Thi Châm Cứu Mệnh (thượng)


Người đăng: ng0kpapydkny9x@

Chương ba: Thi châm cứu mệnh (thượng)

Bàn tay lão Lý phất một cái, trên bàn xuất hiện một cuộn sách tre, phía trong
không có chữ viết mà cài đủ các loại kim châm khác nhau. Từ to cho đến nhỏ,
mảnh như sợi chỉ hay dày cỡ ngón tay đều có cả. Không chỉ hình dáng mà cả
nguyên liệu, màu sắc cũng đa dạng. Có cái bằng Thâm Tinh Thần Mộc, có cái bằng
Thủy Mặc Ngư Giác, thậm chí thứ quí hiếm như làm bằng xương của Cửu Dực Ma
Long cũng có nữa. Lão Lý đưa tay dò đến từng chiếc kim một, từ chiếc này đến
chiếc khác, muốn rút rồi lại ngập ngừng.

"Cái này không được, cái này thì sao, không không, kim châm quá to, vậy còn
cái này? Cũng không được, vẫn sẽ tổn thương đến đứa bé mất, trời ơi, ta phải
sử dụng châm nào đây?"

"Có rồi" – Ánh mắt lão Lý bỗng sáng ngời. Bàn tay lão rụt lại, bắt chỉ vận
lực. Từ đầu ngón tay lão xuất hiện một làn sương mờ ảo như có như không, nhìn
qua lại có cảm giác nó đang tụ lại thành một đầu châm nhỏ thanh mảnh.

Tụ khí thành châm.

Thủ pháp cực đỉnh này mới chỉ được nhắc đến trên cổ thư. Từ thời xa xưa khi tu
chân giới còn mạnh mẽ, tu chân giả tầng tầng lớp lớp như kiến, thủ pháp này đã
được đệ nhất thần y lúc đó là Hoa Đà chế tạo ra.

Châm khí được tạo ra mỏng manh như sương, hư hư thật thật, có thể từ ngoài
thẩm thấu vào da thịt, đâm đúng huyệt vị mà không gây nên bất kì tác động nào
vào da thịt, tạo ra hiệu dụng không tưởng. Có điều bí kíp để học loại thủ pháp
này vốn đã bị dòng thời gian vùi lấp, thật không ngờ tại đây lại có thể thấy.

Châm khí đã được tạo thành nhưng bàn tay sử châm của lão Lý vẫn ngưng lại trên
không trung. Đôi mắt lão lóe sáng quang mang, tinh thần tập trung đến tột độ.
Tuy đây không phải lần đầu tiên lão thi triển thủ pháp này, nhưng khống chế nó
quả thực không hề dễ dàng chút nào. Chỉ một chút sai sót sẽ dẫn đến châm hủy
người vong.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán lão Lý, cặp mắt lão vẫn đưa
lên xuống không ngừng trên người đứa nhỏ như đang chờ đợi cái gì đó. Ước chừng
nửa thời thần lão khẽ hô một tiếng, bàn tay sử châm rung động, không nhanh
không chậm điểm lên vùng rốn của đứa bé.

"Nhất châm tụ mạch, ngươi phải làm được Lý Nguyên. - Lão Lý cắn chặt răng lẩm
bẩm trong lòng.

Châm khí vừa tiếp xúc da thịt đứa bé liền biến mất không thấy tăm tích. Chỉ
giây lát sau kinh mạch toàn thân nó liền co rút lại, rồi chợt bành trướng. Có
thể thấy từng sợi gân xanh nổi cuồn cuộn chạy khắp cơ thể như những con giun
nhỏ, toàn bộ hội tụ về nơi lão vừa thi châm.

Đừng nhìn một châm này đơn giản, điểm ở đâu, lực đạo thế nào, lúc nào thích
hợp nhất, buông thả hợp lý ra sao. Toàn bộ đòi hỏi người thi châm phải có kiến
thức thâm sâu trong y đạo. Chưa kể lão còn đang thi triên một phương pháp sử
châm mà lão cũng chưa hoàn toàn luyện đến mười thành hỏa hầu.

Kinh mạch trên cơ thể đứa bé như trăm sông đổ về biển, toàn bộ hướng về nơi
rốn của nó mà đi. Từng đường gân xanh gồ lên bề mặt da trông như những sinh
vật sống đang bò dưới da thịt. Cảm giác đau đớn khi nối mạch quả thực khó mà
diễn tả nổi.

Điều làm lão Lý càng kinh ngạc hơn là mặc cho đau đớn nhiều như vậy mà đứa
trẻ vẫn không kêu khóc lấy một tiếng, chỉ thấy hai hàng lông mày nhỏ xíu của
nó nhíu chặt lại, bờ môi cũng dán vào nhau.

"Hài tử à, con phải cố gắng lên, ta biết con đang cảm giác rất đau đớn, nhưng
nếu không làm vậy thì cơ thể con sẽ không đủ sức để chịu đựng châm thứ hai của
ta. Hơn nữa nếu kinh mạch toàn thân con không liền lại được thì dù có cứu sống
lại con cũng sẽ trở thành người tàn phế, cả đời không thể di chuyển."

Lão Lý thì thầm khích lệ. Bàn tay vẫy nhẹ trên không trung, từng cây thuốc quý
tỏa quang mang sáng ngời thi nhau xuất hiện, đến khoảng ba mươi mấy đốm sáng
thì mới dừng lại. Bàn tay lão Lý nhanh chóng di chuyển. Lão chỉ đến đâu thì
cây thuốc phương vị đó lập tức nổ tung thành bột phấn. Dù là mấy chục loại
thuốc quý hiệu dụng khác nhau, nhưng dưới sự khéo léo kì diệu của lão liền
nhanh chóng hợp lại thành một thứ chất lỏng màu trắng nhờ, tỏa mùi thuốc thơm
nồng đậm.

Đám cây thuốc tan vỡ hòa với nhau thành một bong bóng thuốc cỡ bằng trái dưa
hấu bao bọc lấy đứa trẻ đang lơ lửng trên không trung. Từng chút một thẩm thấu
vào làn da đứa bé.

Không biết có phải đứa bé nghe được lời lão Lý, hay là do tác dụng của thứ
thuốc kia mà nó vẫn cứ kiên trì chịu đựng nỗi đau đớn, cho đến khi chỗ thuốc
bao quanh cơ thể đã bị hấp thụ hết. Kinh mạch trong cơ thể đứa bé cũng đã
được nối lại với nhau.

"Tốt, tốt lắm, giờ đến châm tiếp theo" – Lão Lý lẩm bẩm.

Lời vừa dứt, sắc mặt lão chợt biến đổi, bỗng dưng phun ra một búng máu màu đỏ
đậm, khí sắc của lão cũng trở nên xấu đi vô cùng. Không suy nhược sao
được, chỗ máu lão vừa phun ra chính là chân huyết bổn mệnh, thứ cực kì quan
trọng đối với mỗi tu sĩ ở thế giới này. Đừng nhìn nó chỉ là một búng máu nhỏ
mà nghĩ là ít. Mỗi một giọt chính là cô đọng từ chín ngàn chín trăm chín mươi
chín lần chu thiên tuần hoàn của máu trong cơ thể lão. Chính vì vậy mà nó chứa
đựng huyết khí nồng đậm, lại cũng là vật cực kì yêu thích của tu sĩ ma môn
hoặc các sinh vật yêu ma.

Ánh mắt của lão không thay đổi, như vừa rồi phun ra vốn không phải chân huyết
bổn mệnh của mình vậy. Hai mắt chăm chăm nhìn vào chỗ máu mình vừa phun ra,
tay liên tục bắt đủ các loại thủ ấn phức tạp.

Chỗ máu lơ lửng trên không trung chậm rãi trôi nổi rồi tách ra theo một quy
tắc nhất định. Sau đó dưới tác dụng của các thủ ấn mà lão Lý thi triển từ từ
bốc hơi. Màn sương máu kia cũng không biến mất hoàn toàn mà chậm rãi ngưng tụ
lại thành một cây châm hư ảo đỏ rực.

Ngưng huyết thành châm.

Thủ pháp kì dị này trước giờ chưa từng được ai nhắc đến. Thậm chí là trong các
cổ thư của thời xưa cũng tuyệt không có lấy nửa chữ đề cập, không biết là lão
Lý có được từ đâu hay chính bản thân lão tự sáng tạo ra. Cái trước thì còn có
thể chấp nhận được nhưng nếu là cái sau thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Nếu để chuyện này lọt vào tai đám y nhân tu chân giới nhất định sẽ khiến họ
phát cuồng.

Khi cây châm bằng sương máu kia định hình rồi, lão Lý cũng không chậm trễ, hai
mắt lão mở trừng trừng nhìn vào đứa bé, thần thức của lão có thể cảm nhận được
thần hồn của đứa bé đang dần trôi đi, nếu là qua vài canh giờ nữa thì dù có là
Hoa Đà tái thế cũng chỉ có thể cứu lại được một cái xác không hồn.

Hai ngón tay trỏ và giữa của lão chập lại vào nhau hua lên không gian trước
mặt. Một dòng suối ánh sáng màu đen theo ngón tay lão chạy ra vẽ thành một đồ
án ngôi sau sáu cánh lơ lửng song song với đứa bé.

Lão Lý một tay vẽ, tay kia trích lấy một giọt máu từ tay đứa bé ném vào chính
giữa ngôi sao, sau đó liền bắt lấy huyết sương châm đang phiêu phù trên không
trung, từ từ đâm vào thiên linh cái(1) của đứa bé một cách thận trọng.

Nhị châm ngưng hồn.

Sương máu mỏng manh như tơ, từ thiên linh cái của đứa bé đâm xuống được nửa
tấc thì dị tượng xảy ra. Ngôi sao sáu cánh màu đen bên cạnh bỗng tỏa ra ánh
sáng đen nhấp nháy làm không khí ba động theo. Thứ ánh sáng đen kia cũng quét
qua lại trên người đứa bé vài lần.

Máu tươi từ tay của lão Lý chảy ra như suối, hòa vào với ngôi sao đen làm nó
bộc phát một thứ ánh sáng màu đỏ đen dữ dội. Thứ ánh sáng vừa đen vừa đỏ, tràn
đầy khí tức âm hàn khó chịu, chỉ nháy mắt đã bao phủ ngôi nhà tranh nhỏ của
lão.

Từng đám khói đen mang hình dáng trẻ sơ sinh với khuôn mặt mơ hồ chợt chui ra
từ chính giữa ngôi sao, mỗi khuôn mặt mang một vẻ khác nhau, có hỉ, nộ, ai ố
các loại biểu cảm.


Cổ Vu - Chương #3