Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Âu Hùng bình tĩnh nhìn đối phương, bàn tay khẽ nắm lại, hư ảnh núi
Tản Viên từ trên đầu hắn dường như ngưng tụ thành thực thể, biến
lớn ra gấp mấy lần, chắn cả khoảng không trước mặt. Hai luồng ánh
sáng đỏ từ mắt con rắn kia bắn ra vừa va chạm vào ngọn núi liền
biến mất tăm không thấy tung tích.
“Đến lượt ta…”
Âu Hùng cười lớn, bàn tay đẩy về phía trước một cái, hư ảnh núi
Tản Viên ầm ầm di động, khí thế ào ạt mạnh mẽ như đá lớn giáng
xuống, đánh về phía Biện La.
Tộc nhân trong bộ tộc Bách Việt trong chiến đấu không có chuyện lui
bước, đấu khí càng đánh càng tăng. Chỉ thấy sắc mặt Biện La trầm
xuống, bước về phía trước hai bước, hai cánh tay đan chéo vào nhau,
đón đỡ chiêu thức của Âu Hùng. Hư ảnh hình rắn dường như hòa vào
một thể với hắn, uốn lượn trên không trung theo thân hình hắn phóng
tới phía trước.
“Ầm…”
Một chiêu của Âu Hùng nặng nề đánh lên cánh tay của Biện La, thân
hình hắn trầm xuống, bàn chân dẫm trên mặt đất cũng bị lún sâu gần
một phân. Hắn vậy mà cũng không thể chống lại thế đến của hư ảnh
núi thần, bị đẩy lui hơn chục mét tạo nên hai vết rãnh kéo dài trên
mặt đất.
Bên này chiến đấu bắt mắt là vậy, phía bên Lạc Vũ thì lại hoàn
toàn khác, khá là nhàm chán. Ba loại linh văn màu sắc khác nhau thay
phiên biến hóa, lấy Lạc Vũ ở trung tâm làm mục tiêu đánh tới.
Người xưa có câu hai tay khó địch bốn phương. Lạc Vũ hiện tại chính
là trong tình thế này. Bảy tám kẻ bao vây hắn đã bị đánh gục bốn
người, hiện nay chỉ còn ba tên tộc hân Luyện Nhục sơ cấp và Uông Trì
đang đứng ngoài hò hét.
Tâm thần Lạc Vũ lúc này khá bình tĩnh, không sợ hãi mà chỉ có
chút hưng phấn cùng khẩn trương. Hai mắt hắn lặng lẽ quan sát giống
như thợ săn theo dõi con mồi, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách làm
sao để sử dụng sức mạnh của nguyên khí.
“Vu nhân bình thường có thể dùng linh văn để sử ra linh khí, nói
cách khác nguyên khí giống như báu vật, mà linh văn chính là chìa
khóa để mở cánh cửa kho báu này ra. Ta không có chìa khóa, nhưng
bản thân lại ở phía trong kho báu, tức là nguyên khí cũng chỉ có
thể sử dụng trong thân thể không thể phát ra ngoài được.”
“Bọn họ dùng linh văn bao bọc các bộ phận ngoài cơ thể, nguyên khí
theo đó tràn ra, tăng lên sức mạnh của chúng, vậy nếu ta di chuyển
nguyên khí từ trong cơ thể đến bộ phận ta muốn sử dụng thì sao,
liệu có tác dụng tương tự?”
Lạc Vũ nhíu mày suy nghĩ, thân hình không ngừng di động né tránh,
tránh giao chiến trực tiếp với cả ba gã tộc nhân.
“Ba tên này hiển nhiên không biết phối hợp, động tác của tên thứ
nhất chậm nửa nhịp so với tên thứ hai. Tên thứ ba thực lực mạnh
nhất nên hai tên còn lại không bắt kịp tốc độ ra chiêu của hắn thành
ra phối hợp không kịp. Để thử xem !”
Trẻ con ở bộ lạc Tản Viên này từ nhỏ đã làm quen với dã thú, có
điều không phải đứa nào cũng tiếp xúc với săn bắn sớm như hắn. Từ
nhỏ hắn và Âu Hùng đã được a ba chỉ dậy rất nhiều, thuật bắn cung
của hắn cũng là được a ba truyền lại. Thường xuyên tiếp xúc với
việc săn bắn dã thú đã luyện cho Lạc Vũ một trình độ quan sát khá
tốt.
Động tác Lạc Vũ chậm lại một nhịp, xoay người tiến về tên tộc nhân
thứ hai đánh tới. Lần tấn công này hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, để
trống phần lưng cho hai kẻ còn lại tấn công.
Tên tộc nhân thứ ba hai mắt lóe sáng, bắt lấy thời cơ rất chuẩn
xác. Thân hình hắn chợt động, trong nháy mắt áp sát Lạc Vũ, bàn
tay phải nắm chặt, phía trên lập lòe ánh sáng màu đỏ, nhắm vào
vùng cột sống của Lạc Vũ mà ra quyền.
Lạc Vũ không quay đầu lại, hai mắt dán chặt vào kẻ địch trước mặt,
bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, chân bước nhanh, áp sát đối
phương, khóa các góc di chuyển của hắn.
Thấy vậy, tên tộc nhân thứ hai bị Lạc Vũ tấn công liền cắn răng làm
ra quyết định. Hắn hét lớn một tiếng, linh văn trên cánh tay bùng
phát ánh sáng mạnh mẽ, ý đồ đón đỡ đòn đánh này của đối phương
để đồng bọn có cơ hội.
Dù trên người Lạc Vũ không có chút ánh sáng nào của linh văn, nhưng
sự cứng rắn của cơ thể hắn thì đám tộc nhân này đã được trải
nghiệm. So với bọn hắn, cơ thể Lạc Vũ chẳng những không kém mà còn
có phần nhỉnh hơn.
Tên tộc nhân thứ nhất phản ứng hơi chậm, đến lúc này mới vội vã
lao lên tiếp ứng. Năm ngón tay hắn chụm vào nhau thành khối, từ phía
bên trái của Lạc Vũ đánh tới. Tình hình bây giờ Lạc Vũ và hai tên
kia đứng thẳng thành hàng dọc, tên tộc nhân thứ nhất đang đánh lén
thì đứng bên cạnh cái hàng dọc ấy, giống như một mũi lao chọc
thẳng vào giữa.
Nắm đấm của Lạc Vũ rít lên trong không khí tạo nên tiếng vù vù.
Mắt thấy sắp sửa va chạm với cánh tay của tên tộc nhân thứ hai thì
bất chợt thay đổi. Lạc Vũ dùng một tốc độ cực nhanh xoay người,
nháy mắt đối mặt với tên tộc nhân có thứ ba có thực lực mạnh
nhất, cánh tay vẫn theo quán tính đánh ra một quyền vào nắm tay đối
phương.
Tên tộc nhân thứ ba trong mắt hiện lên ý cười, giống như mọi sự đã
được hắn liệu trước, bàn tay lóe lên ánh sáng rực rỡ gấp mấy lần
trước kia.
Trong đầu Lạc Vũ lúc này đang nhớ lại động tác của cha hắn khi
luyện đan, nhớ đến từng phách như ảo như mê đó. Nắm đấm của hắn
đánh đến gần nắm đấm của đối phương, ngón tay bất chợt duỗi ra, tụ
lại với nhau thành chưởng, nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay tên tộc nhân thứ
ba.
“Phành…”
Cánh tay tên tộc nhân thứ ba bị chấn văng ra sau, từ trên bàn tay Lạc
Vũ cũng truyền lại chút cảm giác hơi tê dại làm hắn không khỏi
ngạc nhiên, có điều chỉ trong phút chốc đã thay đổi trở thành vui
mừng.
Vừa rồi hắn thực hành theo lý thuyết của bản thân, sử dụng Sơn
Thần Biến tâm pháp vận chuyển nguyên khí trong cơ thể chạy đến bàn
tay, sau đó bất chợt có suy nghĩ biến đổi từ quyền pháp thành
chưởng pháp, cuối cùng đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng. Hắn
vẫn có thể sử dụng nguyên khí trong cơ thể, chỉ là khác biệt với
vu nhân bình thường mà thôi.
“Vừa rồi nếu là quyền đấu quyền chắc chắn kết quả đã khác, tuyệt
không thể đánh bay cánh tay đối phương lại như vậy. Chỉ là chuyển từ
quyền thành chưởng lại có hiệu quả khác biệt như vậy. Ta nhất định
phải hỏi cha và a ba về vấn đề này mới được.”
Những ý nghĩ trong đầu đến rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã thi
nhau ập đến. Trong khi đó ở ngoài hiện thực mọi người bỗng ồ lên
ngạc nhiên.
“Lạc Vũ vậy mà chấn ngược cánh tay của tên kia, ta xem trên người
hắn không có lấy một chút dao động nguyên khí, làm thế nào?”
“Lẽ nào là ăn may?”
Lạc Vũ không để ý đến lời bàn tán, hắn mượn lực phản chấn từ
đòn đánh này, thân hình khẽ nghiêng, thậm chí còn đạp trên mặt đất
lấy thêm lực lượng, đổ nhào về phía tên tộc nhân thứ nhất có thực
lực yếu nhất.
Tên này còn đang sửng sốt không thôi. Nhìn thấy Lạc Vũ đối chọi với
tên tộc nhân thứ ba kia mà lại chiến thắng làm bản thân hắn hơi e
ngại, tốc độ cũng vì vậy mà chậm lại một nhịp.
Lạc Vũ dồn toàn bộ nguyên khí vào nắm đấm, lấy một tốc độ cực
nhanh bước ra một bước, khí thế trên người hắn bất chợt thay đổi,
giống như một mãnh thú chờ đợi con mồi đã lâu, nay quyết định ra
một đòn sát thủ.
“ Ầm…”
Tên tộc nhất thứ nhất bị nắm đấm của Lạc Vũ đánh thẳng vào ngực
liền phun ra một búng máu, cả người như diều đứt dây bay ngược ra
sau.