.
Linh giác của kẻ địch không ngờ cũng cực kì minh mẫn. Hắn chỉ nghe
loáng thoáng một tiếng “tưng” bên tai, liền lập tức quặp chặt hai
chân vào cành cây, sau đó lộn nhào sang hướng bên trái.
“A”
Mũi tên của Lạc Vũ xé gió lao đến, đâm vào cánh tay phải của đối
phương được chừng ba đốt ngón tay liền dừng lại, tạo ra một đường
máu bay trong không trung.