Người đăng: ng0kpapydkny9x@
“Ngươi vừa nói cái gì? Thích gây sự đúng không? Lại đây ta tiếp
ngươi!”
Âu Hùng nổi nóng, quát lớn một tiếng, đưa cánh tay chỉ thẳng vào
mặt Biện La thách thức.
“Âu Tuyết nàng xem tên Lạc Vũ này vô dụng như thế nào, cả đời chỉ
biết trốn ở sau lưng người khác.”
Biện La trực tiếp bỏ qua Âu Hùng, ánh mắt tăng thêm một phần khinh
bỉ hướng về Lạc Vũ ở phía sau mà nhạo báng.
“Con mẹ ngươi !”
Âu Hùng máu nóng nổi lên đầu, không một dấu hiệu bỗng bộc phát lao
về phía Biện La. Chân hắn đạp mạnh xuống đất, thế đến như mãnh hổ
vồ mồi. Hai cánh tay nắm thành quyền đánh về phía trước, phía trên
nắm đấm lưu chuyển từng trận quang hoa màu xám đục.
Nắm đấm bây trong không khí tạo ra tiếng gió rít vù vù, đánh dạt
đám lâu la xung quanh Biện La sang một bên, nhắm thẳng vào khuôn mặt
đang khinh khỉnh của hắn.
“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi?”
Biện La quát lớn, cơ thể bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lục, hai
mắt bình tĩnh nhìn quyền phong đến ngay trước mặt, vung tay lên đón
đỡ.
“Bình..”
Một tiếng động lớn vang lên, tiếp theo đó là hai bóng người bay ra.
Âu Hùng lùi lại phía sau mất bốn bước mới dừng lại được, bản thân
Biện La thì phải lùi hẳn tám bước, lần đầu giao phong Âu Hùng đã
chiến thắng. Dù sao cũng là hắn ra tay trước, nhưng cũng không thể
không kể đến sự khác biệt giữa đẳng cấp của văn. Lần đầu tiên Sơn
Văn thể hiện ra sự mạnh mẽ của mình trước mắt mọi người. Dù chênh
lệch cấp bậc nhưng đã có thể giao tranh mà không hề thua kém.
“Tiếp…”
Âu Hùng quát lên, thân hình lại đổ nhào về phía trước, cả người
hắn lúc này bùng lên màng sáng màu xám đục bao phủ cả người,
thoạt nhìn cực kì bắt mắt.
“Được…”.
Biện La cũng không chịu thua kém, hắn mặc dù chỉ sở hữu Thú Văn
nhưng đã tu luyện đến Luyện Nhục cảnh thượng cấp, còn hơn Âu Hùng
một cấp bậc.
Hai mắt Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào hai người giao tranh, đây là lần
đầu tiên hắn được thấy vu sư đấu pháp, thực sự không thể giấu nổi
sự tò mò.
“Ra là vậy, cơ thể làm nôi, linh văn làm vật dẫn, nguyên khí làm năng
lượng. Bọn hắn sử dụng nguyên khí trong cơ thể bằng cách kích hoạt
linh văn. Ta không có linh văn, vậy muốn sử dụng nguyên khí trong cơ
thể thì phải dùng như thế nào?”
Lạc Vũ khẽ nhíu mày, hắn không có thầy dạy mà chỉ mần mò tự học
nên các vấn đề này thực khó hiểu. Trường hợp của hắn cũng rất là
đặc biệt, không có linh văn nhưng vẫn có thể hấp thu thiên địa linh
khí.
Còn đang suy nghĩ miên man, hắn không phát hiện đã bị đám người Uông
Trì, đồng bọn của Biện La bao vây lại. Bọn hắn khá đông, khoảng bảy
tám người, trong đó còn có đến ba kẻ trên người phát ra ánh sáng
nhè nhẹ, chứng tỏ bọn chúng cũng có linh văn riêng của bản thân.
Âu Tuyết ngập ngừng, có chút lo lắng định bước lên, nàng vừa mới
đến đây, không muốn thiếu niên bên cạnh bị thiệt thòi vì bản thân
mình.
Có điều vừa bước được lên nửa bước đã có một cánh tay chắn trước
người nàng. Hắn lắc đầu, cũng khẽ mỉm cười nhẹ, tỏ vẻ không có
chuyện gì phải lo lắng cả.
Đây không phải là bản thân Lạc Vũ ngông cuồng hay muốn thể hiện gì
hết. Chỉ đơn giản vì hắn muốn thử sức mạnh của mình sau khi luyện
thể. Còn kiếm ở đâu ra đối tượng rèn luyện tốt như thế này nữa?
Cử động này của Lạc Vũ lại càng chọc tức đám người Uông Trì. Một
tinh linh xinh đẹp yêu kiều như Âu Tuyết lại đứng cạnh thằng nhãi kia,
vừa rồi còn định ra mặt, thực sự càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
“Đánh hắn…”
Uông Trì phất tay ra hiệu, bảy người đang bao vây lập tức vung quyền
cuớc đánh tới Lạc Vũ.
“Ta xem phen này Lạc Vũ không gãy chân què tay thì cũng phải nằm
liệt giường đến nửa tháng.”
“Một đánh bảy, ba người trong đó lại còn là vu nhân, sở hữu linh văn
riêng của bản thân. Lạc Vũ kia chỉ là người thường sao chống lại
được.”
“Đám người Biện La thật là quá đáng, ỷ thế hiếp người…”
“Trời, ngươi nói nhỏ một chút, đừng để tụi hắn nghe được…”
Đám người vây quanh xôn xao bàn tán, người vừa lên tiếng bênh vực Lạc
Vũ bị Uông Trì liếc mắt lườm môt cái liền biết thân phận ngậm
miệng lại.
Quyền cước từ bốn phương tám hướng đánh tới. Ba nắm đấm trong số
đó còn tỏa ra ánh sáng lập lòe. Lạc Vũ bình tĩnh không dao động,
ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, cũng không đứng yên bị động chịu
đòn.
Hắn đã không còn như ngày xưa nữa, hiện nay bản thân cũng đã trở
thành vu nhân Luyện Nhục Cảnh hàng thực giá thực, tình cảnh bị
đánh đập như lần trước sẽ không dễ dàng xảy ra.
Lạc Vũ bỏ ngỏ sau lưng, hai chân dậm mạnh lên đất, chủ động tiến
tới nghênh đón ba nắm đấm đan tỏa sáng ở trước mặt. Thay vì bị
động chờ đợi, không bằng chủ động ra tay trước.
Trên người Lạc Vũ không có lấy một tia ba động cũng như nguyên khí
lưu chuyển, hoàn toàn là lấy thân thể bình thường đối kháng với ba
nắm đấm kia. Hành động này của hắn càng dấy lên một trận xôn xao
của đám đông. Có vài người lắc đầu, có kẻ lại quay mặt đi không nỡ
nhìn. Người thường đấu sức với vu nhân, khác nào trẻ sơ sinh đánh
với người lớn.
Kết quả như thế nào?
“Bình…” một tiếng, cả người Lạc Vũ như diều đứt dây bay ngược ra
sau, đập trên mặt đất tạo ra một đám bụi mờ trong khi ba người kia
vẫn hoàn toàn đứng yên tại chỗ.q
“A Vũ…”
Âu Hùng tức giận gầm lên một tiếng, vầng sáng trên người bỗng bộc
phát quang mang rực rỡ. Không gian trên đầu hắn bắt đầu xiêu vẹo, ánh
sáng trên thân dần dần ngưng tụ lại thành hư ảnh một ngọn núi sừng
sững uy nghi, người tinh mắt có thể nhận ra được đây chính là núi
Tản Viên.
Ngọn núi cổ đại như hư như thực, vừa ngưng tụ liền làm tâm thần tất
cả mọi người có mặt tại đây bị áp bách cực độ. Thân thể ai nấy
trở nên nặng nề, trái tim dường như cũng đập chậm lại, phảng phất
như bị núi đá kia đè nặng trên lưng.
Con người trong mắt Biện La co rút, để ngưng tụ được ra linh văn của
bản thân thành hình thể cần tu luyện ít nhất đến Luyện Nhục cảnh
thượng thành, Âu Hùng này vậy mà ở cảnh giới trung cấp đã có thể
làm được.
Hắn bỏ qua sự khinh thường, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt chớp động, lập tức phía trên đầu hắn cũng xuất hiện hư
ảnh linh văn của bản thân.
Linh văn của Biện La là rắn. Một con rắn màu đen tuyền rất lớn. Con
rắn này có cái đầu thon dài, ánh mắt lập lòe màu đỏ, nửa thân
người cuộn trên mặt đất, lưỡi dài thụt ra thụt vào sống động như
thật. Nhìn qua có hai phần giống Lương, một sinh vật khủng bố trong
truyền thuyết của người Bách Việt.
“Khụ…”
Đúng lúc này một âm thanh vang lên làm toàn trường sững lại, mọi
người không giấu nổi vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn về phương hướng nơi
nó vừa phát ra.
Bụi mù dưới đất dần tan biến, Lạc Vũ đang lồm cồm bò dậy, bộ
dáng có chút chật vật. Vừa rồi hắn hoàn toàn dùng sức mạnh thân
thể đối kháng với ba gã vu nhân, mặc dù không chiếm được thượng
phong nhưng đã cho hắn biết được cường độ thân thể của hắn đã đến
mức nào.
Lạc Vũ lúc này muốn cười to một tiếng, chín vòng chu thiên, chín
lần vận chuyển dược lực, nỗi đau đớn khủng khiếp lúc hắn quyết
định làm vậy lúc này dường như đã được đền đáp. Không nói về thứ
khác, chỉ riêng về cường độ cơ thể hắn đã có thể đối chọi với ba
gã vu nhân cùng cấp độ.
Ba người mới đánh bay hắn lúc này ngoài sửng sốt còn có chút âm
trầm, vừa rồi ba người hợp lực đánh ra ba quyền, tưởng chừng sẽ dễ
dàng giải quyết tên này, làm hắn gãy xương què chân, ê chề nhục nhã
trước mặt Âu Tuyết. Nào ngờ hắn vậy mà không bị làm sao, từ nắm
đấm của bọn hắn còn truyền lại chút cảm giác tê dại, giống như
vừa đấm tay vào thanh sắt cứng rắn nặng nề.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó không nói không rằng mà lập tức
bước về phía trước, lần này thân thể của bọn hắn đồng thời cùng
phát sáng, lại lập tức bao vây lấy Lạc Vũ, không để hắn kịp có
thời gian chuẩn bị.
“Được được... vậy mới đúng là người anh em của ta…”
Âu Hùng cười lớn sảng khoái, hắn cũng có chút kinh ngạc khó hiểu,
dù bản thân Lạc Vũ đã đạt đến Luyện Nhục cảnh sơ cấp, nhưng lại
là vu nhân không có linh văn, theo lý mà nói hẳn không thể đối chọi
với ba gã vu nhân cùng cấp độ mới đúng, có điều nghĩ đến đây hắn
liền lắc đầu.
“Sao cũng được, miễn là hắn không có chuyện gì.”
Biện La chớp lấy thời cơ Âu Hùng còn mải suy nghĩ, lập tức ngón tay
bắt lại thành chỉ, vuốt vào trước trán một cái, sau đó phất về
hướng đối phương.
Hư ảnh con rắn kia lập lòe chớp động, từ cặp mắt đỏ lòm của nó
bắn ra hai tia sáng đỏ rực, nhắm thẳng đến Âu Hùng.