Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Chương 14: Mộng tưởng và chấp niệm.
"Là Vu Giàng"
Trước mặt Lạc Vũ lúc này là một thân ảnh già nua, ông lão vẫn đang khoanh chân
ngồi đó, không biết đã bao lâu. Ánh trăng vàng rượi và lửa đỏ phập phồng hắt
vào người Giàng toát ra một vẻ thê lương ảm đạm. Vu Giàng trên tay đang cầm
một chiếc kèn lá, một loại nhạc cụ thông dụng của Bách Việt. Đôi môi người khẽ
run lên, ghé vào chiếc kèn chậm rãi thổi.
Một thứ âm thanh lảnh lót vang lên, bắt đầu bằng những tiếng động cao vút
thanh thúy. Dần dần nó không còn là những âm thanh rời rạc xen kẽ nữa, mà đã
hợp lại thành một bản nhạc liên miên. Âm điệu có lúc réo rắt như tiếng suối
chảy, rồi lại xào xạc như tiếng gió thổi lá bay, cứ thế đều đều không dứt,
mang theo ý vị sầu thảm buồn bã vọng vào tâm tưởng của Lạc Vũ, làm trong lòng
hắn không khỏi cũng trở nên trầm xuống. Tiếng nhạc sầu bi cứ thế vang lên,
theo những cơn gió trong đêm khuya mà quanh quẩn khắp cả bộ lạc.
Lạc Vũ cứ lặng im ngồi đó như một bức tượng, hai mắt nhắm nghiền chìm mình vào
thứ âm điệu nhẹ nhàng bi ai kia. Xung quanh đã không còn ai, chỉ còn lại hai
người một già một trẻ. Một bên chậm rãi thổi kèn, một bên yên tĩnh lắng nghe,
tạo nên một khung cảnh bình lặng kì lạ khó có thể diễn tả. Vu Giàng đối với sự
tồn tại của Lạc Vũ dường như không để ý. Kèn lá trên môi ông vẫn tiếp tục đưa
qua lại, thổi ra từng âm thanh thê lương rầu rĩ.
Không biết đã bao lâu, tiếng kèn mới từ từ dừng lại. Vu Giàng thở dài một hơi,
con ngươi đục ngầu trong cặp mặt vậy mà toát lên vẻ đau khổ, thế nhưng rất
nhanh đã biến mất. Lão quay đầu lại nhìn Lạc Vũ, thản nhiên hỏi:
_Vẫn còn ở đây sao?
_Con không ngủ được.
_Là hồi hộp hay lo lắng về lễ tế tổ?
_Dạ...
Vài câu đối đáp đơn giản, sau đó cả hai lại rơi vào im lặng và trầm tư.
Qua một lúc lâu, Lạc Vũ đã có phần không chịu nổi, ngước nhìn ánh trăng vàng
rọi đang treo trên đỉnh đầu báo hiệu đã rất khuya, hắn toan đứng dậy xin phép
Vu Giàng ra về.
_Lên đây, ngồi cạnh ta!
Giọng nói già nua của Giàng chợt vang lên trước, người chỉ tay vào chỗ bên
cạnh mình, mỉm cười ra hiệu cho hắn tiến lại.
Lạc Vũ khẽ sửng sốt, thân hình sững lại trong chốc lát rồi vội vã tiến lại
gần.
Trong ấn tượng của hắn, Vu Giàng là một người có thân phận hết sức cao quý.
Mặc dù người không hề tỏ thái độ bề trên hay yêu cầu gì nhưng tất cả mọi người
trong làng ai cũng kính trọng Giàng đến tột cùng. Ông cũng chính là người mạnh
nhất trong Tản Viên bộ, là chỗ dựa để bộ lạc này có thể tồn tại và đứng vững
trong rừng rậm U Minh cũng như trong một trăm bộ lạc của bộ tộc Bách Việt.
Dù đã có những chuyện cực kì tồi tệ xảy ra trong quá khứ nhưng hắn cũng chưa
từng thấy Giàng có thần thái lo lắng hốt hoảng. Phảng phất như chỉ cần có ông
ở đây, dù trời có sập xuống mọi người cũng sẽ không phải lo lắng gì
cả.
Nói tóm lại thì đối với hắn Giàng quả thực cũng không kém gì những thần tiên,
đại năng có thể lên trời xuống biển trong truyền thuyết kia. Lạc Vũ hắn
đối với Vu Giàng chính là sự sùng bái ngưỡng mộ đến cùng cực.
Vậy mà hôm nay không nói tới chuyện Giàng như có tâm sư gì đó ngồi thổi nhạc,
chỉ cần hành động ra hiệu cho hắn tới ngồi gần cũng đủ khiến cho Lạc Vũ có cảm
giác như đang nằm mơ.
Đợi Lạc Vũ ngồi xuống, Giàng nhàn nhạt cười, người ngước mặt lên bầu trời ngắm
nhìn ánh trăng, đoạn nói.
_Người xưa tu luyện để cầu được trường sinh, cầu tiêu dao tự tại, cầu có thực
lực mạnh mẽ báo thù, cầu đến đỉnh phong phi thăng tiên giới. Có người lại cầu
có thể trảm anh hào, nhiếp thần linh, ngạo trời đất, nắm trong tay sức mạnh
và quyền lực...
Giàng dừng lại một lúc, đoạn tiếp:
_...Còn ngươi,nếu là ngươi, ngươi cầu được gì...? Hay phải hỏi là, mộng tưởng
của ngươi là gì?
Nói đến đây, Vu Giàng quay mặt lại nhìn thẳng Lạc Vũ, hai con ngươi trắng đục
sáng như hai vầng trăng làm Lạc Vũ có cảm giác cả linh hồn của mình như bị kéo
tuột vào bên trong.
_Mộng tưởng của con? Mộng tưởng của con sao?"
Lạc Vũ thì thầm qua khóe miệng, hai mắt dần trở nên mông lung vô thần.
Một hồi lâu sau, Lạc Vũ mới trở lại bình thường, hắn trầm ngâm thêm một lúc
rồi mới khẽ mở miệng.
_Cuộc đời này con có thể trở thành Vu, có thể đi ra ngoài bộ lạc Tản Viên
sao?"
"Sao lại không thể?"
Vu Giàng hỏi ngược lại.
_Con... con sinh ra đã thiếu khuyết hồn phách, đã xác định khó có thể trở
thành một gã vu sư, vậy làm sao có thể tu luyện, làm sao có thể có sức mạnh
bảo vệ bộ lạc, làm sao có thể đi ra ngoài mà ngắm nhìn thế giới được đây?
Lạc Vũ cúi đầu, khổ sở đáp lời.
_Ngươi sai rồi!
Vu Giàng lắc đầu, nhàn nhạt đáp.
_Sai sao?
Lạc Vũ đưa mắt nhìn lại Vu Giàng.
_Đúng vậy, là rất sai, sai hoàn toàn. Ta biết mộng tưởng của ngươi, là trở
thành một Vu vĩ đại, là có sức mạnh bảo vệ những người quan trọng với ngươi,
là có thực lực để bước đi ra ngoài thế giới rộng lớn, ngao du bốn phương.
_A Vũ, mộng tưởng ai ai cũng có, nhưng rất ít người có thể hoàn thành nó.
Ngươi biết vì sao không?
Không đợi Lạc Vũ trả lời, Vu Giàng lại tiếp:
_Bởi vì mộng tưởng, là phải cần dùng sinh mạng cả đời để hoàn thành, dùng ý
chí cả đời mà cố gắng. Đối với nhiều người, mạng của mình so với bất cứ cái gì
khác cũng muốn quan trọng hơn. Nhưng ở trong mắt một số người khác, có một số
việc so với tính mệnh còn quan trọng hơn, dù có chết cũng nhất định phải hoàn
thành. Ngươi, sẽ là loại người đầu tiên hay thứ hai?
_Như ngươi, hồn phách không trọn vẹn chẵng nhẽ hoàn toàn mất đi cơ hội để trở
thành Vu hay sao? Dù cuối cùng không thành Vu được thì đã sao? Chẳng nhẽ ngươi
vứt bỏ đi hết toàn bộ hi vọng trong lòng mình hay sao? Ngươi biết không? Trong
lòng người nếu không có sự hi vọng cũng chẳng khác nào là một hình thức khác
của sự tuyệt vọng.
_Ngươi tuyệt đối không bao giờ được bỏ cuộc, dù trong bất cứ hoàn cảnh gì. Để
cho dù có chết, ngươi cũng sẽ không hối tiếc. Bởi vì ngươi biết, ít ra ngươi
đã dùng hết cả đời để cố gắng, để không phải tiếc nuối, để tự hào. Mỗi người
trong chúng ta đều có một chấp niệm trong lòng. So sánh chấp niệm này với thứ
khác mà nói, tính mệnh thật ra cũng không tính là cái gì. Chấp niệm này trong
lòng ngươi chính là thứ trọng yếu nhất, chấp niệm lớn bao nhiêu, ngươi sẽ cố
gắng nỗ lực bấy nhiêu. Hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi, đứa nhỏ nhà ngươi nên
đi về nghỉ ngơi sớm đi, ta đi đây.
Vu Giàng lời nói liên tiếp vang lên, như có thứ gì đó nổ tung trong người của
Lạc Vũ, để cho hắn trong óc ong ong một mảnh.
_Đúng vậy!
_Mộng tưởng... chấp niệm... Mộng tưởng của ta là trở thành vu vĩ đại, là có
thực lực bảo vệ tất cả những người yêu thương. Chấp niệm của ta là thủ hộ
người thân, thủ hộ tộc nhân, thủ hộ... nơi đây... nhà của ta...
Lạc Vũ nắm chặt tay, hét lên trong lòng. Hắn một mình cô độc đứng cạnh đống
lửa đã tắt, từng trận gió thổi mái tóc dài bay trong gió. Ánh trăng vằng vặc
hắt lên bóng lưng nhỏ bé mà kiên nghị. Trong ánh mắt trong veo hồn nhiên kia
của hắn, lần đầu tiên xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa của chấp niệm kiên trì....
Rất nhỏ....
Nhưng rực cháy !