Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Chường 22: Vu Kinh Tâm Pháp và Sơn Thần Biến.
Lạc Vũ sững sờ cảm nhận Vu Kinh vừa hiện ra trong tâm thức của mình. Không
nghĩ đến thì thôi, vừa nhìn đến đã khiến hắn giật nảy mình. Hàng loạt những ký
tự màu sắc vàng kim đang phát sáng lấp lánh tuôn ra từ Vu Kinh. Tuôn ra đến
đâu, chúng liền hòa vào tâm thức của hắn như bọt biển hút nước đến đấy.
Những ký tự kia vậy mà đều là các thể loại công pháp khác nhau, rất nhiều
phương pháp tu luyện. Lạc Vũ đếm sơ qua cũng phải hơn trăm cái, chỉ có điều
ngoài phần giới thiệu ra thì các công pháp này cũng chỉ có ba tầng đầu. Trong
đó, sáng chói nhất lại là hai loại:
Vu Kinh tâm pháp: tâm pháp tổng hợp của người Vu, dùng linh hồn cảm nhận vạn
vật, quan sát trời đất, tinh tú, rèn luyện linh hồn lớn mạnh.
Sơn Thần Biến: công pháp luyện thể của Sơn Thần Tản Viên, khó khăn gấp nhiều
lần công pháp luyện thể cùng cấp độ, yêu cầu người có ý chí cao.
"Vu Kinh tâm pháp, Sơn Thần Biến, liệu ta có thể tu luyện không?"
Lạc Vũ lẩm nhẩm trong lòng. Hắn nhắm hai mắt lại, khẽ nghĩ đến Vu Kinh.
"Ầm..."
Từng dòng chữ vàng hiện lên trong tâm thức hắn. Chính là phần mở đầu của Vu
Kinh tâm pháp.
"Thế giới này vạn vật đều có linh hồn, từ cỏ cây, sỏi đá, cho đến sinh vật,
con người, chỉ có điều linh hồn có lớn có nhỏ, có yếu có mạnh, có thiện có ác,
là một vu nhân, phải thấu hiểu điều này."
"Vu Kinh tâm pháp chia làm nhiều tầng riêng biệt, mới bắt đầu thì nên cảm nhận
linh hồn của các vật thể đơn giản như bông hoa, hòn đá, cây cỏ. Cao hơn chút
nữa có thể cảm nhận linh hồn của các vật thể cao cấp hơn như sông suối, núi
non hay các nguyên tố trong trời đất như lửa, nước, sấm sét, gió...."
"Vu Kinh tâm pháp là một phương pháp minh tưởng và quan sát, vận dùng linh hồn
mà cảm nhận sự vật, sinh vật. Người tu luyện cần nhớ rõ khẩu quyết sau đây.
Khi mới bắt đầu tu luyện cần tìm nơi yên tĩnh, không bị ngoại cảnh ảnh hưởng
để dễ tập trung. Sau này khi đã quen thuộc thì có thể minh tưởng ở bất kì nơi
đâu, bất kì lúc nào."
Tâm thần Lạc Vũ vừa đọc đến đó, cơ thể ngoài đời thực đã không tự chủ được mà
ngồi xếp bằng.
Từ môi hắn ngân lên một chuỗi âm thanh kì lạ mà đến bản thân hắn cũng không
thể hiểu hết ý nghĩa, chỉ biết vừa nghĩ đến nó, bờ môi đã không tự chủ được mà
phát ra âm thanh, tựa như kinh mà lại tựa như thơ, trầm trầm đều đều vang vọng
trong không khí. Nghe qua có phần rất giống một loại cổ ngữ nào đó.
Cha hắn ở buồng trong bị âm thanh này đánh thức, không khỏi nghi ngờ mà đưa
mắt nhìn ra ngoài.
"Chẳng lẽ chuyện hôm qua vẫn còn đang làm A Vũ bận tâm, đã hết canh ba mà vẫn
còn chưa ngủ. Chậc, ta không nên làm phiền, để nó có thêm thời gian suy nghĩ"
Đoạn cổ ngữ kia vừa được ngâm hết, Lạc Vũ chợt thấy thân thể mình nhẹ bẫng,
một cảm giác kì lạ khó có thể giải thích tràn ngập cơ thể và tâm trí hắn. Lạc
Vũ có thể "nhìn" được toàn bộ cảnh vật trong phạm vi căn nhà tranh này. Gọi là
"nhìn" thì không hẳn chính xác vì hai mắt hắn vẫn đang đóng, có điều cảm giác
này như là có thêm một "hắn" đang tồn tại ở cạnh, thay hắn quan sát cảnh vật
xung quanh.
Hắn "nhìn" về hướng vườn rau, nơi đó đang có vài khóm rau dại tươi tốt mọc đều
tăm tắp. Tâm niệm khẽ động, cái cảm giác kia tiến lại gần vườn rau, tầm nhìn
khẽ thu hẹp, tập trung lên một chiếc lá nhỏ xanh mướt còn đang ướt đẫm sương
đêm.
Không gian trở nên cực kì yên tĩnh, dường như chỉ có hắn và chiếc lá kia tồn
tại.
Chiếc lá kia giống như được phóng to lên gấp vạn lần. Hắn thậm chí có thể nhìn
rõ được từng đường vân trên phiến lá, thậm chí có ý nghĩ kì lạ là mình có thể
bước đi được trên đó.
Lạc Vũ nhập tâm cảm nhận, hắn dường như thấy được từng đường gân mạch li ti ẩn
sâu trong lớp màu xanh lục kia. Rất nhiều, rất rất nhiều, có lẽ phải đến cả
ngàn, cả vạn cái. Đám gân mạch li ti này đang bận rộn lặp đi lặp lại công việc
gì đó. Lạc Vũ cũng cứ như vậy đứng lặng im quan sát.
Thời gian thấm thoắt qua mau, mặt trời đỏ vằng vặc xuất hiện ở lưng chừng núi
Tản Viên gọi mời ngày mới. Lạc Vũ vẫn ngồi xếp bằng trên trước giường nhỏ, hai
mắt lim dim, cả người như đang đắm chìm trong trạng thái kì lạ. Bất chợt, hắn
mở mắt, từ hai mắt ánh lên sự sững sờ khó tin.
"Kì diệu, thật kì diệu, không ngờ chỉ một chiếc lá cây nhỏ nhoi mà đã kì diệu
như vậy."
Lạc Vũ hít vào một hơi thật sâu để làm bản thân bình tĩnh lại. Lúc này ngoài
mặt dường như không có gì thế nhưng trong lòng hắn lại như đang dậy sóng.
"Hàng vạn cái mạch máu nhỏ, mỗi mạch máu đều có công việc để làm. Có mạch máu
hút chất dinh dưỡng từ đất, có cái hút nước, có cái lại lợi dụng ánh mặt trời
biến hóa thành chất bổ nuôi dưỡng cây. Toàn bộ kết hợp thành một cơ cấu vận
hành phức tạp thật không thể tưởng tượng nổi."
Lạc Vũ thì thào, hắn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng về những gì mà mình vừa chứng
kiến.
"Cái này... nếu ta kể cho người ngoài hẳn họ sẽ cho là ta bị điên. Chỉ một cái
lá cây mà đã phức tạp như vậy. Thế giới này... còn quá nhiều kinh ngạc, quá
nhiều điều để khám phá."
Lạc Vũ ngổn ngang trong lòng. Một đêm minh tưởng, đem lại cho hắn bất ngờ
không thể tưởng tượng. Nào đã từng có ai nói cho hắn nghe phía trong một chiếc
lá cây lại tồn tại những gì, nào ai giải giải chi tiết cho hắn tại sao cây lại
mọc lá, tại sao cây lại có thể sinh trưởng phát triển.
Một điều vui mừng nữa mà hắn chợt nhận ra là minh tưởng gần một đêm mà hắn
không hề cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí còn có cảm giác tinh thần phấn khởi, sức
lực tràn trề, có thể thức mấy đêm không cần ngủ.
"Cái này, cái này có phải là linh hồn mạnh lên hay không?"
Lạc Vũ vui mừng tự hỏi, dù sao kiến thức về tu luyện của hắn quá kém, giống
như là con số không.
"Lát nữa ta sẽ vào bản hỏi các già làng xem sao. Mà ta có nên nói chuyện này
cho a ba hay cha nghe không?"
"Không, không nên, cảnh tượng trận chiến đấu kia quá sức ghê sợ, hơn nữa ta
cũng không có cách nào chứng minh Vu Kinh này có tồn tại. Có điều nó đã ở
trong tâm thức ta thế này, lại còn truyền cho phương pháp tu luyện vậy hẳn là
không có vấn đề gì, nhất định sẽ không hại chết bản thân"
Tự nhủ trong đầu, Lạc Vũ vươn vai vài cái đứng dậy, trong lòng thậm chí có
chút háo hức chờ mong ngày mới mau đến. Hôm qua đã là lễ khai văn, chiếu theo
thông lệ thì hẳn hôm nay là ngày những đứa trẻ đã khai văn sẽ bắt đầu được vũ
trưởng cho luyện tập. Bản thân hắn cũng muốn đi nhìn một chút. Tiện thể tìm
hiểu thêm chút thông tin về cái Vu Kinh này.
"Trời đất, ta vậy mà quên mất Sơn Thần Biến." Lạc Vũ vừa định đi ra sau nhà
rửa mặt, nhất thời nhớ ra một chuyện quan trọng, hắn vậy mà bỏ qua Sơn Thần
Biến chưa nhìn đến.
Vội vã quay trở lại chỗ cũ, hai mắt nhắm lại nghĩ về Sơn Thần Biến, lập tức
từng hàng chữ công pháp lại hiện lên trong đầu hắn.
"Sơn Thần Biến, công pháp luyện thể của Sơn Thần Tản Viên, được chia làm ba
biến:
Biến thứ nhất Thể Biến: đòi hỏi cơ thể cứng rắn như núi đá, vững chắc như
đại địa, biến thân cấp thấp có thể chống lại đao thương, biến thân cấp cao
có thể chống đỡ các loại thần binh lợi khí, pháp bảo, gia tăng chiến lực
gấp nhiều lần... tùy vào thực lực người tu luyện.
Biến thứ hai Tốc Biến: đòi hỏi rèn luyện tốc độ cơ thể, gia tăng tốc độ của
bản thân. Tốc biến cấp thấp có thể giúp người tu luyện chạy nhanh như
mãnh thú, lên cao nữa tốc độ có thể như người phi hành, lên đến đỉnh cao có
thể một bước thuấn di.
Biến thứ ba cần phải tu luyện hai biến trước có hỏa hầu nhất định mới đủ điều
kiện xem tiếp.
"Cái này..."
Lạc Vũ cười khổ, lại còn có điều kiện phải tu luyện hai biến trước mới được
xem tiếp.
"Cũng còn may là hai biến này có thể cùng lúc tu luyện, nếu không thì thật
không biết bao giờ ta mới có thể thành công."
Lạc Vũ nhìn qua công pháp vài lần, thầm suy nghĩ những địa điểm và phương pháp
phù hợp có thể giúp hắn tu luyện.
Nửa canh giờ sau Lạc Vũ mới từ từ mở mắt. Hắn có chút háo hức cùng khát khao
được tu luyện ngay lập tức. Tự kiềm chế cảm xúc này, hắn ngước nhìn lên bầu
trời. Mặt trời đã lên cao, khung cảnh cũng trở nên rõ ràng. Hắn đứng dậy tiến
bước về phía bản, hôm nay là ngày đầu tiên những đứa trẻ khai văn bắt đầu tu
luỵện. Hắn không muốn bỏ lỡ dịp này.