Điên Cuồng Tự Ngược.


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Tản Viên bộ lạc mấy bữa nay rôm rả lạ thường, ở khắp nơi đều có
thể nghe tiếng người nhỏ to xì xầm bàn luận, phần lớn là nói về
Âu Tuyết, Âu Hùng và Địch Thanh. Tất nhiên cũng có vài người nhắc
đến Lạc Vũ có điều những lời này cũng chỉ như đá ném biển khơi
nhanh chóng bị người ta quên lãng. Vào lúc này Lạc Vũ lại không hề
xuất hiện, hắn đang hì hục bận làm một số việc.

Lạc Vũ lúc này đang ở trong khu vực khá bí mật mà hắn đã tìm ra
được từ rất lâu. Chỗ này là một sơn cốc nhỏ ẩn trong lòng núi,
bốn phía được cỏ rậm bao quanh, thoạt nhìn cũng cực kì khó có thể
phát hiện. Đây là nơi hắn cất giữ đồ nghề săn bắn của mình, cũng
là chỗ để hắn nghỉ ngơi khi đi săn. Nơi đây có một hồ nước nhỏ, cây
cối cũng khá nhiều, giống như là một hoa viên thu nhỏ.

Lạc Vũ đang cặm cụi làm cái gì đó, chỉ thấy dưới mặt đất có
nhiều thân cây to lớn, xung quanh lại vương vãi nhiều mẩu gỗ nhỏ, ở
cạnh chúng là rất nhiều đoạn dây mây bện chặt với nhau.

"Phù… xong rồi…”

Lạc Vũ thở hắt ra một hơi, đưa cánh tay trái lên lau mồ hôi trên
trán, tay phải hắn cầm một cái cưa đá do bản thân hắn tự chế. Hắn
đưa mắt lên nhìn không gian phía trước, cái đầu nhỏ gật gù dường như
có vẻ mãn nguyện.

Trước mặt hắn lúc này là rất nhiều cây gỗ kích cỡ to lớn khác
nhau được treo lủng lẳng trên không bằng dây mây. Cây nọ nối với cây
kia, nhỏ thì bằng cánh tay hắn, lớn cũng phải cỡ cánh tay a ba. Nếu
nhìn sơ qua số lượng chắc phải đến gần năm mươi cây gỗ khác nhau.
Người vô ý thì không nói, nếu tinh mắt quan sát có thể sẽ nhận ra
dường như chúng này được buộc nối với nhau theo một quy luật nào
đó, giống như là một trận đồ nhỏ vậy.

Hai mắt Lạc Vũ mơ hồ nhìn về phía trước. Bên tai chợt xuất hiện
những lời của Địch Thanh hôm bữa.

“Chỉ là một tên tộc nhân không có vu thể, đến khai văn còn thất bại,
thật không biết mình là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự ngẫm
lại đi…”

Lạc Vũ nắm chặt bàn tay, dường như đang đưa ra quyết định nào đó.
Hắn muốn chứng minh, bản thân hắn không phải là cóc ghẻ, nhất định
hắn cũng xứng với thiên nga. Không có linh văn thì đã sao, có vu kinh
trong tay đã là sự giúp đỡ lớn nhất. Dù không biết vu kinh này từ
đâu xuất hiện nhưng nếu đã được ông trời ưu ái như vậy hắn tuyệt
không thể lãng phí nó được.

Lạc Vũ bước vào tâm của trận cọc gỗ, trên tay phải còn cầm theo
một cây gậy gỗ khác.

“Đúng là vị trí này rồi, nào giờ thử xem liệu phán đoán của ta
có phải chính xác hay không. Sơn Thần Biến công pháp, Thể biến.”

Lạc Vũ nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật đều, khoảng vài giây sau
hắn bất chợt mở mắt ra, cánh tay cầm cây gậy gỗ vận lực vụt mạnh
vào một cây cọc gỗ đang treo trên không trung ở ngay gần hắn.

“Cốp, cốp, cốp… “

Cọc gỗ thứ nhất bị đập trúng liền lập tức va chạm với cọc gỗ
thứ hai, tiếp đến là cục thứ ba, thứ tư… dần dà các cọc gỗ liên
tục va đập vào nhau, tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, thậm
chí khó mà có thể nhìn thấy gì nữa ngoài tiếng gió rít bên tai.

Lạc Vũ vừa hành động xong liền lập tức buông cây gỗ trên tay. Đồng
thời làm một tư thế rất buồn cười, hai chân mở rộng, thân người
trầm xuống, hai bàn tay chụm lại bảo vệ hạ bộ, trong đầu không
ngừng khởi động Sơn Thần Biến công pháp, điều chỉnh sương nguyên khí
bao phủ phía trong cơ thể.

“Độp… độp… độp… bốp...”

Các cọc gỗ va đập với nhau liên tục, bất ngờ một cây cọc ở phía
sau lưng Lạc Vũ sau khi bị va chạm liền đổi huớng, nhắm thẳng vào
lưng hắn mà đập vào. Chuyện này tất nhiên chưa ngưng, theo sau nó là
liên tiếp các cọc gỗ khác, nặng nề đánh lên các bộ phận khác nhau
trên cơ thể hắn tạo nền từng tiếng bụp bụp như người ta đập bao
cát.

“Đau…”

Cảm giác duy nhất trong đầu Lạc Vũ lúc này là đau đớn, từng cây
cọc gỗ thay nhau đánh vào cơ thể liên miên bất tận. Chúng giống như
sóng ngoài biển khơi, dồn dập không ngừng, hết lớp này đến lớp
khác.

Vài cây cọc gỗ vụt mạnh vào đầu làm Lạc Vũ có cảm giác đau buốt
đến tận óc, tựa như có người dùng một chùy giáng mạnh trực tiếp
vào đại não, thân thể thì càng giống như bị một đám người vây
đánh, đang không ngừng dùng gậy lớn mà vụt tới tấp.

“Đốp… bốp… bốp… đốp đốp …”

Âm thanh duy nhất còn tồn tại ở sơn cốc lúc này là tiếng cọc gỗ va
đập vào nhau và tiếng của chúng vụt vào cơ thể Lạc Vũ. Thân hình
nhỏ bé của hắn đứng trơ ra giữa tâm cọc trận, gồng hết sức mình
hứng chịu mưa đòn.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu. Đôi chân Lạc Vũ bắt đầu run rẩy,
dáng đứng trở nên xiêu vẹo, dường như sắp không chịu được nữa, có
lẽ sẽ gục ngã rất nhanh.

"Một chút nữa… cố lên một chút nữa… chút đau đớn này nếu so sánh
với lúc vận chuyển dược lực thể cao chín vòng chu thiên thật không
bằng được. A… đau quá... nhưng ta không thể gục ngã sớm thế được…
tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa dừng lại.”

Lạc Vũ run lẩy bẩy, bờ môi bị cắn chặt đến bật máu. Vào lúc này
thời gian dường như đã dừng lại. Theo hắn tính toán trận cọc gỗ
này sẽ chỉ sử dụng được mỗi lần khoảng năm phút. Vậy mà từ nãy
đến giờ hắn có cảm giác dường như thời gian chẳng xê dích chút
nào. Tốc độ va đập của đám cọc gỗ này vẫn cứ như thế.

“Rầm… “

Đầu gối Lạc Vũ khuỵa xuống. Hai chân hắn lúc này đã quỳ hẳn xuống
đất nhưng cơ thể vẫn thẳng đứng, hứng chịu từng cây cọc gỗ đánh
vào cơ thể. Không biết đã qua bao lâu, tưởng chừng như là vĩnh cửu,
tốc độ va chạm của đám cọc gỗ cũng cuối cùng cũng chậm dần rồi
dừng lại. Tuy chúng đã dừng lại rồi nhưng Lạc Vũ vẫn như một cái
cây cắm trên mặt đất không cử động.

“Cuối… cuối cùng… cũng xong rồi…“

Trải qua thêm một thời thần nữa, cả cơ thể hắn đổ rập xuống đất,
từ miệng phát ra vài lời thì thào như kẻ sắp chết.

Cả cơ thể hắn lúc này đầy những vết bầm đỏ, vài chỗ còn bị sưng
lên rất to. Lạc Vũ nằm bẹp dưới đất, đau đớn từ khắp cơ thể truyền
đến dường như muốn làm hắn ngất đi. Hắn cắn chặt răng dùng hết
chút sức lực còn lại vận chuyển công pháp sơn thần biến một vòng
lại một vòng.

Làn sương mù nguyên khí thật thần kỳ, chúng thẩm thấu vào các vết
thương, ẩn vào kinh mạch, rồi lại chui ra khỏi các cơ nhục, mỗi lần
như vậy, làn sương màu xám này lại dày đặc hơn, trong khi đó cường
độ cơ thể hắn cũng tăng thêm không ít. Các vết bầm tụ máu thậm chí
dường như bớt đỏ, từ lỗ chân lông cũng không ngừng ứa ra chất dịch
màu đen nhớt nháp.

“Thành công rồi, vậy là ta đã tìm được phương pháp thúc đẩy tốc độ
tu luyện của Sơn Thần Biến."

Lạc Vũ mừng rỡ trong lòng, có điều hắn vẫn nằm bẹp trên mặt đất
không thể động đậy.

Tái bút: Bắt đầu ra chương đều đặn hơn. Hy vọng các vị độc giả có đọc qua bỏ
chút thời gian góp ý hoặc nhận xét để tác giả củng cố lòng kiên trì, cũng như
cho ra một tác phẩm tốt hơn.


Cổ Vu - Chương #41