Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Chương 2: Đứa bé thần bí. (hạ)
Lão Lý vừa sải bước đi vội vã vừa lẩm bẩm:
"Vừa rồi vội đi quá, quên tắt nồi thuốc, không biết có bị hỏng không?"
Con đường mòn từ ngoài lán trại dẫn vào chỗ nhà của lão hôm nay sáng hơn nhiều
nhờ ánh trăng đã lên cao. Ánh trăng bàng bạc rọi qua từng khóm trúc già ngả
xuống từ hai bên đường tạo nên chút gì đó mờ ảo.
Lão Lý vội bước đi nên cũng không để ý, từng khóm trúc xung quanh rõ ràng
không có gió mà lại khẽ lay động, không khí phía trên cao cũng chợt méo mó vặn
vẹo như không ổn định. Tất cả những dấu hiệu này như ngầm báo hiệu một điều gì
đó sắp xảy ra.
Vừa bước chân đến cổng ngôi nhà, lão Lý đã ngửi thấy mùi khét lẹt từ phía
trong bếp bay ra. Lão đấm ngực dậm chân than tiếc của rồi đẩy cửa bước vào,
bất chợt...
"Đùng... đùng... đùng..."
Ba tiếng động nổ vang liên tiếp như tiếng sấm rền ở ngay không gian trước cửa
nhà lão. Kèm theo đó là gió to dữ dội cuốn theo đám bụi mù và rơm rạ bay tứ
tung.
"Sóng không gian?"
Sắc mặt lão Lý chợt biến đổi. Ánh mắt vui vẻ, vô hại thường ngày chợt biến
thành sắc bén, nghiêm nghị, nào có giống một ông lão tuổi thất tuần như vừa
rồi. Từ cánh tay phải lão chợt xuất hiện một cây kiếm dài, tay trái xuất một
cái bát.
Chiếc bát nhỏ vừa xuất hiện liền bật ra một loại vòng bảo vệ trong suốt bao
phủ lấy người lão. Còn thanh kiếm cũng lập tức phát ra từng vòng linh quang
lấp lánh như đang tạo thế chờ đợi. Lão Lý cầm hai vật này trong tay khẽ quát.
"Là người phương nào giả thần giả quỷ, sao không tiến ra gặp lão?"
Không có tiếng ai trả lời, chỉ có từng vòng bụi và rơm rạ bị cuốn tung trước
mảnh sân nhà lão như đang trong bão tố. Đất cát mịt mờ che khín sân nhà mười
mấy mét khiến người ta không thấy nổi bàn tay giơ trước mặt.
"Rắc..."
Ở trung tâm của vụ nổ, không gian khẽ vặn vẹo như đang bị ai đó bóp lấy bằng
hai tay tạo ra tiếng nứt vỡ. Từ phía trong chỗ bị vỡ kia có thể nhìn thấy từng
tia sấm sét xẹt ngang dọc. Đừng thấy những tia sấm sét này nhỏ bé mà khinh
thường. Chúng vốn chính là Diệt Thần Lôi chỉ xuất hiện trong bão không gian,
cho dù là những nhân vật đỉnh cao của giới này cũng không dám chính diện va
chạm.
Vậy mà điều không tưởng đang xảy ra. Từ phía trong của không gian nứt vỡ, bất
chợt chui ra một vật thể kì lạ. Mới đầu chỉ là một phần, sau đó là phân nửa,
cuối cùng nhanh chóng toàn bộ đều chui tọt qua khe nứt không gian kia.
Vật thể này có hình cầu, màu đen đặc không biết được làm từ kim loại gì. Từ
chóp đến đáy của nó nối với nhau như một, tạo nên một cảm giác hoàn hảo như nó
sinh ra vốn đã như vậy.
Quả cầu đen cứ lặng lẽ phiêu phù trên không trung, nhấp nháy ánh sáng đen
huyền bí trong giây lát. Bất chợt toàn thân nó xuất hiện thật nhiều vết rạn
nứt, lan theo khắp thân quả cầu đen mà vỡ ra. Chỉ trong nháy mắt nó đã biến
thành bụi phấn.
Việc lạ chưa hết, ở chính giữa trung tâm quả cầu đen nơi nó vừa tan thành tro
bụi, lặng lẽ lơ lửng trên không một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong lớp lụa
mềm, xung quanh có in hình đồ án rồng bay lượn và hoa văn cây cỏ.
Đứa bé nhìn qua thực non nớt, có lẽ mới chỉ được sinh ra. Mặt mũi hắn thanh
tú, ngũ quan lanh lợi, có điều giữa trán có một đường khí đen chạy qua lại làm
gương mặt hắn nhiều thêm một phần tử khí.
Đứa trẻ này được bao bọc trong màn hào quang màu đen như mực, chậm rãi đưa nó
hạ xuống đất. Sau đó thứ ánh sáng đen đó từ từ vờn quanh nó như bàn tay người
đang lưu luyến vuốt ve. Cứ như vậy cho đến khi ánh sáng kia mờ dần, rồi như
không cam lòng từ từ biến mất.
Mọi chuyện kể thì lâu nhưng diễn biến lại rất nhanh. Lão Lý đứng ngoài trung
tâm của vụ nổ mới một thời thần. Lão vốn đang phân vân không biết nên ứng phó
thế nào. Thần thức của lão vì lý do nào đó mà không thể tiến vào xem xét.
"Đang..."
Một tiếng động vang lên. Toàn bộ cát bụi, gió lốc và cả không gian ba động
chợt theo nhau biến mất, để lại cảnh vật yên tĩnh như ngay trước đó toàn bộ
chuyện này vốn chưa hề xảy ra.
Lão Lý vào tư thế phòng bị, đưa mắt quan sát xung quanh, thần thức lặng lẽ
không một tiếng động bao phủ khuôn viên trăm mét, một hồi vẫn không thấy có
động tĩnh gì liền thận trọng từng bước tiến tới. Đứa trẻ nằm trên mặt đất lão
vốn cũng vừa nhìn thấy, lại kinh ngạc tự hỏi không biết nó từ đâu mà ra, lặng
thinh không một tiếng động vượt qua thần thức cao thủ Thiên Hoa như lão mà
xuất hiện. Thật không biết là cao nhân phương nào sắp đặt. Nếu để lão Lý biết
vừa rồi bão không gian đã xuất hiện có lẽ lão sẽ vắt chân lên cổ chạy mất.
Ngẫm lại một lúc lão lại thả lỏng người. Cao thủ cỡ như vậy nếu có ý đồ xấu
thì dù lão có liều cái mạng già này cũng chưa chắc có thể chống lại được, hơn
nữa phía trong nhà còn có trận pháp lão tự tay bố trí, chi bằng cứ tùy cơ ứng
biến.
Lão Lý sải bước nhanh hơn tiến tới gần đứa bé. Lão bế nó lên tay quan sát.
Nhìn qua khuôn mặt lanh lợi hai mắt nhắm nghiền đau đớn chợt làm lão đứng
khựng lại. Hình ảnh như ác mộng từ quá khứ ùa về, một màn thương tâm kia như
đang tái hiện lại trước mặt.
Lão thấy mình trở lại thời gian mấy chục năm về trước, cũng vào một đêm trăng
sáng như thế này, lão hai gối đang quì dưới đất, tay trái ôm một người phụ nữ
trên thân không có lấy một mảnh y phục, tay phải ôm một đứa trẻ sơ sinh. Khuôn
mặt lão Lý hai mắt nhắm nghiền, từng dòng lệ cứ thế chảy xuống. Lão bất chợt
hét lên đầy thống khổ.
"Là ta không tốt, là ta đã hại nàng và Vũ nhi. Là kẻ nào, rốt cuộc là kẻ nào
ra tay với một người phụ nữ tay không tấc sắt, đến cả trẻ con cũng không tha.
Con mẹ các ngươi, tại sao, nếu có thù oán với mỗ sao không đến tìm ta? Chúng
ta đường đường chính chính đấu một trận. Kể cả có âm mưu quỷ kế gì ta đây cũng
không ngại, tại sao ra tay với vợ con ta? Tại sao...?"
"Ta sẽ báo thù cho nàng, sẽ báo thù, ta hứa. Ta sẽ tìm ra hắn, dù hắn có trốn
ở chân trời góc bể. Ta sẽ chém hắn ngàn vạn đoạn tế lễ cho nàng và hài tử của
chúng ta. Ô... ô... đợi ta, đợi ta Uyên Nhi, Vũ nhi. Ta sẽ đến tìm hai ngươi
sau khi ta báo thù.
Lão mở đôi mắt ra nhìn nàng bên tay trái, vẻ mặt đau đớn thống khổ vẫn ở trên
mặt nàng cho đến tận lúc chết. Cả người nàng đầy những vết chà đạp, phía sau
lưng còn có một vết kiếm thật dài vắt từ bả vai xuống eo. Rồi lão lại nhìn
sang tay phải, nơi đứa con mới sinh của lão nằm đó. Cả người đứa nhỏ từ đầu
đến chân đều phủ một màu tím. Sau gáy có một lỗ tròn xuyên từ gáy lên đến đỉnh
đầu. Phía trong vẫn còn lúc nhúc sâu độc bò lổm ngổm. Khuôn mặt đứa bé nhăn
nhúm đau đớn như trước lúc chết đã phải chịu nỗi đau cả vạn sâu độc cắn xé.
Thủ đoạn quả thực tàn nhẫn không thể nào hơn được nữa.
"Con trai ta... ôi... đứa con yểu mệnh của ta. Ta chưa hoàn thành bổn phận làm
cha của mình rồi... tha thứ cho ta."
"Hư..."
Một tiếng nấc nhẹ kéo lão Lý từ quá khứ trở về hiện tại. Mắt thấy đứa bé đang
đau đớn trước mặt mình làm tâm thần lão trở nên kinh hoảng. Nhanh như một cơn
gió, lão mang đứa bé tiến vào trong nhà.
"Không, ta không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra một lần nữa. Ta không biết
ngươi từ đâu đến hài tử à, nhưng ngươi đã ở đây, ngay trước mặt ta vào lúc
này, ngươi không thể chết được. Dù liều cái mạng già này ta cũng quyết không
để điều đó xảy ra."
Lão Lý tự nói với chính bản thân hắn như vậy, đoạn kéo tấm vải bọc đứa bé kéo
sang một bên, tay còn lại xuất ra một tia nguyên khí nhỏ như sợi chỉ thẩm thấu
vào cơ thể đứa bé để quan sát.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến đã làm lão phát hoảng.
"Lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, kinh mạch đứt đoạn khô quắt, thần hồn đang
trôi mất. Cái này... cái này rốt cuộc là biến cố gì gây nên thương tích như
vậy? Còn lai lịch của đứa bé này là sao? Không được, cứu người như cứu hỏa,
không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Đã lâu rồi ta không toàn tâm
chữa bệnh, hi vọng y thuật chưa mai một đi nhiều."
(1)Người man: gọi tắt của man di, tức là người nguyên thủy, ăn lông ở lỗ.
(2)bộ tộc Bách Việt: một trăm bộ lạc người Việt.
(4)Giàng: người già nhất trong tộc, có kiến thức uyên thâm, giỏi pháp thuật,
vu thuật. Hay còn gọi là Vu.