Người đăng: ng0kpapydkny9x@
"Các ngươi biết người khổng lồ được Giàng gọi là Sơn đó là ai sao?"
Một giọng nói vang lên gây sự chú ý của Lạc Vũ và Âu Hùng, cả hai ngưng nói
chuyện đưa mắt nhìn chằm chằm sang bên cạnh.
Kẻ vừa lên tiếng là một đứa trẻ khác. Hắn có thân hình khá là ốm yếu, nét mặt
cũng nhợt nhạt. Có vẻ hắn vừa nghe lỏm được câu nói của Âu Hùng nên không nhịn
nổi hiếu kỳ mà chen vào.
Lạc Vũ và Âu Hùng vẫn không đáp, hai cặp mắt cứ thế nhìn đứa trẻ từ đầu đến
chân vài lần giống như hắn là một sinh vật lạ vậy.
"Ta... ta... ta quả thực là không biết.."
Đứa trẻ bị nhìn đến bối rối, bàn tay phải luống cuống đưa lên đầu gãi gãi.
"Ta nói này cáo hôi, a ba nhà ngươi không bao giờ kể chuyện cho ngươi nghe hay
sao? Mà kể cả nếu không thì chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ đọc qua Vu Sử à? Ta
quên mất ngươi không biết chữ. Trời ơi ít ra ngươi cũng phải nghe được từ
những tộc nhân khác chứ." - Âu Hùng nói một tràng liến thoắng, miệng phun nước
bọt phì phì.
"Ta... ta..." - Đứa trẻ được gọi là cáo hôi nghe vậy thì càng bối rối, bàn tay
gãi đầu càng lúc càng nhanh, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
"Thôi thôi để ta kể cho ngươi... chứ để ai đó biết được người của bộ lạc Tản
Viên mà lại không biết đến tổ tiên của mình thì chúng ta nên đập đầu vào cây
chết đi là vừa." – Âu Hùng lắc lắc cái đầu, hít vào một hơi dài chuẩn bị.
"Vị đó.. là Sơn Tổ, chính là tổ tiên của bộ lạc chúng ta, người cũng chính là
một trong tám vị Tổ Vu của Bách Việt bộ tộc".
Âu Hùng nhỏ giọng kể, trên mặt hắn còn hiện vẻ đắc ý và tự hào không kiềm chế
được, giống như Sơn Tổ kia là người cùng dòng họ với hắn không bằng. Lạc Vũ
lại không quan tâm đến điều này, hắn cũng có chút tò mò về truyền thuyết tám
vị Tổ Vu nên im lặng đứng nghe. Dù sao trong sách cũng không có viết chi tiết
về tám vị tổ vu nên hắn cũng không thể biết hết được. Mà a ba của Âu Dũng là
phó tù trưởng, thân cận với Giàng vì vậy có lẽ sẽ biết được những điều mà
trong Vu Sử không nói.
"Vậy tám vị Tổ Vu là những ai, họ trông như thế nào?" - Đứa nhỏ hai mắt mở to,
khuôn mặt háo hức hỏi.
"Thuở xa xưa, từ thời trời đất còn là hỗn mang, Cha Rồng, Mẹ Tiên khai thiên
lập địa, tạo ra một phương thế giới này của chúng ta sau đó biến mất. Mà tám
vị tổ vu lại chính là tám người đệ tử của Cha Rồng, Mẹ Tiên, mỗi một vị đều có
sức mạnh và bản lĩnh thông thiên, mà mỗi người đều là tổ tiên của trăm bộ lạc
trong Bách Việt bộ tộc. Như Sơn Tổ, là tổ của bộ lạc Tản Viên chúng ta. Lúc
nãy ngươi có thấy không? Sơn Tổ nửa thân trên là người, nửa thân dưới là núi
Tản Viên. Người chính là Tổ Vu đại diện cho sức mạnh của đại địa. Ngoài ra còn
có bảy vị Tổ Vu khác cũng mạnh mẽ không kém."
"Ta cũng không biết rõ ràng lắm về họ. Chỉ biết tên của bảy vị còn lại là:
Chử, Gióng, Diệc, Liễu, Viêm, Thủy, Xi. Trong đó vị Thủy Tổ là tổ tiên của các
bộ lạc vốn sinh sống ở vùng duyên hải phía đông từ thời xa xưa. Vị này cũng
giống Sơn Tổ, nửa thân trên là người, có điều nửa thân dưới lại là thân rồng
vạn trượng. Vị Viêm Tổ là người khổng lồ bằng lửa và dung nham. Vị Liễu Tổ lại
là một cây đại thụ cao sừng sững chọc trời. Còn về bốn vị Chử, Gióng, Diệc, Xi
thì ta cũng không rõ. Ba vị Thủy, Viêm, Liễu lần lượt tượng trưng cho sức mạnh
của nước, lửa, và cây cỏ."
"Sơn, Chử, Gióng, Diệc, Liễu, Viêm, Thủy, Xi... tám vị Vu Tổ".
Miệng Lạc Vũ khẽ lẩm nhẩm. Trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng thời hồng
hoang thái cổ tám vị Vu Tổ bản lĩnh kinh thế, đào núi đắp sông, đánh đuổi yêu
quái, trải qua bão táp mưa sa khó khăn sáng tạo nên Vu tộc Bách Việt như bây
giờ.
"Sơn Tổ thân cao chục nghìn trượng, Thủy Tổ đuôi rồng vạn trượng, Viêm tổ với
Liễu Tổ cũng vậy, sức mạnh sẽ như thế nào chứ? Chẳng phải vung tay một cái
cũng có thể khuấy động đất trời hay sao?"
Lạc Vũ đọc sách nhiều, thường thấy các vị cường giả đại năng thời thượng cổ,
hồng hoang là không gì không làm được, những việc lật tay làm mưa, chỉ tay làm
mây, hay là xé trời mở đất cũng không thể làm khó. Bọn họ ai nấy đều có bản
lĩnh thông thiên, giơ tay nhấc chân có thể khuynh động đất trời, đảo loạn càn
khôn. Mới đây hắn lại được tận mắt thấy được một Tổ Vu, mặc dù không phải chân
thân thực sự nhưng uy thế tỏa ra đã vĩ đại như vậy, đã mạnh mẽ như vậy. Lạc Vũ
vừa nghĩ đến trong lồng ngực như đang thiêu đốt một ngọn lửa, một cỗ khát vọng
biến mạnh, một mộng tưởng được tung hoành, được ngao du khắp trời đất chợt nổi
lên."
"Nếu có một ngày ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy..." - Bàn tay Lạc Vũ siết
chặt, hai mắt ánh lên một sự kiên quyết.
Ngay lúc này, dưới mệnh lệnh của Vu Giàng, đám nhỏ bọn hắn rốt cuộc bắt đầu
bước lên tế đàn để vẽ linh văn đồ đằng, mà đứa đầu tiên không ai khác lại là
cáo hôi.
Hai tay hắn nắm chặt, cả người run run nhìn Vu Giàng trước mặt, không biết do
hưng phấn hay sợ hãi mà trán hắn đã toát đầy mồ hôi, từng giọt thi nhau chảy
xuống làm mắt cay xè.
Vu Giàng khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cáo hôi ôn hòa nói:
"Đứa nhỏ, không cần phải sợ hãi. Ngươi sắp được khai văn, sắp có cơ hội trở
thành một Vu chân chính, nên vui mừng mới phải!"
"Dạ"
Cáo hôi khẽ gật đầu, gương mặt bé nhỏ không bớt căng thẳng bao nhiêu. Vu Giàng
thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa. Ông ra hiệu cho cáo hôi cởi bỏ phần trên
áo da thú, lộ ra nửa cơ thể của hắn. Tiếp đó tay phải ông vươn ra, ngón tay
trỏ quét nhẹ lên mặt trống đồng, quấn theo một tầng máu tươi vàng nhạt. Ánh
mắt Giàng chăm chú nhìn lên máu tươi trên ngón tay, đột nhiên tiến tới một
bước, điểm mạnh vào trán cáo hôi.
"Lấy máu tươi làm dẫn, lấy tổ khí làm môi, khai... Văn"
Cáo hôi chỉ cảm thấy một trận nóng rực, điểm máu trên trán hắn đột nhiên tỏa
ra huyết quang,ngay sau đó màu ám kim lập tức chuyển thành sắc đỏ yêu dị, rồi
nhanh chóng khuếch tán, trong giây lát đã bao phủ cả thân thể của hắn.
Mọi việc xảy ra trong chớp mắt. Đám máu tươi kia sau khi lan tràn khắp cơ thể
cáo hôi, liền lấy một tốc độ cực nhanh co rút lại, cuối cùng kết thành hình
xăm một con chuột to lớn hung dữ màu đen sau lưng. Con chuột tuy chỉ là hình
xăm nhưng đem lại cảm giác ranh ma nguy hiểm. Hai mắt của nó thậm chí còn lóe
lên ánh sáng đỏ chân thật.
"Văn là Yêu thử (chuột), cũng không đến mức quá tệ, hẳn là sẽ có thiên phú về
mặt tốc độ, ẩn nấp. Dùng làm trinh sát thăm dò cũng được."
Vu Giàng trầm ngâm nói, đoạn vỗ vỗ vai ra hiệu cho cáo hôi rời đi.
Cáo hôi vừa về đến hàng đã nghe đủ mọi câu hỏi.
"Ây dà, vậy ra tên của ngươi phải gọi là chuột hôi chứ không phải cáo hôi nha,
vậy mà lại là hình Yêu Thử."
"Chúc mừng ngươi cáo hôi, giờ ngươi cũng đã là một Vu rồi, mặc dù có thể hơi
kém chút nhưng thực sự là một Vu nhân. A ba, a mạ ngươi có thể hãnh diện rồi"
"Lại đây cho ta xem linh văn của ngươi một chút nào"
Cáo hôi không có tâm trí trả lời hết những câu hỏi, hắn cười toe toét chạy về
phía xa, nơi a ba, a mạ hắn đang vui mừng lau nước mắt vẫy hắn.
"A ba, a mụ, con đã là một vu sư rồi, con trở thành một Vu rồi"
"Người tiếp theo, A Hùng, ngươi lên đây đi" – Giọng nói của Vu Giàng vang lên.
Âu Hùng vội vàng bước lên tế đàn, bình thường hắn uy dũng là thế mà hôm nay
lại có vẻ lúng túng buồn cười, hai bàn tay cứ vung vẩy hai bên không biết cất
đâu, hẳn là hắn cũng căng thẳng không kém cáo hôi.
Vu Giàng lặp lại các bước như vừa rồi, ngón tay mang theo máu tươi điểm vào
trán Âu Hùng.
Hai mắt Âu Hùng chợt trợn tròn, điểm máu trên trán hắn phát ra huyết quang
chói lọi, sáng hơn của cáo hôi gấp nhiều lần. Ít nhất cũng phải qua vài thời
thần huyết quang mới giảm bớt, ngưng tụ lại thành hình một ngọn núi nhỏ trên
trán Âu Hùng. Núi này tuy nhỏ, nhưng lại thoát ra khí tức vô cùng trầm trọng,
giống như ở trán hắn không chỉ là hình ảnh, mà là một ngọn núi tồn tại chân
thật.