Người đăng: ng0kpapydkny9x@
"A Vũ, a Hùng, hai đứa nhỏ các ngươi đã về rồi. A Vũ đứa nhỏ ngươi nhanh lại
gần để ta ôm ngươi một chút nào". - Người thiếu phụ cất tiếng trước. Giọng nói
nàng thập phần ấm áp, khóe miệng nở một nụ cười hiền hậu, bước nhanh về phía
Lạc Vũ, cánh tay nhẹ nhàng vươn ra chờ đợi được ôm hắn vào lòng.
Nàng chính là a mạ của Âu Hùng, cũng là vợ của a ba Âu Dũng hắn. An Lệ.
"Chờ đã... những thương tích này... có chuyện gì vậy?" - Ánh mắt vừa chạm đến
những vết bầm tím trên khuôn mặt Lạc Vũ, cả người An Lệ khẽ run rẩy, bàn tay
bà đưa ra phía trước ngập ngừng, giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Lạc Vũ nghe vậy lắc lắc đầu, cố gắng dùng một giọng điệu bình thản nhất để
đáp lại cho nàng đỡ lo lắng.
"Không có gì đâu a mạ, chỉ là có chút xô xát nhỏ với người khác. Con vẫn còn
khỏe lắm người đừng lo lắng, coi này..."
Đoạn hắn cắn răng nuốt xuống cơn đau, bước thẳng mấy bước đến trước mặt nàng,
cả người vặn vặn mấy cái ra hiệu không có gì.
An Lệ nghe vậy liền thở dài, khuôn mặt cũng trở nên buồn bã hơn. Nàng biết
tính cách của đứa nhỏ này hơn ai hết, là thuộc loại ngoài mềm trong cứng. Nếu
hắn đã không muốn cho ngươi biết thì nhất định sẽ không cho ngươi biết, nhất
định là vậy, dù ngươi có cố gắng thế nào đi nữa.
"Thôi được, ta không hỏi nữa. Hai đứa nhỏ các ngươi đã đói chưa? Mau vào nhà
đợi một chút. A mạ đi nấu bữa tối cho các ngươi. Hôm nay cuộc săn vừa kết
thúc, có rất nhiều thịt. Ta sẽ nấu món mà hai đứa nhỏ các ngươi thích nhất
được không?"
"A mạ là tuyệt vời nhất" – Lạc Vũ và Âu Hùng đồng thanh reo lên hớn hở.
Đêm!
Một đống lửa được thắp lên ở trung tâm Tản Viên bộ, chiếu sáng cả một vùng
rộng tới mười mấy mét. Từng đôi trai gái trẻ tuổi kéo tay nhau nhảy múa xung
quanh đống lứa theo nhịp khèn réo rắt du dương. Thi thoảng một vài người lại
cất lên vài tiếng ca vui vẻ.
Phía ngoài đống lửa, đám trẻ con nghịch ngợm đuổi bắt, chốc chốc lại nghe thấy
vài tiếng hét chói tai pha với tiếng cười lanh lảnh hồn nhiên, làm khung cảnh
thêm một phần ấm áp nhộn nhịp.
Ngồi gần đống lửa nhất là các già làng, những người cao tuổi nhất trong bộ
lạc. Những ông lão này ai nấy đều râu tóc bạc phơ, nếp nhăn tràn đầy khuôn
mặt, khắc sâu dấu vết của năm tháng đã qua. Tuy vậy nhiều người trong số họ
vẫn còn đặc biệt khỏe mạnh và minh mẫn, vài vị còn đang cởi trần nướng thịt,
tu rượu như thanh niên trai tráng.
Nổi bật lên giữa những già làng là một ông lão mặc một bộ quần áo thổ cẩm
màu xám cũ kĩ, những ông lão xung quanh đối với ông lão này đều có thái độ cực
kì cung kính.
Râu trắng xóa kéo dài đến ngực, mái tóc bạc phơ buộc hờ hững thả ở sau lưng.
Ông lão ngồi xếp bằng đối diện với đống lửa, ánh lửa phập phồng phản chiếu
vào quần áo râu tóc lão tạo thành ánh sáng vừa hồng vừa trắng kì dị.
Tuy nhiên điều đặc biệt nhất ở ông lão này lại là đôi mắt. Hai con ngươi trong
đôi mắt lão là một màu trắng đục thế nhưng lại lạnh lẽo thâm thúy, phảng phất
như mặt trăng hay treo trên bầu trời của rừng U Minh, bên trong ẩn chứa sự
tang thương và cơ trí vô cùng.
Lúc này đây ông lão đang ngồi dõi theo cảnh đám trẻ nô đùa nhau ở phía xa.
Thật không biết lão có thực sự nhìn thấy được gì không. Chỉ thấy khóe miệng
lão chốc chốc lại hiện lên một nụ cười hiền lành ấm áp, rồi quay sang một
ông lão đang ngồi cạnh thấp giọng nói cái gì đó. Ông lão kia nghe vậy cũng khẽ
mỉm cười, cái đầu gật gù ra chiều đồng ý. Ông lão đặc biệt kia nét cười
trên mặt càng đậm hơn, bàn tay nâng lên bát rượu trước người uống hết một ngụm
lớn.
Ông lão này, không phải ai khác chính là Vu Giàng của Tản Viên bộ lạc.
Vu Giàng uống cạn chén rượu, chợt như cảm giác gì đó, quay đầu nhìn về một
phía xa, bắt gặp ánh mắt của một đứa nhỏ đang chăm chú quan sát mình, ngài khẽ
cười, gật đầu nhẹ một cái rồi quay đi tiếp tục câu chuyện đang dang dở với ông
lão ngồi cạnh.
Đứa nhỏ kia chính là Lạc Vũ. Hai mắt hắn đang chăm chú nhìn Vu Giàng, trong
lòng hiện lên một sự kính trọng và ngưỡng mộ.
Vu Giàng đã già rồi, rất già. Nghe các tộc nhân khác trong bộ lạc đồn dù là
những già làng đã hơn trăm tuổi trong bộ lạc, khi họ bắt đầu biết đếm lá cây
phong rơi rụng mỗi mùa thì diện mạo của Vu Giàng đã là như vậy. Trải qua bao
nhiêu năm tháng cũng không thay đổi, có chăng là già nua thêm một chút, mặt
nhiều nếp nhăn hơn một chút, màu tóc bạc lại đậm thêm một chút mà thôi.
Giàng chính là người mạnh nhất trong bộ lạc Tản Viên, nghe nói từ rất rất lâu
rồi người đã đạt tới được cảnh giới Đại Vu, đã có thể bay trên trời cùng sử
dụng rất nhiều vu pháp uy lực khủng khiếp rồi.
"Đại Vu, chắc hẳn là một cấp bậc rất cao của Vu rồi, không biết các cấp bậc
khác là gì?"
Lạc Vũ thầm nghĩ, trong mắt lại hiện lên một sự khao khát. Đối với hắn, giấc
mộng trở thành một vu vẫn chưa bao giờ vì linh hồn không trọn vẹn mà suy giảm,
ngược lại theo tuổi lớn lên giấc mộng đó lại càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn, muốn trở thành vu sư. Điều này, ngoại trừ là mộng
tưởng về các nhân vật thần thoại trong sách, càng nhiều hơn là một ước mong
được bảo vệ, thủ hộ bộ lạc. Hơn nữa, trở thành vu sư là đích nhắm tới của tất
cả tộc nhân của Bách Việt bộ tộc, nó giống như một chứng minh thân phận đầy
cao quí mà người có được nó có thể tự hào suốt cả cuộc đời.
Như Vu Giàng, như a ba....
Mải suy nghĩ, Lạc Vũ chợt cảm giác giật mình, hóa ra Giàng đã phát hiện ra hắn
đang quan sát ngài, không những gật đầu với hắn, lại còn cười nhẹ như khích
lệ. Lạc Vũ bối rối vội cúi đầu xuống đất, bàn tay đưa lên gãi gãi đầu, cảm
giác thấp thỏm như đứa trẻ lén lút làm chuyện xấu bị ba mạ tóm được.
Đêm về khuya, ánh lửa dần dần nhỏ đi. Tộc nhân ai cũng tản đi trở về nhà của
mình, bắt đầu chuẩn bị đi vào mộng đẹp để kết thúc một ngày. Bên đống lửa lúc
này chỉ còn rất ít người, một trong số đó là Vu Giàng và Lạc Vũ. Hắn bần thần
ngồi nhìn đống lửa đang phập phồng cháy, trong lòng không khỏi nghĩ về lế hội
tế tổ sắp tới.
Một khi trải qua lễ tế tổ, những đứa trẻ như hắn đã bắt đầu trưởng thành, một
khi được ban linh văn, đã là đạp một chân lên con đường trở thành vu rồi.
Trưởng thành...
Hai chữ đơn giản mà ý nghĩa lại không hề đơn giản và nhẹ nhàng như vậy một
chút nào. Nghĩ về nó, lòng Lạc Vũ chợt xuất hiện chút hoang mang xen lẫn muộn
phiền. Trưởng thành, là một lẽ tự nhiên, là một sự bắt buộc không thể nào
tránh khỏi. Con người cũng là một sinh vật, mà đã là sinh vật thì phải có
trưởng thành, chỉ có trưởng thành, con người ta mới có thể thực sự sống, mới
có thể lớn lên, làm những việc mình muốn, theo đuổi mộng tưởng của chính mình.
Chỉ là, trưởng thành và theo đuổi mộng tưởng của bản thân liệu có đơn giản như
vậy?
"Nếu ta không thể trở thành vu sư thì sao? Nếu ta cuối cùng cũng chỉ có thể là
một người bình thường như các tộc nhân khác? Trưởng thành, cưới vợ, sinh con?
Ngày ngày lên núi săn bắn, tối về ăn uống nghỉ ngơi rồi đi ngủ, ngày này qua
ngày khác, năm nay qua năm khác sống một cuộc sống dập khuôn như vậy? Ta, liệu
có thể sống một cuộc sống như vậy không?
Lạc Vũ khẽ thì thào như đang tự hỏi chính mình, vẻ hoang mang trong mắt ngày
càng nồng đậm. Trưởng thành, đồng nghĩa với việc hắn phải đối diện với một nỗi
sợ hãi mơ hồ mà hắn không muốn đối mặt chút nào.
Là hắn, Lạc Vũ, cả đời này cuối cùng chỉ có thành thành thật thật làm một
người bình thường, sống một cuộc sống của người bình thường.
Điều này, theo tuổi lớn lên, dựa vào sách vở hắn đọc, dựa vào những gì hắn
nghe lỏm được từ a ba, từ các tộc nhân là vu sư khác làm hắn sâu sắc cảm nhận
được cơ hội trở thành Vu của hắn hẳn là rất thấp. Tại sao ư? Tại vì linh hồn
vốn không trọn vẹn này của hắn. Hắn chính là thiếu một hồn một phách. Thực
không biết là ông trời thương tình hay vì lý do gì mà hắn còn chưa biến thành
điên khùng nữa.
Là người ai cũng có mộng tưởng, có khao khát. Lạc Vũ hắn, một đứa trẻ mới mười
tuổi cũng vậy. Trên thế gian này ai chẳng có mộng tưởng muốn thực hiện, trẻ
nhỏ cũng không là ngoại lệ. Hắn... vẫn luôn nuôi hy vọng, dù rất mong
manh.
Mộng, cuối cùng cũng chỉ là mộng mà thôi.
"Tranh..."
Đúng lúc này, một tiếng động cao vút lảnh lót chợt vang lên, kéo Lạc Vũ từ
trong suy tư giật mình tỉnh lại. Nhìn đống lửa đang lụi dần trước mắt, Lạc Vũ
không khỏi cười khổ, thầm nghĩ về muộn thế này thế nào cũng bị cha mắng cho
một trận. Hắn liếc mắt về phía xa, nơi âm thanh kia vừa vang lên. Vừa nhìn
thấy bóng người đang ngồi đó, trong lòng hắn khẽ nhảy lên một cái.