Người đăng: ng0kpapydkny9x@
Chương 11: Vu sử.
"Con đã về, cha có đói bụng không? Để con đi làm cơm cho cha nhé!"
Lạc Vũ ngưng suy nghĩ, hắn kiếm cớ để không phải giáp mặt với cha mình vào lúc
này.
"Đám nhỏ lại ức hiếp con?"
Cha của Lạc Vũ thở dài, ánh mắt lão buồn xa xăm như đang tự trách bản thân
mình.
"Chỉ là chút xô xát nhỏ, con đã quen, cha đừng bận tâm, có lẽ a Hùng và a ba
cũng sắp đến. Con ra trước đón họ".
Lạc Vũ sợ nhìn phải ánh mắt u buồn kia của cha hắn. Hắn nhanh chóng đứng dậy,
cố nín đau rảo bước nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cô độc cam chịu kia, cha của Lạc Vũ ngập ngừng định gọi
hắn quay lại nhưng lại thôi. Hai chữ "con đã quen" sao nghe cam chịu, cay đắng
đến vậy?
"Năm xưa cũng tại ta nóng lòng cứu người, lại quá tự tin vào y thuật của bản
thân. Suýt chút nữa đã gây nên họa lớn. Cái này cũng không thể trách được bọn
họ. Chậc....."
Lão thả người nằm xuống đất, đưa cánh tay già nua vắt lên trán, miệng lẩm bẩm.
Lạc Vũ quay trở ra ngoài sân kiểm tra lại mấy luống rau đang lên mầm. Loay
hoay một lúc, cuối cùng hắn với lấy một quyển sách dày trên chiếc bàn gần đó,
ngồi bệt xuống hiên nhà chăm chú đọc.
Bìa sách đã cũ, từng chữ vàng uốn lượn đã không còn rõ nét phía bên ngoài
bìa cuốn sách: Kì Trân Bách Thảo.
Hắn đọc cuốn sách này rất nhanh, giống như đã thuộc lòng, mỗi trang giấy không
dừng lại quá mười khắc.
Lạc Vũ rất thích đọc sách, có lẽ đó chính là thú vui duy nhất của hắn. Năm lên
sáu tuổi, từ lúc bắt đầu được cha hắn dạy cho mặt chữ, hắn đã tìm ra sự thú vị
đằng sau những cuốn sách này.
Có quá nhiều thứ mới mẻ, có quá nhiều thứ thú vị. Có quá nhiều thứ mà hắn chưa
từng được chứng kiến hoặc nghe nói đến. Ví dụ như các truyền thuyết cổ xưa,
các thần thoại, các vị đại năng ngao du trời đất, xẻ núi đắp sông.
Thói quen đọc sách hằng ngày của Lạc Vũ đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi. Có
lẽ vì vậy nên nội dung của chúng hắn đã nhớ nằm lòng. Mỗi lần đọc lại chỉ để
ôn luyện lại trí nhớ của mình.
Gập cuốn sách lại, hắn với tay sang cuốn sách bên cạnh trên bàn. Đây là một
cuốn sách được làm bằng da thú khá mỏng, có lẽ chỉ khoảng mười trang.
Lạc Vũ cầm lấy cuốn sách này một cách nhẹ nhàng, hắn nâng niu cuốn sách như
thể một thứ kì trân dị bảo hiếm có trên đời này.
Cuốn sách bằng da này bề mặt nhăn nheo, từng trang sách được nối lại với nhau
bằng dây trường điều(1) chắc chắn. Lạc Vũ đưa bàn tay vuốt ve bề ngoài cuốn
sách, đến tận hai chữ Vu Sử bằng mực đỏ đậm như máu, sau đó thật chậm rãi mở
ra.
Đây là lần đầu tiên biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Vũ thay đổi. Hắn mở to mắt,
hai con ngươi nở rộng, chăm chú đọc, tinh thần hoàn toàn đắm chìm vào trong
đó.
"Từ thái cổ, hỗn độn chia trời đất.
Trời thì tròn, mặt đất lại vuông
Trên hóa trong, dưới tụ đục.
Giữa trời đất, có thiên địa chi linh...."
Ánh mắt Lạc Vũ như bốc lửa, hắn nuốt lấy từng câu chữ, từng hình ảnh trong
cuốn sách kia như thể đói khát.
"....Cha Rồng mở trời, Mẹ Tiên lập địa...
... họ kết thành đôi, Vu tộc sinh sôi."
Người Vu sinh ra từ thời thái cổ, cảm ngộ vạn vật, giao tiếp trời đất tự
nhiên, tự tạo công pháp, cường hóa cơ thể, luyện thành cốt cách. Lại có thể
hoán đổi máu huyết, hiến tế linh hồn, khai ra linh trí, đoán được vận mệnh,
không gì có thể làm khó. Những người này được gọi là Vu sư.
Vu sư tu vu đạo, vu đạo lại mênh mông, vu sư chia làm nhiều nhánh:
Có Thể Vu lực bạt sơn hà, xé trời rạch biển.
Có Hồn Vu câu thông tinh tú, hòa hợp nhật nguyệt, tìm hiểu đại đạo mênh mang.
Có Linh Vu linh văn nhập thể, câu thông vạn vật, sử dụng đủ loại thần thông.
Có Huyết Vu lấy máu làm chủ, tà khí che trời, nhuộm đỏ đại địa.
Có Tử Vu âm trầm quỷ bí, giao thoa linh hồn, đi lại âm dương.
Có Dự Vu nhìn thấu quá khứ, đoán được tương lai, diễn biến trời đất tuần hoàn.
Vu tu đến đỉnh, thông linh thành tổ.
Tổ Vu như Long Phụ (Cha Rồng), Tiên Mẫu (Mẹ Tiên), có thể sáng tạo sinh linh,
khai sáng một giới, thọ ngang trời đất.
Vu ấy xa xưa, cũng chính là cội nguồn Bách Việt."
Lạc Vũ gập cuốn sách lại, hai mắt mơ màng thở ra một hơi dài thoát lực. Hắn
nhắm mắt lại cố ngăn cho cảm xúc dâng trào. Cho dù đã đọc xong cuốn sách, hắn
vẫn cảm thấy máu trong người nhộn nhạo, tưởng chừng như trái tim còn đang
nhảy nhót trong lồng ngực.
Đầu óc Lạc Vũ mông lung suy nghĩ, tựa như vẫn đang đắm chìm trong cuốn sách
kia.
Vu đạo mênh mông, vu sư lại cường đại như vậy.
"Liệu có một ngày, ta có cơ hội trở thành vu sư?"
"Nếu thực sự có cơ hội như vậy thì bản thân ta sẽ trở thành vu gì? Giống như
Giàng? Hay giống như a ba?"
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn không khỏi lắc đầu tự giễu. Vu sư tu luyện ra sao, cấp
bậc thế nào hắn còn chẳng rõ, vậy mà mơ mộng đòi trở thành vu sư? Huống chi
cha hắn đã nói, hắn sinh ra linh hồn vốn không hoàn thiện, còn sống sót đã là
một may mắn, lại còn mơ tưởng nữa hay sao?
"Ài..."
Lạc Vũ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy mây đen u ám. Sự đen
tối âm u này cũng giống như tâm trạng của hắn hiện giờ.
"A Vũ, ngươi đang làm cái gì mà thở dài như mấy già làng vậy?"
Một giọng nói chân chất mộc mạc vang lên kéo Lạc Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn đưa mắt nhìn về phía sau. Một thiếu niên đang đứng ở đó. Làn da thiếu niên
thô ráp khỏe mạnh, mặt mũi chất phác. Thân thể hắn cao lớn hơn Lạc Vũ phải đến
một cái đầu. Trên người thiếu niên khoác áo da hổ, sau lưng đeo một chiếc phủ
lớn bằng đồng.
"A Hùng, Người anh em tốt của ta, ngươi đến rồi..."
Lạc Vũ nở một nụ cười, đứng dậy tiến tới phía thiếu niên tên gọi A Hùng kia.
Bàn tay nắm lại thành quyền, đấm nhẹ lên vai hắn.
"Khuôn mặt ngươi...? Có chuyện gì vậy? Lại là kẻ nào gây chuyện với người anh
em của Âu Hùng này? Mau nói cho ta biết để ta đi tìm hắn đánh một trận."
Vừa nhìn thấy từng vết bầm tím trên khuôn mặt và cơ thể Lạc Vũ, Âu Hùng hai
mắt trợn ngược, nổi giận đùng đùng quát lớn.
"Bỏ đi, chỉ là xô xát nhỏ, ta nghỉ ngơi vài hôm là khỏi. Phải rồi, A ba không
đến ư?"
Lạc Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ ra hiệu không có gì, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
"A ba mới trở về từ đợt săn lớn, hiện tại đang ở trong nhà của Giàng bàn
chuyện gì đó. Ngươi có rảnh không?
A Hùng biết tính cách của Lạc Vũ, nếu hắn đã không muốn nói cho ngươi biết thì
người có dùng cách gì cũng không được. Hắn bèn nén giận nói sang chuyện khác.
"Đi theo ta đến khu đất trống giữa bản, ta chỉ cho ngươi xem cái này"
Không đợi Lạc Vũ trả lời, Âu Hùng ném lại một câu rồi quay người chạy như bay
làm hắn không khỏi cười bất đắc dĩ.
"Cái tên này, quay đầu đi đã quên mất là ta đang bị thương, làm sao mà chạy
theo hắn cho kịp".
LẠc Vũ đưa mắt nhìn quanh, vớ lấy một cây củi lớn làm gậy, sau đó chậm chạp
di chuyển, hướng đến giữa bản mà đi. Ít ra tốc độ của hắn cũng nhanh hơn đôi
chút.
(1)Cây trường điều: là một họ nhỏ chứa khoảng 12 chi của các loài cây dây leo,
cây bụi, cây gỗ nhỏ.